Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Phùng trong mắt hiện lên tinh thần chiến đấu vô tận, anh đứng tại chỗ, một tay đưa ra sau lưng, tay kia hướng về phía Thẩm Tuyết Lan, khẽ ngoắc ngón tay, như là đang mời khiêu chiến: “Hãy phóng ngựa tới đây! "
"Được!"
Thẩm Tuyết Lan hét lên, đột nhiên có một âm thanh ầm ầm kéo dài, hàng chục chiếc máy xúc đột nhiên chạy tới từ hai phía, bên trong gầu đổ của mỗi chiếc máy xúc đều chứa đầy những tảng đá lớn nặng nề!
“Đào!”
Có lệnh hạ xuống, tất cả những tảng đá lớn đều được đổ xuống đường, con đường vốn chỉ cách cổng nhà họ Hạng vài trăm mét đã bị lấp đầy bởi những tảng đá lớn, không còn chỗ để đi!
Sau đó, giọng nói của Thẩm Tuyết Lan lại vang lên: “Bá Vương xây dựng đế chế bằng sức mạnh, với đôi tay này có thể nâng được ngàn cân!"
"Con cháu đời sau, đương nhiên không thể làm mất uy tín của tổ tiên!"
"Ái thứ nhất, tiến vào nơi ở của nhà họ Hạng.”
"Chỉ cần anh có thể đi trên con đường này đến cổng nhà họ Hạng, sẽ coi như là thông qua!"
Mọi người đều sững sờ, những tảng đá lớn nặng hàng trăm cân, khối nhỏ to bằng chiếc ô tô, nếu không được dọn dẹp thì làm sao có thể bước tới cửa?
Nhưng với nhiều tảng đá lớn như vậy, làm sao sức của con người có thể làm được?
Gương mặt của Hạng Thiếu Quân ở bên chợt lóe lên vẻ hoảng sợ không kiềm chế được: "Diệp Phùng... chuyện này... chuyện này phải làm sao đây?"
“Anh cả, anh tin em không?" Cập nhật chương mới nhất trên truyen.net
Diệp Phùng đột nhiên mở miệng nói.
Hạng Thiếu Quân sửng sốt một chút, sau đó mạnh mẽ gật đầu: "Em là anh em tốt nhất của anh, anh đương nhiên tin tưởng em!"
"Được!"
Diệp Phùng tỏ ra sung sức: "Vậy thì cứ để mọi chuyện ở đây cho em, anh chỉ cần đứng sang một bên và quan sát thôi!"
Trong mắt mọi người trong nhà họ Hạng, Diệp Phùng và Hạng Thiếu Quân đứng yên không nhúc nhích, thậm chí trên mặt của Hạng Thiếu Quân còn có vẻ ngượng ngùng.
Tất cả người nhà họ Hạng đều nghĩ rằng hai người họ đang sợ hãi thì cất tiếng cười to.
"Một đứa con trai bị bỏ rơi, nó thực sự nghĩ nhà họ Hạng của chúng ta là một khách sạn, thích đến lúc nào thì đến thích đi lúc nào thì đi sao?”
"Hừ! Con trai nhà họ Hạng bị bỏ rơi bị đuổi ra khỏi nhà, không có lý do gì để cho nó trở về!"
Hạng Bân càng kiêu ngạo, mắng:
"Hạng Thiếu Quân! Đồ rác rưởi! Đồ rác rưởi!"
"Không phải anh đang tìm người trợ giúp sao? Vậy anh cứ tới đây đi! Nếu anh có thể làm được, tôi sẽ ăn hết mấy viên đá này!"
"Diệp Phùng.."
Hạng Thiếu Quân nói với giọng có chút lo lắng, bởi vì theo anh ta thấy, những tảng đá chắn ngang con đường trước mặt anh ta đơn giản không phải là thứ mà sức người có thể di chuyển được!
Cho dù có sự giúp sức của cả trăm người cùng lúc, e rằng cũng phải mất một ngày thời gian!
Diệp Phùng khẽ cười, không có lộn xộn chút nào: "Anh cả, anh đứng bên cạnh chờ một chút!"
Nhìn thấy anh đã lâu không nhúc nhích, Thẩm Tuyết Lan vốn vẫn còn có chút cảnh giác, trong mắt cũng lóe lên một tia khinh thường, nếu không thể vượt qua được ải này thì Diệp Phùng cũng chẳng hơn gì, không cần phải lo lắng gì cả!
Thời gian từng chút một trôi qua, thoắt cái mười phút đồng hồ trôi qua, Diệp Phùng vẫn chưa có kế hoạch đột phá kết giới, người nhà họ Hạng bắt đầu ngao ngán: "Này không thể đi qua, anh mau lăn xuống núi đi!"
"Đế Sư Diệp, nếu anh nhất định muốn nhảy vào trong vũng nước bùn này, vậy anh cũng có thể chọn trèo qua những tảng đá lớn này như một con chó. Chúng ta miễn cưỡng có thể để cho anh có thể vượt ải! Haha..."
“Mẹ kiếp, các người cứ đứng đây mà chém gió, tôi đi ăn cơm đây!"
Nghe đám đông chế giễu, một nụ cười thoáng qua trên mặt Thẩm Tuyết Lan, cô ta cười nói: "Đế Sư Diệp, Hạng Thiếu Quân, vì các người không thể vượt qua kết giới, nên hãy xuống núi đi!" Cập nhật chương mới nhất trên truyen.net
"Dù sao cũng nể mặt vì Hạng Thiếu Quân đang chảy trong người dòng máu nhà họ Hạng, nên tôi sẽ không làm cho anh khó xử!"
Nghe Thẩm Tuyết Lan tỏ vẻ đạo đức giả, Diệp Phùng đột nhiên cười nói: "Thân ái khuyên bà, tốt nhất là đứng xa hơn, nếu không, tôi không chịu trách nhiệm về sau xảy ra chuyện gì!"
Cái gì!
Mọi người đột nhiên nhìn khó hiểu, đúng lúc này truyền đến một tiếng gầm rú rất lớn, mọi người trong nhà họ Hạng vô thức ngẩng đầu nhìn lên, mười chiếc trực thăng ngụy trang bay lượn trên không trung của họ Hạng, dưới mỗi chiếc trực thăng đều có vài thùng màu đen lộ ra ngoài, đột nhiên chúng bắt đầu quay chậm!
Thẩm Tuyết Lan trong lòng khẽ run, lớn tiếng hét lên: "Không hay! Mau tránh ra!"
Khi bà ta nói dứt lời, hàng trăm nòng súng của mười chiếc trực thăng cùng lúc phun ra những ngọn lửa kèm theo đó là tiếng nổ lách cách giống như pháo hoa, tiếng gầm định tại nhức óc!
Cái gọi là những tảng đá lớn kia, đan xen với hỏa lực cực mạnh, trong nháy mắt tan vỡ, đá nhỏ văng tung tóe khắp nơi, cả con phố dài mịt mù khói bụi!
Sau khi bắn hơn năm phút, máy bay trực thăng chậm rãi dừng lại, vọt tới, bụi tung tung tóe, nhìn về phía nhà họ Hạng làm sao có bộ dáng kiêu ngạo như trước!
Nhà họ Hạng đứng ở hai bên đường vì quá gần nên bị rất nhiều sỏi đá văng tung tóe, có người chảy máu, có người ngã xuống đất rên rỉ, Thẩm Tuyết Lan và những người khác đứng trên cao, trước kia sáng ngời đẹp đẽ như thế nào thì hiện tại đều chật vật, trên người mặc quần áo đắt tiền, ngẫu nhiên nổi lên vài lốm đốm bị rách.
Lại nhìn cảnh tượng, đá cản từ lâu đã biến thành một mảnh đất cát, nhìn Hạng Thiếu Quân sững sờ, Diệp Phùng khẽ cười: "Anh cả, đi thôi!"
Hai người đi đầu, các học trò đi theo, sải bước trên con phố dài đi tới cửa nhà họ Hạng, nhìn về phía Thẩm Tuyết Lan đang xấu hổ, Diệp Phùng cười nhẹ: "Các người đón khách như vậy, đúng là lần đầu tiên được thấy, thật sự là đặc biệt..."