Đế Sư Xuất Sơn

chương 188

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở một phòng viện độc lập, mặc dù ông cụ Khúc đang nằm trên giường bệnh nhưng nước da của ông ấy có vẻ đã tốt hơn rất nhiều. Khi nhìn thấy Diệp Phùng, ông ấy liền cười “Ha ha”, khuôn mặt hiền từ: “Cậu Diệp, mọi chuyện trước đó, tôi đã nghe hết rồi, cảm ơn cậu đã cứu lấy cái mạng già này của tôi.”

Diệp Phùng cười đáp: “Ông cụ Khúc, ông không cần khách sáo. Mỗi người đều có sinh mệnh, ông gặp được tôi thì chứng tỏ, sinh mệnh của ông vẫn còn tiếp tục!”

Những lời nói này tuy rằng rất kiêu ngạo, nhưng từ trong miệng Diệp Phùng nói ra lại mang đến cho người ta cảm giác tự nhiên, ngay cả bà cụ Khúc cũng không phản bác!

Sau đó lại rảnh rỗi nói thêm đôi ba câu. Bà cụ Khúc bảo Khúc Long Khâm ra ngoài phòng. Ông cụ Khúc nhìn Diệp Phùng, đôi mắt có chút ngưng đọng lại: “Cậu Diệp, bà lão cổ hủ này có chút yêu cầu quá đáng!”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Diệp Phùng!

Anh biết nếu ông cụ Khúc đã mời anh đến thì nhất định không thể đơn giản như vậy!

“Ông cụ Khúc cứ nói ra!”

“Cháu gái tôi sắp đính hôn, tôi muốn mời cậu đến làm chủ trì lễ đính hôn!”

Diệp Phùng dùng ánh mắt sâu xa nhìn ông ấy, nhưng không nói gì!

Nhà họ Khúc là một trong mười gia đình quý tộc hàng đầu ở Thủ Đô. Các gia đình giàu có liên hôn, dù không phải là tầng lớp giàu có, thì cũng là những là đình thuộc tầng thượng lưu!

Đây là một đám cưới đủ để làm náo động nửa vòng Thủ Đô, anh không nghĩ rằng chỉ dựa vào việc mình cứu ông cụ Khúc mà có thể được làm người chủ trì lễ đính hôn!

“Ông cụ Khúc, sợ rằng một Diệp Phùng như tôi sẽ không thể nào chủ trì một lễ đính hôn đơn giải như vậy được?”

“Ha ha.. Cậu Diệp thật thông minh!”

Vừa nói, nụ cười trên mặt Khúc Hoàng Dân từ từ trở nên uy nghiêm, ông ấy lấy ra hai tấm ảnh.

Bức thứ nhất là hình ảnh một cô gái trẻ, mái tóc đen được buộc đuôi ngựa, tràn đầy hơi thở thanh xuân, nụ cười trong sáng lộ ra chút khí thế mạnh mẽ, cứng rắn.

Người thứ hai là một người đàn ông, xấp xỉ tuổi Diệp Phùng. Anh ta đeo một gọng kính màu vàng, trông rất lịch lãm.

“Đây là cháu gái của tôi Khúc Gia Hân và chồng của con bé, Từ Minh, Cậu ấy không chỉ là gia đình trong tầng lớp thượng lưu, mà còn là người thừa kế trong gia đình danh môn vọng tộc bậc nhất ở Thủ Đô này!”

“Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, quả thật rất xứng đôi!”

Nhìn vào bức ảnh, Diệp Phùng bình luận vài câu.

Khúc Hoàng Dân nhẹ nhàng lắc đầu: “Thoạt nhìn, người đều là nghĩ như vậy, nhưng ta biết Tiểu Nghệ không thích Từ Minh chút nào. Tất cả chuyện này đều là do ba của con bé đề xuất!”

“Là gia đình danh gia vọng tộc, việc hôn nhân của thế hệ trẻ ít khi được tự mình quyết định, thậm chí nhiều khi hạnh phúc của con cái còn bị hy sinh vì cái gọi là lợi ích.”

“Lúc đầu, Khúc Long Khâm cũng chính là như thế. Vậy nên, tôi vốn dĩ không có mặt mũi nào để can thiệp vào quyết định của thằng bé. Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy Từ Minh có mục đích nào đó nên mới tiếp cận nhà họ Khúc tôi. Nó không đơn giản như việc thông qua hôn nhân để tạo mối quan hệ hợp tác. Vì vậy, tôi muốn cậu giúp tôi điều tra Từ Minh một chút.”

“Vì nhà họ Khúc, cũng như là vì cháu gái của tôi!”

Diệp Phùng nhếch miệng thành một vòng cung: “Tại sao lại là tôi?”

“Vì cậu là người xa lạ, cũng như đủ mạnh để làm chuyện đó!”

Khúc Hoàng Dân thắng thừng, ánh mắt sáng ngời, thẳng thắn nhìn anh. Một người thành tinh như ông ấy, dù biết y thuật của Diệp Phùng phi thường, nhưng ông ấy luôn cảm thấy những gì Diệp Phùng có thể làm còn hơn thế rất nhiều!

Mười gia tộc hàng đầu ở Thủ Đô đã liên kết với nhau từ nhiều năm, phần lớn đều đã biết căn cơ gốc gác của nhau, cho nên với loại chuyện này một người xa lạ lại có thể lực đủ mạnh như Diệp Phùng là thích hợp nhất!

“Ông cụ Khúc, sao ông lại chắc chắn là tôi sẽ đồng ý với ông?”

Diệp Phùng đột ngột hỏi.

“Ha ha, lão già cổ hủ này là dân kinh doanh. Trên đời này, thứ đáng tin cậy nhất chính là lợi nhuận!” “Bây giờ, nhà họ Lương là một trong số mười gia đình bậc nhất ở Thủ Đô này, hơn nữa với tốc độ nhanh chóng như vậy, họ có thể lôi kéo thêm được không ít các gia tộc khác làm đồng minh!”

“Cậu cùng với cậu chủ nhà họ Lương có thù. Chẳng may nhà họ Lương đã nắm được thế lực, việc đầu tiên đánh tới chính là Tập đoàn Tố Nghi, là Tập đoàn của người cậu yêu!”

Diệp Phùng hơi nhướng mày, đối với việc ông cụ Khúc có thể tìm hiểu được những thông tin này, anh cũng không lấy làm lạ. Nếu ngay cả khả năng này cũng không có thì nhà họ Khúc sẽ không xứng đáng đứng đáng với vị trí trong nhóm mười gia tộc hàng đầu!

“Chỉ cần cậu Diệp giúp đỡ lão già này chuyện đó thì nhà họ Khúc sẵn lòng trở thành người bạn trung thành của Tập đoàn Tố Nghi!”

“Đó không chỉ hỗ trợ cho Tập đoàn Tố Nghi trong kinh doanh, mà còn có thể giúp cậu chống lại sự dòm ngó của nhà họ Lương!”

“Có nhà họ Khúc tôi ra tay, thì chắc chắn nhà họ Lương kia sẽ không dám làm loạn!”

Diệp Phùng thầm gật đầu, nếu thật sự có thể có được tình hữu nghị với nhà họ Khúc, đối với Tập đoàn Tố Nghi mà nói thì có thể đem lại được vô số lợi ích!

Một khi Hà Tố Nghi trở nên mạnh mẽ hơn thì dù không có anh ở bên, chú Lương cũng không thể làm được gì cô ấy!

Rốt cuộc, chỗ dựa có chắc đến mấy cũng không thể bằng tự mình tự lực cánh sinh được!

“Cái này.”

“Để tôi suy nghĩ một chút, đối với chuyện này, tôi cũng cần phải thương lượng với người nhà tôi!”

Diệp Phùng dù sao cũng không đồng ý luôn, bởi vì còn chuyện của Sở Khuynh Thành bên kia, bản thân đối với chuyện có tính chất không giống mình thì cũng nên thận trọng một chút!

Khúc Hoàng Dân dùng ánh mắt sâu xa nhìn anh: “Ha ha, cậu sẽ đồng ý thôi!”

Diệp Phùng còn đang thắc mắc tại sao Khúc Hoàng Dân lại tự tin như vậy thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn điện thoại thì biết được Hà Tố Nghi gọi đến!

“Diệp Phùng, em có chuyện cần anh giúp!”

“Có chuyện gì vậy?”

Hà Tố Nghi hưng phấn nói: “Em vừa đến Công ty thì nhận được cuộc gọi của nhà họ Khúc. Một công ty con của nhà họ Khúc muốn liên kết làm ăn với Tập đoàn Tổ Nghi. Họ nói rằng để cảm ơn nên đã làm một bản hợp đồng để giao cho chúng ta phụ trách!”

“Diệp Phùng, bên kia chỉ đích danh anh là người ký kết!”

“Hợp đồng này có ý nghĩa rất lớn đối với sự phát triển của Tập đoàn Tố Nghi, thậm chí nó còn liên quan đến sự phát triển chiến lược trong tương lai của chúng ta và nhà họ Khúc!”

“Mấy ngày nay trường học của anh không phải nghỉ lễ sao? Trong khoảng thời gian này, anh sẽ chịu trách nhiệm giải quyết bản hợp đồng này nhé!”

“Cứ quyết định như vậy đi! Mọi chuyện giao hết cho anh đó!”

Nói xong, còn chưa đợi Diệp Phùng nói câu gì, điện thoại liền cúp máy, Diệp Phùng ngẩn người!

Sau đó, nhìn đến khuôn mặt đắc thắng của ông cụ Khúc, Diệp Phùng bày bộ mắt cổ quái nhìn ông ấy: “Ông cụ Khúc, tất cả chuyện này, ông đã sắp xếp đâu vào đó hết rồi sao?”

“Ha ha…”

Khúc Hoàng Dân lộ ra lộ cười của một lão già quỷ quyệt: “Lão già này không bao giờ không ra trận mà chưa nắm chắc phần thắng cả!”

Diệp Phùng cứng họng, cuối cùng bất lực nói: “Được rồi! Tôi đồng ý!”

Thực ra, Diệp Phùng cũng rất tình nguyện nhận công việc xui xẻo này. Vì tương lai của Tổ Nghi, anh muốn dùng chính năng lực của mình, xây cầu, mở đường rộng rãi cho cô!

Nghe được lời đồng ý của Diệp Phùng, mắt Khúc Hoàng Dân sáng lên. Sau đó ông ấy lấy ra một tấm danh thiếp làm bằng gỗ, phía chính diện chữ “Khúc” lớn được khắc và trang trí bằng kim tuyến!

“Đây là danh thiếp của nhà họ Khúc chúng tôi, cả nhà họ Khúc chỉ có năm người có được. Cầm tấm danh thiếp này có nghĩa đại diện cho người nhà họ Khúc. Bất cứ sản nghiệp nào thuộc họ Khúc đều có thể tùy ý điều động!”

Diệp Phùng nhận lấy, nghịch danh thiếp trong tay, khóe miệng nở nụ cười, xem ra những ngày sau sẽ rất thú vị đây!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio