Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như Ngô Hiền là một người nổi tiếng trong ngành công nghiệp xe thể thao, thì Hứa Phi chính là nam thần của ngành công nghiệp xe thể thao!
Một vị thần đua xe mà ngay cả Ngô Hiền cũng phải ngưỡng mộ!
Nhìn thấy nét mặt anh có chút ngẩn ra, Diệp Phùng lắc lắc chiếc chìa khóa xe trong tay, có chút mất kiên nhẫn hỏi: “Tôi có thể đề xe lên được chưa?"
Tuy rằng anh không muốn tin, nhưng nhìn chiếc kìa khóa kia, anh không thể nào không tin được.
"Anh Diệp, mời anh lên lầu hai uống trà, nghỉ ngơi tạm. Còn tôi xe lái chiếc xe này đi giúp anh.”
Ngô Hiền nghe nói xong, thái độ liền thay đổi, anh nhanh chóng làm theo, không dám chút chậm trễ.
Nữ nhân viên lễ tân và các cô bạn không khỏi ngạc nhiên và bối rối khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Tại sao ngày thường cậu chủ nhà họ Ngô, người cao lớn, dũng mãnh, đẹp trai như vậy hôm nay đột nhiên lại tỏa ra giống như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn. Thậm chí, còn có chút khiêm tốn!
“Đây rốt cục là chuyện gì đây?"
Cậu Ngô của chúng ta thật đúng là tài phiệt đời thứ hai có khác!” Nữ nhân viên đội tròn xoe mắt.
“Aaaaaaaaa! Tôi đã nói gì chứ, người đẹp trai như anh ấy nhất định chỉ là cố tình ẩn đi khí chất vốn có của mình mà thôi.”
Một cô gái khác vừa nói vừa ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hai mắt sáng cả lên.
"Nhìn các cô kìa!" Nữ lễ tân phàn nàn với các cô của mình, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm Diệp Phùng, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Lúc này, Diệp Phùng xua tay nói với Ngô Hiền: “Không cần phải trà lá gì đâu, tôi còn có chuyện phải làm."
Ngô Hiền thầm thở dài, cảm thấy tiếc vì không thể mời Diệp Phùng uống trà.
Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Những người có thể khiến Hứa Phi nể phục đến mức như vậy, cũng chẳng cần phải nghĩ cũng biết lai lịch của anh ta không hề bình thường. Nếu như có thể chiếm được cảm tình của anh ta, vậy thì cũng giống như chiếm được cảm tình của Hứa Phi, vậy thì tương lai của anh ta chỉ có thể là tiền đồ rộng mở rồi!
Nhưng mà, anh ta không nản chí, đối với một người có địa vị cao hơn anh ta, việc giành được cơ hội còn lớn hơn nhiều so với việc giữ thể diện!
Sau đó, Ngô hiền lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, cung kính đưa cho Diệp Phùng: “Anh Diệp, tôi đã chuẩn bị xe cho anh rồi!
Đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có bất kỳ yêu cầu gì thì cứ nói với tôi. Tôi sẽ phục vụ anh bất cứ lúc nào ạ!"
Diệp Phùng thấy vậy cũng nhận lấy rồi cất đại tấm danh thiếp vào túi.
“Được, nếu có chuyện gì, tôi liền tìm anh.”
Diệp Phùng cư xử rất thô lỗ thế nhưng gương mặt của Ngô Hiền lại tràn đầy niềm vui. Đối với anh ta, việc Diệp Phùng có thể nói ra rắc rối của mình với anh là cả một vinh hạnh!
"Vâng, anh Diệp, không cần biết anh có yêu cầu gì, chỉ cần anh gọi tôi sẽ có mặt theo yêu cầu của anh!" Ngô Hiền gật đầu đáp.
Năm phút sau, phiên bản giới hạn mười hai trên thế giới, phiên bản rồng cao quý nhất của dòng xe Rolls-Royce, từ trên bệ thang máy dần dần được hạ xuống.
Diệp Phùng ấn vào nút trên chìa khóa xe, cửa xe chạy hai bên chậm rãi mở ra, lộ rõ vẻ cao quý!
Bây giờ, nữ nhân viên lễ tân cuối cùng đã hiểu tại sao Diệp Phùng lại nói rằng anh gọi xe đi thay vì mua một chiếc.
Bởi vì xe của anh thực sự đang đậu trong sân của câu lạc bộ!
Thật bất ngờ, vậy mà cô đã bỏ lỡ cơ hội bắt chuyện với một người đàn ông giàu có bí ẩn kia.
Mặc dù không biết thân phận thực sự của Diệp Phùng là ai, nhưng nữ nhân viên lễ tân cũng biết tự liệu sức mình.
Ngay cả Ngô Hiền đối với người này còn tỏa ra kính cẩn khép nép như vậy, còn cô ngay cả khả năng quyến rũ người khác cũng không có.
Nghĩ lại khi nãy cô còn khinh thường anh, bây giờ trong lòng đúng là có chút áy náy.
Nhưng ngay sau đó, cô lại tự cười nhạo mình. Cô tự nghĩ một người đàn ông tuyệt vời như bên kia cũng chẳng có lý do gì quan tâm đến lũ kiến nhỉ nhoi như cô cả..
Khi cánh cửa xe vừa đóng lại, anh nổ máy xe rời đi.
“Nhà đã chọn rồi, xe cũng đã mua, vậy tiếp theo sẽ báo cho Hà Tố Nghi một tiếng để chuẩn bị cho bữa tiệc nến tối nay thôi!”
Nghĩ vậy, anh lấy điện thoại ra định gọi cho Hà Tố Nghi. Nhưng chưa kịp gọi thì điện thoại của anh vang lên trước.
"Tố Nghi, anh vừa định gọi cho em, không ngờ em lại gọi trước. Hai chúng ta quả là xứng đôi vừa lứa mà!”
“Diệp Phùng...” Hà Tố Nghi nhẹ nhàng nói: “Hôm nay đừng đi đâu cả, anh sửa soạn một chút tối nay cùng em đi tham gia họp lớp đi!”
“Sao cơ? Họp lớp á?"
Diệp Phùng trợn tròn mắt, suýt nữa thì rớt nước mắt: “Không phải chúng ta đã đồng ý tối nay là thế giới của hai ta thôi hay sao? Sao bây giờ lại trở thành một buổi họp lớp rồi?"
Cuộc sống thực sự là một cuốn sách, và không có sự ngẫu nhiên, nó dường như không thể tiếp tục!
“Vâng! Đây là những người em đã gặp lúc trước khi tham gia một lớp đào tạo CEO. Họ đều là những doanh nhân trạc tuổi em!”
"Tối nay, là một buổi tụ họp do lớp trưởng của em giám sát. Anh hãy nghĩ xem. Sau khi tốt nghiệp lớp quản trị đến giờ, chúng em đã rất lâu chưa gặp lại nhau rồi!"
"Lớp trưởng của chúng em rất lợi hại. Anh ấy vừa từ nước ngoài trở về. Các mối quan hệ trong kinh doanh nhiều. Em còn đang tự hỏi liệu mình có thể tận dụng cơ hội này để liên lạc với anh ấy và đặt nền tảng cho việc thâm nhập thị trường nước ngoài trong tương lai không!"
“Vì vậy, tranh thủ buổi họp lớp này, em muốn cùng anh ấy nói chuyện xem!"
"Nhưng... nhưng hôm nay không phải là ngày... của em?"
"Của em? Của em cái gì cơ?"
"Không... không có gì, anh biết rồi, chờ đến giờ anh sẽ đến công ty đón em!"
Nói rồi Diệp Phùng cúp điện thoại, bất lực mỉm cười, đối với Hà Tổ Nghi, còn gì quan trọng hơn công việc nữa chứ.
Vậy đó, bất ngờ này, cứ hoãn lại sau vậy...
Nghĩ đến đây, Diệp Phùng lại mỉm cười: "Cho dù công việc tuy quan trọng, nhưng sinh nhật của em vẫn quan trọng hơn."
Cùng lúc đó, trong phòng hát xa hoa và sang trọng nhất của một khu giải trí sang trọng KTV Star Diamond ở thủ đô. Tưởng Huỳnh Kha đang ngắm nhìn sự bài trí lộng lẫy trước mặt, mỉm cười hài lòng.
"Lớp trưởng! Anh có nghĩ tối nay Hà Tố Nghi sẽ đến không?" Một người đàn ông đầm đìa mồ hôi quay sang hỏi.
“Cô ấy nhất định sẽ đến!"
Tưởng Huỳnh Kha tự tin nói.
Đối với tuýp phụ nữ đam mê công việc như Hà Tố Nghi, cô ấy chắc chắn sẽ đến thôi!
Lúc này, một người phụ nữ trang điểm đậm đi tới với vẻ mặt ghen tị: “Lớp trưởng à, với điều kiện của anh, mẫu phụ nữ nào mà anh chẳng tìm được chứ. Với cả tôi nghe nói Hà Tố Nghi đã kết hôn rồi, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là đồ đã qua tay người khác rồi thôi. Sao anh cứ phải lưu luyến cô ta không buông chứ?
Tưởng Huỳnh Kha liếc nhìn cô ta, đầy vẻ khinh thường nói: “Cô biết cái gì chứ! Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy trong lớp quản trị, tôi đã bị cô ấy mê hoặc rồi!"
"Một mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như cô ấy, mấy người các cô làm sao có thể so sánh được cơ chứ?"
"Từ khi nhìn thấy cô ấy, tôi đã muốn kéo cô ấy lên giường và hành hạ cô ấy rồi!”
"Nhưng lớp trưởng à, có nói gì thì Hà Tố Nghi cũng đã kết hôn rồi, vậy chồng cô ấy phải làm sao đây?"
Một thuộc hạ của anh ta thì thào.
Tưởng Huỳnh Kha cong môi khinh thường: “Tôi đã nghe ngóng chuyện này từ lâu rồi. Chồng cô ấy là một giáo viên quèn, chỉ là một tên vô dụng mà thôi."
“Mẹ nó chứ! Nghĩ đến chuyện này tôi lại tức giận, một nữ thần có phẩm chất cao nhất như Tố Nghi, lại để cho loại người như anh ta sở hữu, nghĩ đến thật là đáng hận!"
"Nhưng không thành vấn đề, kiểu phụ nữ như vậy tôi lại càng có hứng thú!”
Khi anh ta nói, một ánh mắt thâm hiểm vụt qua mắt anh ta: “Chuyện tôi bảo cậu làm, cậu đã chuẩn bị kỹ chưa?"
"Đậy..." Người phục vụ bí mật lấy ra một gói bột trắng nhét vào tay Tưởng