Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạng Thiếu Quân toàn thân run rẩy nhìn thấy anh, e sợ nói: “Diệp... Diệp Phùng, thật sự là cậu sao?"
Diệp Phùng gật gật đầu: “Là em! Anh cả, em đến rồi!"
Hạng Thiếu Quân toàn thân run lên, quay đầu muốn đi: “Không! Cậu nhận lầm người rồi, tôi không phải anh cả của cậu, cậu... cậu nhanh chóng đi đi!”
Diệp Phùng lại kéo Hạng Thiếu Quân lại, không chút ghét bỏ sự lôi thôi trên người anh ta, bên trong hai con ngươi, mang theo sự chân thành: “Anh cả, ân tình của anh với em, Diệp Phùng em đến chết cũng không quên!”
"Nếu không có anh, thì sẽ không có Diệp Phùng em ngày hôm nay!"
"Mặc kệ tới khi nào, anh vĩnh viễn là anh cả của Diệp Phùng em, đến chết cũng không quên!”
Một phát, Hạng Thiếu Quân cảm thấy như bị sét đánh, toàn thân run rẩy!
Nhìn thấy Diệp Phùng, được khoảng năm phút, hai hàng nước mắt, cuối cùng từ trong mắt của anh ta chảy ra, sau đó, ôm chặt lấy Diệp Phùng, giống như là ủy khuất cuối cùng có trút xuống: “Hạng Thiếu Quân tôi uất ức cả một đời, duy nhất không nhìn nhầm một lần, chính là nhận cậu làm anh em đó!"
Hai mươi năm trước, Diệp Phùng vừa mới bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà, lang thang ở đầu đường!
Lúc đó không có nơi nương tựa, gặp được Hạng Thiếu Quân cũng đang tập luyện rời khỏi gia tộc!
Trở thành đại cậu chủ nhà họ Hạng, Hạng Thiếu Quân và Diệp Phùng mới quen đã thân, ngay lúc đó Diệp Phùng, cũng nhờ có Hạng Thiếu Quân giúp đỡ, mới sống tiếp được!
Có thể nói, không có Hạng Thiếu Quân, có lẽ, thì không có Đế Sư Diệp Phùng như bây giờ!
Mà sau này Diệp Phùng đi học ở mọi nơi, trong đó phần lớn chi phí, nhờ có Hạng Thiếu Quân giúp đỡ!
Sau đó, Diệp Phùng đi tới Cửu Châu, trở thành Đế Sư, giáo hóa thiên hạ, mà Hạng Thiếu Quân, cũng tập luyện hoàn thành, trở về thành phố Hạng Vương, tiếp tục đảm nhiệm đại cậu chủ Nhà họ Hạng!
Mà thân phận địa vị của Diệp Phùng ngày càng lên cao, mặc dù bây giờ anh du ngạo khắp thiên hạ, nhưng kẻ thù như vậy cũng rất nhiều!
Vì bảo vệ Hạng Thiếu Quân, Diệp Phùng cũng không còn lựa chọn phải tới cửa quấy rầy, anh chỉ muốn biết, đại ca của mình, vẫn sống rất tốt, như vậy là đủ rồi!
Thế nhưng mà, trước mắt Hạng Thiếu Quân, đừng nói là tốt, thậm chí có thể dùng thảm để hình dung!
Đường đường là cậu cả nhà họ Hạng, làm sao lại rơi xuống bước đường như thế chứ?
Đối mặt với nghi vấn của Diệp Phùng, Hạng Thiếu Quân thở dài một hơi, bi thương nói: “Tất cả mọi chuyện, nói ra cũng rất dài dòng...”
Thì ra, lúc trước sau khi Diệp Phùng cùng Hạng Thiếu Quân tách ra, Hạng Thiếu Quân về lại Nhà họ Hạng, không bao lâu sau, vợ của ông Hạng mất sớm, đột nhiên ông ấy tuyên bố muốn cưới mới vợ, người cưới, chính là cô chủ nhà họ Thẩm nhà giàu nhất Giang Nam, Thẩm Tuyết Lan!
Lúc đầu, thông gia như vậy chỉ để hợp tác không có tính chất của hôn nhân, cũng không có cái gì không đúng, sau khi cưới về, Thẩm Tuyết Lan cũng vì nhà họ Hạng mà lại lần nữa góp thêm viên gạch, sinh ra hai đứa con trai một đứa con gái!
Những gia tộc cổ đại cả ngàn năm này, quan trọng nhất là kế thừa huyết mạch, Thẩm Tuyết Lan từ đầu đến cuối cũng không phải chính phòng, cho nên, bất kể lúc nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến người thừa kế tương lai như Hạng Thiếu Quân!
Nhưng mà, ngay năm năm trước, tất cả đã hoàn toàn thay đổi! Cập nhật chương mới nhất trên truyen.net
Thân thể ông cụ Hạng vẫn luôn không tệ, đột nhiên tuyên bố thân thể có bệnh, bế quan dưỡng bệnh, tất cả mọi chuyện của nhà họ Hạng, toàn quyền giao cho vợ là Thẩm Tuyết Lan đương nhiệm quản lý!
Về sau này, Thẩm Tuyết Lan mới bắt đầu lộ răng nanh, chèn ép Hạng Thiếu Quân cùng những người làm lâu đời ở nhà họ Hạng!
Thời gian năm năm ngắn ngủi, toàn bộ nhà họ Hạng, tất cả đã rơi vào trong tay người phụ nữ này!
Mà dù có danh nghĩa cậu cả nhà họ Hạng, Hạng Thiếu Quân lúc đó, càng ngày càng không dễ chịu, bị đánh ép, bị ức hiếp khắp nơi, thậm chí cũng không bằng một người hầu!
Nhưng mà, không lâu trước đây, Hạng Thiếu Quân bị người ta hại, bị Thẩm Tuyết Lan lấy cớ, trục xuất khỏi Nhà họ Hạng, trục xuất anh tới thị trường lao động nghèo khó nhất Thành phố Hạng Vương.
Mà Thẩm Tuyết Lan cũng phái người đến quản lý, cấm chỉ Hạng Thiếu Quân trừ dốc sức lao động thì phải nộp toàn bộ tiền kiếm được, Nhà họ Hạng đại cậu chủ, trong nháy mắt biến thành lao động thấp kém nhất, trải qua những ngày tháng bụng ăn không no, áo rách quần manh đau khổ sống sót.
Nói đến đoạn này, Hạng Thiếu Quân đỏ hồng mắt, mặt tràn đầy tức giận: "Hạng Thiếu Quân tôi mặc dù không có bản lĩnh lớn, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện trái luân thường như thế, những chuyện không bằng cả chó lợn!"
“Đây tất cả, đều là Hạng Tiêu Mẫn hãm hại tôi!"
Hạng Tiêu Mẫn, chính là em gái trên danh nghĩa của Hạng Thiếu Quân, con gái của Thẩm Tuyết Lan!
Nói đến đoạn kích động, càng nắm chặt hai tay của Diệp Phùng: “Diệp Phùng! Cậu cũng biết cách làm người của tôi rồi đấy!”
"Hạng Thiếu Quân tôi không có bản lĩnh lớn, nhưng cũng không có dã tâm, nhưng nơi đó dù sao cũng là nhà của tôi!"
"Thân là cậu cả nhà họ Hạng, phải có nghĩa vụ, bảo vệ gia tộc!”
Không sai!
Dựa theo quy định tổ tông của nhà họ Hạng, mẹ ruột của Hạng Thiếu Quân, mới là vợ chính thức của nhà họ Hạng, mà Thẩm Tuyết Lan, nhiều lắm thì chỉ là vợ bé, Hạng Thiếu Quân, mới là đường đường chính chính là con trai trưởng, là cháu đích tôn!
Mà Thẩm Tuyết Lan sinh ra mấy đứa trẻ, trên danh nghĩa là anh chị em của mình, chỉ là những người phụ thuộc vào nhà họ Hạng để sống thôi!
Mà bây giờ, lại là tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm lấy đại quyền, dòng chính bị trục xuất khỏi gia môn, nếu như truyền ra ngoài, danh dự ngàn năm của nhà họ Hạng, sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!
Đối với những gia tộc ngàn năm mà nói, vinh dự của gia tộc, cao hơn tất cả, thậm chí, là sinh mạng của mình!
Chuyện này đã khắc sâu vào tâm thức, máu lại chảy xuôi!
Nghe được đoạn này, trong đáy mắt Diệp Phùng, như lóe lên ánh sáng!
Chân trước mình vừa đắc tội với Nhạc Trọng Bính, chân sau Hạng Thiếu Quân bị trục xuất khỏi gia môn, thật sự có thể trùng hợp như vậy sao?
Phải biết, Thẩm Tuyết Lan cầm quyền năm năm, cũng không dám trục xuất Hạng Thiếu Quân khỏi gia môn, dù sao, Hạng Thiếu Quân trên danh nghĩa vẫn là cậu cả Nhà họ Hạng, thế nhưng mà, đột nhiên, không có vấn đề gì lại trục xuất anh ta như vậy, hơn nữa chuyện của Nhạc Trọng Bính, Diệp Phùng không thể không nghi ngờ, trong đó mọi chuyện, không đơn giản như vậy!
Nhưng mà, mọi chuyện đã phát sinh, mặc kệ ở trong đó dính đến nhiều ít hay nhiều thế lực, anh cũng không thể trơ mắt nhìn, đại ca của mình lưu lạc trong tình cảnh như thế!
Nghĩ như vậy, đáy mắt Diệp Phùng, hiện ra một vòng sáng đen nhánh, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, Diệp Phùng tôi đường đường là Đế Sư, chưa
từng sợ ai!
“Anh cả, anh yên tâm đi, em đã tới, thì tuyệt đối sẽ không để thứ thuộc về anh, rơi vào trong tay người ngoài đâu!"
Sau đó anh nhìn quần áo rách rưới của Hạng Thiếu Quân, lại mở miệng nói: "Anh cả, trước tiên anh cứ đi theo em đi!"
Vừa dứt lời, đột nhiên một chiếc xe BMW vượt qua đám người, vào một cái lao đến, phanh gấp, lập tức làm cho người ở xung quanh giật nảy mình!
Sau đó, bên trong xe một người phụ nữ mặc bộ đồ đẹp bước xuống, vẻ mặt cao ngạo, mười phần ghét bỏ nhìn thoáng qua chỗ những người đứng xem, thét to: “Ôi trời! Đây là nơi nào vậy! Thật giống như chuồng heo!" Cập nhật chương mới nhất trên truyen.net
"Tất cả tránh ra! Cũng không nhìn xem đây là xe gì sao, đụng hỏng một chút sơn, bán các người cũng không đền nổi!”
Nghe thấy cô ta nói lời khó nghe, đám người trợn mắt nhìn nhau, tuy giận nhưng cũng không dám nói!
Mặc kệ là ai mặc bộ đồ đẹp đẽ, hay là chiếc xe BMW kia, cả người phụ nữ này nữa, cũng không phải là người mà loại thấp kém như bọn họ có thể đắc tội được!
Người phụ nữ điên bộ dáng cao ngạo, bắt bẻ nói: “Chà chà! Cái này là cái gì vậy! Là nhặt được từ trong đống rác sao?"
“Ôi, bộ dáng này, làm sao còn mặt mũi ra ngoài gặp người chứ!"
Ngôn ngữ sắc ngọn, không thèm để ý chút nào đến cảm nhận của người khác!
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy Diệp Phùng, dừng bước, dò xét từ trên xuống một vòng, sau đó gật gật đầu: “Cuối cùng cũng nhìn thấy một người có dáng dấp giống người!"
"Anh đấy! Đúng đúng đúng! Tôi nói là anh đấy! Bồn cầu nhà tôi bị tắc, cho anh năm trăm ngàn, anh cứ đi chuẩn bị cho tốt đi!"
Vênh vang đắc ý, hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh!
"Cô đang nói tôi sao?"
Diệp Phùng chỉ vào mình nói.
“Nói nhảm! Không phải nói anh thì là ai? Nhanh lên theo tôi đi, đúng rồi, lát