Đế Sư Xuất Sơn

chương 568

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Diệp Phùng có chút bối rối

Diệp Phùng đột nhiên có chút bối rối, bởi vì anh cảm thấy ánh mắt của Khổng Hàm Tuấn không phải là ánh mắt của nhà Nho giáo Diễn Thánh Công nhìn một Đế Sư như anh, mà là ánh mắt của một ông già đang thầm đánh giá thẩm tra cháu rể mình!

Trong lòng dò xét vô hạn, còn mang theo một tia thù hằn vô cùng rõ ràng, tựa hồ như anh đã cướp đi bảo bối nào đó của ông vậy. Cốt truyện nhất thời đảo ngược lại khiến cho Đế Sư Diệp của chúng ta có chút không chuẩn bị trước, thật không đúng, đây không phải là kịch bản mà học cần diễn! “Tố Nghi à, giới thiệu với ông ngoại, người này là ai?”

Nghe đến đây, Diệp Phùng suýt nữa thì tức đến méo cả mặt, vừa rồi còn khổ khổ sở sở cầu xin bản Đế Sư, vậy mà mới có một lúc đã không nhận thức được mình là ai sao?

Hà Tố Nghi thầm cười trong lòng, cô đương nhiên hiểu được suy nghĩ của ông lão, nắm lấy cánh tay của Khổng Hàm Tuấn, cô nhẹ giọng giới thiệu: “Ông ngoại, anh ấy là chồng cháu!” “Chồng?”

Khổng Hàm Tuấn sắc mặt thay đổi: “Cháu năm nay mới bao nhiêu tuổi mà đã gả cho người ta rồi?” “Cháu có thích cậu ta không? Cậu ta đối xử tốt với cháu có tốt không? Hai người gặp nhau thế nào? Kết hôn được bao lâu rồi? Sao ông ngoại không biết?”

Một loạt câu hỏi được thốt ra từ miệng Khổng Hàm Tuấn, thậm chí mắt của Hoàng Thanh Triều ở bên cạnh cũng đã trợn tròn. Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng thầy giáo của mình lại có thể dài dòng như vậy!

Và Diệp Phùng gần như nhảy dựng lên, ông là đang định đập xoong phả chảo điều tra đến tận cuối cùng hay sao? Bản Để Sư không chỉ kết hôn rồi mà tôi còn có một đứa con gái vừa tròn năm tuổi, ông còn có thể làm gì?

Ánh mắt của Hà Tố Nghi chuyển sang rơi trên người Diệp Phùng, cô ngẩng đầu tinh nghịch nhìn anh, như muốn nói, từ hôm nay, cô gái này cũng có người chống lưng, nếu anh dám đối xử tệ bạc với em dù chỉ một chút, thì chỉ trong một phút cô sẽ khăn gói về nhà gái luôn!

Diệp Phùng dường như hiểu ý cô, và một vài vạch đen xẹt qua mặt anh!

Đừng có mà làm như vậy, anh đối xử với cô như thế nào, lẽ nào bản thân cô còn không rõ sao?

Hà Tố Nghi lè lưỡi, cuộc trò chuyện giữa hai người hoàn tất trong màn trao đổi với nhau bằng ánh mắt vô hình này, Hà Tố Nghi nhẹ nhàng nói: “Chúng cháu đã kết hôn được hơn nửa năm, và hơn nữa, chúng cháu cũng có một cô con gái xinh xắn tên là vào Thị Nguyệt. Ông ngoại cứ yên tâm, anh ấy đối xử với cháu rất tốt!”

Nghe những lời của Hà Tố Nghi, Diệp Phùng không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm, nhưng tại sao anh lại cảm thấy như thế nhỉ?

Chẳng lẽ là anh đang sợ Khổng Hàm Tuấn thẩm vấn mình sao? Diệp Phùng muốn phủ nhận ý kiến này, nhưng sự thật trong lòng anh không thể xóa bỏ nó đi được, dường như anh thực sự có chút sợ hãi, tuy nhiên, anh không sợ người được gọi là viện trưởng của học viện Thiên Cơ, mà là sợ ông ngoại của Hà Tố Nghị!

Mặc dù nghe Hà Tố Nghi nói lời này, ánh mắt của Khổng Hàm Tuấn hơi dịu lại, nhưng ông vẫn rất khôn ngoan, theo như ông nhìn nhận thì cháu gái của ông làm sao có thể kết hôn với một người đàn ông thô tục như vậy?

Mặc dù là Đế Sư và được học hành đàng hoàng, Khổng Hàm Tuấn cũng biết rằng trong số các học trò của Diệp Phùng, có rất nhiều võ sĩ như Vương Khinh Lâm và Thiết Chinh Nhạc. Những người thô lỗ như vậy suốt ngày chỉ biết đánh nhau và giết người, đến bản thân cũng không thể chăm sóc được thì làm sao có thể chăm sóc cho cháu gái ông được?

Cả vạn sự bất mãn trào ra từ trong ánh mắt của ông lão, Diệp Phùng đương nhiên hiểu được ý tứ trong mắt Khổng Hàm Tuấn, ánh mắt ngưng tụ, trên mu bàn tay nổi lên gần xanh, đây là có ý gì, ánh mắt của ông là có ý gì?

Mời ông cứ đi ra ngoài để hỏi xem, bản Đế Sư đã đối xử với người phụ nữ nào như vậy chưa?

Lẽ nào ông vẫn chưa hài lòng? Nếu không phải là nể tình ông ngoại và cháu gái vừa gặp lại nhau, bản Đế Sư muốn đá cũng không đá được không đi, vợ chồng trẻ của chúng tôi đang có cuộc sống tốt đẹp hay không, liên quan gì đến ông ấy!

Đương nhiên ý tưởng này chỉ có Diệp Phùng tự nói thầm trong lòng thôi. Nếu như thật sự làm như vậy thì không cần khổng Hàm Tuấn mà chỉ cần Hà Tố Nghi cũng có thể nuốt sống anh rồi!

Cái gì? Để Sư Diệp của chúng ta sao có thể để một người phụ nữ nuốt sống nó được chứ?

Hạ hạ, những lời này là chính xác, nhưng khi người phụ nữ này là Hà Tổ Nghi, mọi thứ đều có thể xảy ra!

Hồ, vậy là tốt rồi, tôi không biết ba con suy nghĩ gì nữa! Anh ta thậm chí còn đồng ý với con kết hôn với cậu ta!” “Nếu ông cháu chúng ta nhận ra nhau sớm hơn thì dù có nói bất cứ điều gì, thì ông ngoại sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này! Cháu gái của Khổng Hàm Tuấn của tôi, cho dù có so sánh với công chúa của một nước thì cũng còn tôn quý hơn. Nếu kết hôn thì cũng phải kết hôn với người đàn ông tôn quý nhất thế gian này!”

Ông già! Quá đáng rồi đó!

Diệp Phùng gần như không thể kìm nén được sự nóng nảy của mình, cái gì mà tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý hả? Người đàn ông cao quý nhất trên thế giới là ai cơ chứ?

Thân phận bản Đế Sư rất thấp hèn hay sao? Nực cười, dùng danh nghĩa của Diệp Phùng của anh đi chiếu cáo thiên hạ, thì khắp thế gian này làm gì có chỗ nào dám không kính trong anh ba phần, như vậy mà còn ấm ức cháu gái yêu quý của ông ta hay sao?

Hà Tố Nghi hiểu quá rõ Diệp Phùng rồi, cô chỉ vừa nhìn anh là biết anh đang rất tức giận, cô có thể cảm nhận được tình yêu của Khổng Hàm Tuấn dành cho mình. Trong mắt ông lão này, những người có thân phận giống như của Diệp Phùng, nhưng có một chút không xứng đáng với cô. Nhưng lời dù sao những lời nói này có hơi cực đoan. Dù sao thì khó khăn lắm hai ông cháu mới nhận ra nhau, nếu như ông và chồng mình cãi nhau không thể làm lành thì cô bị kẹp ở giữa biết sống sao đây!

Nghĩ đến đây, cô lập tức nói: “Ông ơi, Tổ Nghi thích anh ấy. Là thật lòng thật dạ muốn ở bên anh ấy, không quan tâm đến thân phận, không quan tâm đến xuất thân. Chỉ cần anh ấy đối tốt với cháu, thì Tổ Nghi đã mãn nguyện rồi!” “Cho dù là cơm canh đạm bạc, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi, ông ngoại, ông không muốn nhìn thấy cháu vui vẻ sao?”

Lời nói của Hà Tố Nghi khiến cảm xúc của Khổng Hàm Tuấn và Diệp Phùng đều hơi chùng xuống. Khổng Hàm Tuấn lại càng thở dài, ông tự nhận mình có chút hồ đồ!

Đúng vậy, thật lòng mà nói, ông ấy khinh thường Diệp Phùng, nhất là khi biết cậu ấy trở thành cháu rể của mình, ông ấy càng khó chịu hơn. Nhưng Hà Tố Nghi nói đúng, chỉ cần cô ấy vui vẻ và hạnh phúc là tất cả đều đáng giá. Mặc dù không biết Hà Tố Nghi đã sống như thế nào khi còn nhỏ, nhưng cứ phàm là tiểu thư con nhà giàu thì có mấy người có thể mạnh mẽ, lanh lợi và hiểu chuyện như Hà Tổ Nghi?

Ông cũng sợ là cô đã phải chịu nhiều khổ cực!

Đứa cháu tội nghiệp của ông, bắt đầu từ hôm nay, cháu là bầu trời của ông ngoại, và toàn bộ Học viện Thiên Cơ sẽ là nhà của cháu. Trong mắt ông, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của cháu, chỉ vì nụ cười của cháu, ông ngoại sẵn sàng cho đi tất cả!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio