Thấy vẻ mặt kiêu ngạo của tên này, Hà Sâm cau mày đặt Thi Nguyệt lên ghế, đứng dậy lạnh lùng nhìn hắn ta: “Xin lỗi, tôi đã bao phòng này rồi. Anh chọn chỗ khác đi.”
Hắn ta chẳng những không rời đi mà còn tiến lên một bước, cười nghiền ngẫm nhìn Hà Sâm: “Kêu tao đổi chỗ khác hả? He he, lão già, mày biết tao là ai không?”
Nghe tên này nói chuyện thô tục, Hà Sâm cũng xụ mặt: “Tôi không quan tâm anh là ai, bây giờ mời anh ra ngoài!”
Gã đàn ông trực tiếp ngồi xuống ghế, vắt chéo chân kiêu ngạo nói: “Lão già, mày có chắc là muốn đuổi Vương Nhị Mạnh tao đây ra ngoài không?”
Nghe thấy cái tên này, Hà Sâm cả kinh, ánh mắt sợ hãi: “Anh… Anh là Vương Nhị Mạnh?”
“Chính là ông Mạnh của mày đây! Bây giờ mày còn dám kêu tao ra ngoài không?”
Thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Vương Nhị Mạnh, Hà Sâm không khỏi giấy dụa. Lúc này Hà Tố Nghi đi tới, nhỏ giọng nói: “Sao vậy ba?
Vương Nhị Mạnh này rất đáng sợ à?”
Hà Sâm nhỏ giọng đáp: “Vương Nhị Mạnh là tên du côn vô lại nổi tiếng ở thành phố Hướng Dương, trong tay có mấy chục tên đàn em, xưa nay luôn hoành hành ngang ngược.
Có câu nói Diêm vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi, người làm ăn như ba sợ nhất chính là loại côn đồ này. Một khi bị hắn ta ghi hận thì sau này sẽ liên tiếp gặp phiền toái.”
Nghe vậy, Hà Tố Nghi cũng nói: “Vậy thì chúng ta đổi nơi khác đi. Dù sao cũng chỉ có người trong nhà, ăn ở đâu cũng vậy thôi.”
Sắc mặt Hà Sâm khó coi nhìn Diệp Phùng.
Song ông ta còn chưa lên tiếng thì Diệp Phùng đã buông đũa, cười khẽ: “Không sao, thực ra đi đâu cũng được.”
“Chúng ta đi thôi.” Hà Sâm cảm kích nhìn Diệp Phùng. Mặc dù ông ta biết thế lực mà Diệp Phùng biểu hiện sẽ không cần sợ một tên Vương Nhị Mạnh nho nhỏ, nhưng anh lại dùng cách này để giữ thể diện cho ông ta.
Hà Sâm bế Thi Nguyệt lên, cười hiền lành: “Thi Nguyệt, hôm nay chúng ta không ăn cơm ở đây, ông ngoại dẫn cháu đi ăn chỗ khác ngon hơn nhé?”
Thi Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cháu nghe lời ông.”
“Ha ha, Thi Nguyệt thật ngoan!”
Mọi người không tiếp tục dây dưa với Vương Nhị Mạnh mà lần lượt rời đi. Đột nhiên Vương Nhị Mạnh lại duỗi tay chặn Hà Tố Nghi.
Hắn ta nhìn Hà Tố Nghỉ từ trên xuống dưới, ánh mắt tham lam trắng trợn: “Ái chà chà, không ngờ ở chỗ này mà còn gặp được người đẹp như thế. Mỹ nhân, đêm nay anh sẽ mở tiệc chiêu đã một ông chủ lớn ở thành phố Hướng Dương này, ở lại tiếp khách cho anh được không? Anh nói cho em biết, nếu em làm ông chủ đó hài lòng thì anh bảo đảm sau này em có thể hoành hành ở thành phố này!”
Hà Tố Nghỉ lùi về sau, ánh mắt chán ghét: “Xin lỗi, tôi không biết tiếp khách đâu!”
“He he… Không biết cũng không sao, chỉ cần em nghe lời thì anh có thể dạy em tận tay…” Nói rồi, hắn ta giơ tay muốn sờ lên mặt Hà Tố Nghi.
Đúng lúc này, một bàn tay xuất hiện giữ chặt cổ tay hắn ta, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Tôi không muốn gây chuyện, nhưng anh cũng đừng tìm chết!”
Vương Nhị Mạnh quay sang nhìn, vừa lúc gặp phải đôi mắt lạnh lùng của Diệp Phùng.
“Mày là cái thá gì mà dám đe dọa tao?
Biết sẽ có hậu quả gì không?”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó hất tay hắn ta ra, nói với Hà Tố Nghỉ: “Tố Nghi, chúng ta đi thôi.”
Đối với loại du côn ở tầng đáy kiêu ngạo.
quen thói này, Diệp Phùng chẳng có hứng nói chuyện với hắn ta. Nhưng trong mắt Vương Nhị Mạnh, hắn ta cho rằng Diệp Phùng sợ hãi, lập tức thò chân chặn trước cửa phòng, ngang ngược nhìn anh: “Tao cho mày đi chưa?”
Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo: “Tránh ra”
“Mày có thể đi, nhưng người đẹp này không được! Tao khuyên mày thông minh một chút, bữa tiệc của tao không phải là người bình thường muốn tham dự là được!”
“Vậy à?” Diệp Phùng cười khẩy: “Vậy thì theo ý anh, tôi còn phải cảm ơn anh chứ gì?”
“Đó là đương nhiên!” Vương Nhị Mạnh không phát hiện Diệp Phùng đang trào phúng mình, kiêu ngạo nói: “Loại người như chúng mày thì sẽ không bao giờ biết cái gì gọi là cuộc sống quý tộc chân chính!” Nói rồi, hắn ta khoe khoang chai rượu vang trong tay: “Biết đây là loại rượu gì không? Biết chai rượu này trị giá bao nhiêu không? Nếu tao không cho chúng mày cơ hội thì cả đời chúng mày cũng không tiếp xúc được với loại rượu vang đẳng cấp này!”
Diệp Phùng cầm chai rượu, liếc nhìn một phát rồi thờ ơ nói: “Romanee Conti nằm , giá thị trường từ ..
USD trở lên, sản xuất †ừ làng Romanee khu vực Burgundy, mỗi năm nhập khẩu đến Đông Ngọc năm trăm chai, có thể nói là quý tộc trong làng rượu.”
“Ái chà!” Vương Nhị Mạnh kinh ngạc nhìn Diệp Phùng: “Mày biết cũng nhiều đấy nhỉ.
Nhưng biết nhiều thì có ích lợi gì? Loại dân đen ở tầng đáy xã hội như mày sẽ không bao giờ uống nổi loại rượu đắt tiền như thế này.
Còn không mau đặt chai rượu xuống cho tao rồi mau cút đi! Còn người đẹp này, he he…
Mày yên tâm, tao sẽ chăm sóc thay mày.”
Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là một chai rượu, đây là vốn liếng cho anh kiêu ngạo sao?”
“Ha ha ha, tiếc rằng loại hàng rẻ tiền này, cho tôi súc miệng tôi còn chê bẩn!”
Dứt lời, Diệp Phùng thả tay ra, chai rượu rơi xuống sàn nhà vỡ tung tóe, trái tim Vương Nhị Mạnh cũng chùng xuống theo tiếng vỡ của chai thủy tỉnh. Nhìn rượu màu đỏ chảy dưới sàn nhà, sắc mặt hắn ta đen như đáy nồi.
“Bốp bốp bốp!” Tiếng võ tay vang lên, mấy †ên đàn em cao to lập tức xông vào, bao vây chung quanh họ. Giọng nói lạnh lùng của Vương Nhị Mạnh vang lên: “Thằng nhóc, bây giờ mày muốn đi cũng không đi được!”