Đế Sư Xuất Sơn

chương 17: ngày cưới, khắp chốn mừng vui

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày thứ năm cách ngày tổ chức lễ cưới, thành phố Hướng Dương phong tỏa. Vô số người lạ ùa vào thành phố, toàn bộ cổng lớn trong thành phố đều được treo vải đỏ.

Ngày thứ ba trước lễ cưới, tất cả khách sạn lớn nhỏ đều được một người bí ẩn bao hết, ba ngày liên tiếp miễn phí mở cửa tiếp đón dân chúng thành phố. Ngay cả ăn mày cũng có thể thỏa sức ra vào những khách sạn xa xỉ, chúc mừng cho lễ cưới sắp tới.

Ngày trước lễ cưới, vô số danh môn tài phiệt ở các nơi trên thành phố đều lũ lượt kéo tới, nhất thời tất cả nhà khách trong thành phố Hướng Dương đều kín chỗ.

Trung tâm Thanh Gia trải dài qua nửa thành phố được xây dựng một sân khấu trung †âm xa hoa lộng lẫy, đầu bên kia sân khấu nối thẳng tới nhà họ Hà.

Người sáng suốt đều biết tất cả đều chuẩn bị cho ngày vui của nhà họ Hà. Trong lúc nhất thời, cả thành phố đều hâm mộ nhìn nhà họ Hà.

Đến ngày cưới, các quyền quý lớn của thành phố Hướng Dương đều tụ tập trước cổng nhà họ Hà. Vô số quý tộc ngày thường chướng mắt nhà họ Hà cũng đều nở nụ cười thân thiện. Không vì gì khác, chỉ vì thế trận hôm nay đủ để chứng minh sau này nhà họ Hà sẽ được một bước lên trời.

Hà Sâm mặc tây trang, cười tươi tắn hưởng thụ ánh mắt cung kính của mọi người.

“Gia chủ Hà, chúc mừng chúc mừng, con gái ngài có thể tìm được một chàng rể hiền, ngày nhà họ Hà quật khởi sắp tới rồi.”

“Đúng đấy, gia chủ Hà, con rể ngài không hổ là đến từ danh gia vọng tộc thủ đô “Lúc tôi đến đây còn thấy tất cả đường lớn đều bị quân đội chặn đường canh gác, có thân thế cỡ này, sau này ngài một bước lên trời cũng đừng quên dẫn dắt thằng em này.”

“Đây là quà chúc mừng của nhà họ Hoàng chúng tôi, một đôi Ngọc Như Ý, hơi keo kiệt một chút, mong gia chủ Hà vui lòng nhận cho.”

“Đây là quà của nhà họ Trương chúng tôi!”

“Còn có nhà họ Lý…”

Thấy quà cáp sắp chất đầy phòng khách, Hà Sâm cười không ngậm miệng lại được.

Con gái mình đính hôn, toàn bộ quyền quý của thành phố Hướng Dương đều đến chúc mừng.

Đây là cái gì? Đây là thể diện rất lớn! Tất cả đều nhờ con gái út Hà Tố Di mang đến! Ông ta quay lại nhìn Hà Tố Di được vô số người vây quanh, lại nhìn Hà Tố Nghi cách đó chỉ có một mình, không khỏi thờ dài. Tố Nghi, con đừng trách ba, tất cả đều là do chính con lựa chọn.

Hà Tố Nghi mặc váy cưới cô dâu màu đỏ kiểu cổ, một mình đứng ở đó, so với Hà Tố Di bên cạnh thì có vẻ rất cô đơn. Hôm nay cô đẹp không sao tả xiết, nét đẹp đặc thù của con gái phương đông, Hà Tố Di không thể sánh bằng. Nhưng thế thì đã sao? Hôm nay vô số quyền quý đều đến chúc mừng vì bạn trai của Hà Tố Di! Ngày cưới của mình mà còn kém ngày đính hôn của em gái? Trong lòng cô không khỏi cay đắng.

Đột nhiên bàn tay cô mềm nhũn, cúi đầu thì thấy Thi Nguyệt kéo tay mình, vẻ mặt tràn đầy vui sướng: “Mẹ ơi, hôm nay ba sẽ đến cưới mẹ ạ?”

Thấy gương mặt đáng yêu xinh đẹp của Thi Nguyệt, trong lòng Hà Tố Nghỉ ấp áp, cũng nắm tay cô bé: “Ừ, hôm nay ba sẽ đến cưới mẹ. Từ nay về sau, gia đình chúng ta có thể hạnh phúc chung sống với nhau.”

“Chậc chậc, đã đến lúc nào rồi mà chị còn nằm mơ vậy hả?” Một tiếng cười nhạo bỗng vang lên. Hà Tố Nghỉ quay sang nhìn thì thấy Hà Tố Di mặc váy cưới trắng tinh, ngạo mạn như một con thiên nga trắng được mọi người vây quanh bước về phía mình.

Hà Tố Di nhìn cô một lát, đột nhiên cười khinh miệt: “Thời đại nào rồi mà còn mặc váy cưới cổ truyền, đúng là bủn xỉn chết!”

“Chị Tố Di, chị không biết à? Váy cưới của chị là do cậu Chu mời bậc thầy nước ngoài đích thân may bằng tay cho chị, giá trị mấy trăm triệu cơ. Còn bộ váy của Hà Tố Nghị, thuê một bộ cùng lắm chỉ có ngàn, sao có thể so sánh với nhau?”

Nghe thấy lời nịnh bợ này, Hà Tố Di càng cười đắc ý: “Nói cũng đúng, ai bảo người ta tìm bạn trai tài giỏi làm chỉ. Hà Tố Nghi, nếu chị nghe lời ba một câu thì cần gì phải rơi vào tình trạng này, thậm chí ngay cả ngày quan trọng nhất của một người phụ nữ mà cũng không có ai tới chúc mừng. Sống như chị đúng là trò cười!”

“Ha ha, chị Tố Di, Hà Tố Nghỉ sao có thể so với chị?”

“Chồng Hà Tố Nghi chính là một ông giáo vô dụng mà thôi, sao bằng cậu Chu?”

“Đúng đấy, nhìn xem nghỉ thức đính hôn mà cậu Chu chuẩn bị cho chị Tố Di mà xem, e rằng trị giá không dưới mấy tỷ. Thằng phế vật Diệp Phùng kia hoàn toàn không bằng cậu Chu.”

Hà Tố Di cười đắc ý. Cô ta trực tiếp bước đến trước mặt Hà Tố Di, ánh mắt độc ác: “Hà Tố Di, chị chẳng phải là cô cả nhà họ Hà sao?

Từ nhỏ chị đã thông minh hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, còn được đàn ông yêu thích hơn tôi, nhưng bây giờ thì sao? Chị chính là trò cười bị người khác phỉ nhổ! Từ hôm nay trở đi, những thứ vốn nên thuộc về chị đều sẽ thuộc về tôi!

Còn chị, sẽ hai bàn tay trắng!”

Hà Tố Nghi cúi đầu, không cãi lại. Mọi thứ đều là do chính cô lựa chọn, có thể trách được ai?

“Bùm!” Đột nhiên tiếng pháo to rõ vang vọng khắp bầu trời, mọi người lập tức bị thu hút. Song đây mới chỉ là bắt đầu. Cứ cách ba giây đều sẽ có tiếng pháo vang lên, suốt chín mươi chín lần, thu hút toàn bộ cư dân thành phố Hướng Dương. Sau đó pháo hoa nở rộ trên bầu trời, khiến không trung thành phố vô cùng xán lạn.

“Trời ơi, dùng cả đại bác làm pháo hoa ngay trong phố xá sầm uất!”

“Gia chủ Hà, con rể của ngài không chỉ có tiền, quyền thế lại càng khó lường Hà Tố Di cười không ngậm miệng lại được: “Hà Tố Nghi, chị thấy gì chưa? Chân mệnh thiên tử của tôi đã đến cưới tôi rồi đấy!”

“Đến đây đến đây!” Không biết là ai hô to một tiếng, mọi người đồng loạt nhìn qua. Lúc này mặt đất rung chuyển, mấy trăm con ngựa cao lớn đeo lụa đỏ xuất hiện trong mắt mọi người. Trên mỗi con ngựa đều có một người ăn mặc chỉnh †ề, giống như binh lính được huấn luyện kỹ càng, bước đi đều nhịp không rối loạn.

“Đây… Đây là hãn huyết bảo mã thuần chủng đến từ Mông Cổ sao?”

“Mỗi một con trị giá không dưới triệu đâu!”

“Ôi trời ơi! Dùng nhiều hãn huyết bảo mã thuần chủng như vậy tới rước dâu, thế này thì quyền thế lớn cỡ nào?”

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Sau trăm con hãn huyết bảo mã chính là một chiếc kiệu hoa mười sáu người khiêng dần dần xuất hiện. Thấy cảnh này, một người thay đổi sắc mặt, kinh hô: “Chẳng… Chẳng lẽ đây chính là kiệu Phượng Tơ Vàng trong truyền thuyết?”

Nói rồi vội vàng bước lên, hô hấp trở nên đồn dập: “Không sai. Chắc chắn không sai! Xà bằng gỗ lim, tơ vàng làm rèm, thân kiệu thêu hình phượng hoàng, chỉ riêng số lượng vàng dùng trên kiệu Phượng Tơ Vàng này đã có khoảng hai vạn lượng! Đây chính là kiệu Phượng Tơ Vàng trong truyền thuyết mà đế vương cưới hoàng hậu mới sử dụng một lần!

Thậm chí cả công chúa cũng không xứng được ngồi! Lần trước tôi thấy nó là ở trong di tích kinh thành, đây chính là một trong sáu món đồ cổ quý giá nhất của Đông Ngọc chúng tai”

“Gia chủ Hà, con rể của ngài có lai lịch gì mà ngay cả thứ quý giá như vậy cũng có thể mượn tới cưới vợ? Quả… Quả thực là quyền thế ngập trời Hà Tố Di cũng nghe rõ ràng, kinh ngạc một lát rồi ngạo mạn hếch cằm.

“Hà Tố Nghị, chị thấy gì chưa? Chồng tôi mượn cả kiệu Phượng Tơ Vàng cho tôi! Hôm nay tôi sẽ được hưởng thụ sự tôn quý mà chỉ hoàng hậu mới có! Còn chị thì sao? Giờ lành đã đến, tên phế vật Diệp Phùng kia thậm chí còn chưa lộ mặt! Chẳng lẽ là sợ mất mặt nên không dám tới? Ha ha ha ha…”

Hà Tố Nghi siết chặt làn váy, vẻ mặt đầy cay dắng. Nếu những thứ này đều thuộc về mình thì tốt biết mấy? Nhưng sự thật vô tình nói với cô rằng đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi. Nhưng Diệp Phùng, bây giờ anh đang ở đâu? Chẳng lẽ anh thật sự không dám xuất hiện sao? Chẳng lẽ vào ngày cưới của tôi, anh lại khiến tôi trở thành trò cười cho cả thành phố sao?

Ngay khi mọi người đều đang chúc mừng Hà Tố Di thì một giọng nói yếu ớt chợt vang lên: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì nghỉ lễ rước dâu này là theo kiểu cổ truyền mà? Nhưng rõ ràng cô Tố Di mặc váy cưới kiểu châu Âu…

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn Hà Tố Nghi. Kiệu Phượng Tơ Vàng, đội ngũ đón dâu cổ truyền, Hà Tố Nghi chẳng phải đang mặc váy cưới cổ truyền hay sao?

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Hà Tố Nghỉ cũng hoảng sợ, ngượng nghịu cắn môi, trong mắt lộ ra chút mong chờ. Có khi nào… Có một chút khả năng nào là đến đón mình không?

“Không thể nào! Không thể như thế!” Đúng lúc này, tiếng hét điên cuồng vang lên, vẻ mặt Hà Tố Di tràn đầy tàn nhẫn: “Các người ngẫm lại đi, thằng chồng phế vật của Hà Tố Nghi là ai? Sao có thể bày ra thế trận như thế này? Tất cả chỉ có thể là do bạn trai tôi tổ chức cho tôi!

Tôi biết, chắc chắn là bất ngờ mà anh ấy chuẩn bị cho tôi Vừa dứt lời, một người bước ra từ đội ngũ đón dâu, giọng nói to rõ vang vọng khắp không gian.

“Tam thư lục lễ làm sính, thập lý hồng trang làm lễ. Nay có thiên kim nhà họ Hà, nạp cát thụ lễ.”

Tiếng nuốt nước miếng liên tục vang lên.

“Người dẫn chương trình kia sao trông giống đại sứ ngoại giao đứng đầu Đông Ngọc chúng ta, người được gọi là Miệng Thép bộ trưởng Vương?”

“Anh không nhìn nhầm đâu, chính là bộ trưởng Vương!”

“Trời ơi! Kêu đại sứ của một nước làm dẫn chương trình ư? Thiên hạ này ai có tư cách đó?”

Song sự bất ngờ còn chưa dừng lại ở đó.

Trăm con hãn huyết bảo mã tách ra, một người mặc đồ hỷ màu đỏ sải bước đi tới. Cách người nhà họ Hà chỉ có ba bước, người này dừng bước, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt cô dâu, giọng nói tràn đầy vui mừng và cung kính: “Chiến thần phương bắc Thiết Chinh Nhạc, thay mặt thầy tôi tặng sính lễ.”

“Thứ nhất, trăm thành cùng chúc!”

Vừa dút lời, vô số giọng nói lan tràn ra chung quanh, đồng thanh vang lên, vang vọng trời xanh: “Chúc mừng hôm nay cô Hà đại hôn, chúc long phụng trình tường, trăm năm hạnh phúc!”

Song đây mới chỉ là bắt đầu. Kế tiếp lại có người bước ra, cũng quỳ một gối xuống: “Dong Binh Đoàn Overlord Vương Khinh Lâm, thay mặt thầy tôi dâng sính lễ.”

“Thứ hai, một mỏ quặng kim cương ở Đông Phi!”

“Tài Thần Hồng Bắc Tống Chính Đăng thay mặt thầy tôi dâng sính lễ.”

“Thứ ba, mười vạn lượng hoàng kim, tỷ tiền mặt!”

“Kỳ Thánh Đông Ngọc Hoàng Phúc Định, thay mặt thầy tôi dâng sính lễ.”

“Thứ tư, một bộ cờ ngọc Hòa Điền.”

Ba mươi sáu hiền đồ, ba mươi sáu phần sính lễ trải khắp mười dặm đường phố. Tam thư lục sính, thập lý hồng trang không gì hơn cái này. Tất cả mọi người, ngay cả Hà Sâm cũng đã chết lặng. Bất cứ thân phận của người nào ở đây, chỉ cần có một người đến dự cũng được gọi là khách quý, thế mà bây giờ lại có ba mươi sáu người cùng quỳ xuống.

Thật lâu sau, một giọng nói run lẩy bẩy vang lên: “Gia… Gia chủ Hà, ngài nói thật với tôi đi. Rể hiền của ngài rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại muốn cưới con gái nào trong nhà ông?

Ba mươi sáu người đưa mắt nhìn nhau, bỗng cười phá lên, cúi đầu nhìn người đứng ngay đẳng trước, đồng thanh vang vọng chân trời.

“Chúng tôi thay mặt thầy rước dâu, mời cô lên kiệu!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio