Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Phùng vừa dứt lời, một cơn gió lạnh kéo đến. Giữa một ngày tuyết rơi trắng xóa như thế này, cơn gió càng làm cho quang cảnh thêm xơ xác tiêu điều.
Toàn bộ người theo phe nhà họ Chu nhất thời đều trở nên căng thẳng, đồng loạt giơ súng lên, nhắm vào những người bên phía Diệp Phùng.
Những người theo phe nhà họ Hoàng dù ít, nhưng ai cũng là kẻ trung thành tận lực với gia tộc, đứng vòng xung quanh, bảo vệ Hoàng Mạnh và Diệp Phùng ở giữa, trên mặt vẫn giữ được nét bình thản coi thường cái chết.
Nhìn những người bên cạnh mình, Chu Thành Tu ổn định lại tâm trạng, cảm thấy yên tâm hơn, cười lạnh nhìn Diệp Phùng: “Diệp Phùng, đừng cố tỏ vẻ nữa. Đây là núi Bạch Tuyết, quanh năm chỉ có tuyết rơi, không hề có một bóng người nào quanh đây."
"Hơn nữa mọi kế hoạch của các người tạo đều nắm hết trong tay, ngoại trừ mười mấy người đang đứng ở đây thì bên ngoài chẳng còn ai giúp đỡ nữa. Chỉ dựa vào mười mấy họng súng thế này mà muốn thắng tao sao."
"Bọn bây đâu, bắt đầu..."
"Đợi một chút."
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, Phương Thái Châu đứng bên cạnh nhìn Diệp Phùng, ánh mắt tràn ngập sát ý: “Cậu Chu, nhóm sát thủ Tinh
Võ mười chín người lần đầu xuất hiện, đã tổn hại hết ba người rồi. Nếu tôi mà không trả mối thù này, thì Phương Thái Châu làm sao còn mặt mũi để quay về nhà họ Phương được nữa."
Nghe vậy, trên mặt Chu Thành Tu hiện lên một tia quái dị: “Ha ha... Diệp Phùng, xem ra kẻ muốn giết mày không chỉ có một mình tao nhỉ."
"Nếu Phương đại ca đã mở lời, vậy thì tôi làm sao có thể không cho anh chút mặt mũi chứ, xin mời."
Lời nói ra giống như bọn họ đều cho rằng bản thân đã nắm chặt mạng sống của Diệp Phùng trong tay.
Phương Thái Châu tiến về phía trước, rút ra thanh kiếm dài, chĩa thẳng về phía Diệp Phùng, ánh mắt hiện lên ý muốn giết người: “Diệp Phùng, không có sự trợ giúp của băng đảng Lang, mày bây giờ có tư cách gì đối mặt với lòng căm hận ngút trời của nhà họ Phương đây?"
“Bây giờ tao ra lệnh cho mày quỳ gối xuống đây, bày tỏ niềm hối hận với ba sát thủ đã chết của nhà họ Phương."
“Nếu mày ngoan ngoãn nghe lời, thì có thể tạo sẽ suy nghĩ lại, cho mày ra đi một cách nhẹ nhàng hơn."
"Haizz..."
Diệp Phùng chẳng những không hoảng sợ mà con nhẹ nhàng than thở, vẻ mặt hiện lên vẻ thương xót: “Bây giờ thì tôi có thể chắc chắn một điều rồi. Chỉ sợ là sát thủ nhà họ Phương các người ở ẩn quá lâu nên đầu óc có chút không bình thường."
“Mày nói cái gì?”
Phương Thái Châu giận dữ, gân xanh trên tay nổi lên: “Thằng nhãi ranh, chết đến nơi mà còn ở đó khoác lác."
“Đừng tưởng là tao không biết, tao đã sớm ra lệnh cho đám người Chu Thiện theo dõi bọn này rồi, ngoại trừ mấy người ở đây, bọn mày căn bản không dẫn theo ai nữa. Tao thừa nhận mày cũng có chút bản lĩnh, nhưng chỉ bằng một mình mày làm sao có thể đối đầu với mười mấy người nhà họ Phương chúng tao.”
"Anh nói xong chưa? Tôi thành thật khuyên anh một câu, thường ngày nếu không làm gì thì đừng luyện tập mãi như thế nữa, có thời gian rảnh thì nên xem thêm nhiều phim truyền hình một chút."
"Anh không biết trên phim vẫn hay xuất hiện câu nói 'kẻ phản diện thường chết vì nói nhiều hay sao?"
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh không hề sợ hãi của Diệp Phùng, Phương Thái Châu đột nhiên cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ có việc nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta sao?
Không đúng!
Mấy người của băng đảng Lang rõ ràng không hề đến đây.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Phương Thái Châu đột nhiên hiện lên tia tàn nhẫn, tràn ngập sát ý nhìn thẳng vào Diệp Phùng: “Càng chậm càng có nhiều chuyện không hay xảy ra, nhóm sát thủ Tinh Võ, ra tay!"
Lời vừa dứt, mười sáu sát thủ còn lại với mười sáu lưỡi kiếm sắc bén trong tay, chạy như bay trên nền tuyết trắng đánh thẳng về phía Diệp Phùng.
Đối diện với những tên sát thủ ở trước mặt nhưng Diệp Phùng không hề hoảng loạn, thản nhiên chắp tay ra sau lưng, khóe môi cong lên một độ cong tuyệt mỹ nhưng cũng ẩn chứa nhiều ý nghĩa sâu xa.
Mười mét.
Năm mét.
Ba mét.
Vừa khi những tên sát thủ chỉ cách Diệp Phùng chưa đến hai mét thì bỗng từ trên trời xuất hiện một khinh khí cầu.
Chỉ là một khinh khí cầu bình thường với hai màu xanh và vàng, dường như còn có một sợi dây thừng thả xuống, giống như được cảm ứng tự động, quét thẳng đến chỗ đám người Phương Thái Châu.
Phương Thái Châu bỗng nhiên dừng lại.
Khinh khí cầu?
Núi Bạch Tuyết trời băng đất tuyết, hiếm thấy dấu chân người, làm sao có thể xuất hiện khinh khí cầu được chứ?
Trong lúc Phương Thái Châu còn ngờ vực chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì khinh khí cầu đã bay đến chỗ một trong mười sáu tên sát thủ, tên sát thủ mất kiên nhẫn, cầm kiếm chém một nhát: “Cố làm ra vẻ bí ẩn, mày là cái thứ gì...”
Phịch!
"Á!"
Chỉ nghe “bùm” một tiếng, từ trên khinh khí cầu có vẻ tầm thường bỗng nhiên xuất hiện một trái bom rơi xuống. Tên sát thủ kia không kịp phòng ngự liền bị nổ cho tan xác, chết không toàn thấy.
"Thẳng Chiến."
Mắt Phương Thái Châu đột nhiên đỏ hoe.
Chết tiệt! Là mình quá sơ suất.
Lẽ ra Phương Thái Châu nên sớm nghĩ tới chuyện giờ phút quyết định như thế này mà lại xuất hiện một khinh khí cầu chắc chắn là có vấn đề.
Thế nhưng bây giờ không tiện nghĩ nhiều, Phương Thái Châu mau chóng ra lệnh cho đàn em lùi lại, hô lớn: "Khinh khí cầu có dấu hiệu lạ, anh em cẩn thận."
Thế nhưng chỉ có anh ta kịp thời tránh khỏi, những người khác không may mắn như vậy.
Khinh khí cầu càng lúc càng đến gần, hàng loạt tiếng nổ vang lên, mùi thuốc súng dày đặc xung quanh, bụi đất bay mù mịt, đợi đến khi tất cả bụi mù đều bay hết, vô số vết máu loang lổ trên nền tuyết trắng tinh hiển hiện thật rõ ràng và chói mắt.
nhóm sát thủ Tinh Võ, không kịp phòng ngự với tốc độ của những trái bom, hai người chết, ba người bị thương rất nặng, còn lại mười một người cũng bị thương khắp người, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lúc này, một đám người ăn mặc hài hước như trong rạp xiếc bất ngờ xuất hiện trước mặt Diệp Phùng.
Trương Điền Hạo mặc đồ của chú hề, hai bên má còn dính lại mấy vệt dầu, ngẩng mặt cười cười, là nụ cười vì bị ai đó hài hước chọc cho cười. Cảnh này hiện lên trong mắt Phương Thái Châu lại mang một vẻ châm biếm.
“Chậc chậc.”
Giọng Diệp Phùng vang lên: “Nhóm sát thủ Tinh Võ, ha ha ha...”
"Hôm qua chết hai người, hôm nay lại chết thêm hai người, e là các người phải đổi tên thành nhóm sát thủ Tinh Võ mười bốn người thôi."
“Đừng gấp gáp, cái tên này cứ giữ nguyên như vậy đi, còn sau này đổi thành bao nhiêu người thì phải đợi xem hôm nay các người có thể giữ lại bao nhiêu mạng."
"Thẳng khốn, tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày!"
Bị sỉ nhục, anh em lại chết thê thảm trước mặt, điều này đã khiến cho Phương Thái Châu hoàn toàn nổi điên. Anh ta nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn chú hề đứng trước mặt, ánh mặt đằng đằng sát khí.
Sức mạnh của cả cơ thể giờ chỉ tập trung lên thanh kiếm trên tay, Phương Thái Châu khuyu chân, cả người giống như một mũi kiếm nhọn bật lên như sợi dây đàn, tốc độ rất nhanh, cả không gian như bị anh ta chém đứt.
“Đi chết đi thằng khốn!”
Một nhát chém chứa đựng sự phẫn nộ cùng cực của Phương Thái Châu,