Chương : Bị từ chối
Đỗ Chi Tủ lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Cậu chủ Hạ đáng kính, bà già này luôn luôn kính trọng nhà họ Hạ, thế nhưng, Tổ Nghi là cháu ngoại của tôi, mặc dù bà già này là bề trên, thế nhưng, cháu ngoại của tôi đã lập gia đình, cho nên, chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với tấm lòng của cậu chủ Hạ!”
Trong lòng Hạ Chúc giật mình, anh ta không nghĩ tới, Hà Tố Nghi vậy mà lại là cháu ngoại của Đỗ Chi Tủ, sao trước kia anh ta chưa từng nghe nói?
Nhưng mà, sau khi biết được thông tin này, niềm tin muốn chiếm được Hà Tổ Nghi của Hạ Chúc càng kiên định hơn, nếu thật sự là như thế, nếu như Hà Tổ Nghi vào cửa nhà họ Hạ, mưu đồ của anh ta với toàn bộ nhà họ Đỗ, cũng càng chắc ăn hơn!
Nghĩ đến đây, Hạ Chúc tiếp tục nói: “Chồng của cô gái Tố Nghi này là ai vậy? Chẳng nhẽ là người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ bình thường mà hôm qua cậu chủ này nhìn thấy sao?” “Thứ cho tôi nói thẳng, lấy dung mạo và thân phận của cô Tổ Nghi, chỉ là một người đàn ông bình thường như vậy, làm sao có thể xứng với cô Tư Ngưng? Bà cụ Đồ, cô Tổ Nghi còn trẻ, không rõ việc đời, bà cũng không thể hồ đồ theo nha!” “Hôm nay tôi thất sự thấy được mức độ vô liêm sỉ của một người là như thế nào, quả thật không liên quan gì đến xuất thân và bối cảnh nha…”
Hạ Chúc chửi Diệp Phùng như vậy, Hà Tố Nghị đương nhiên sẽ không thể đứng đó mà không lên tiếng được lập tức mắng trả lại: “Cậu chủ Hạ, từ nhỏ anh đã được ngậm chắc thìa vàng, được đám người vây quanh ủng hộ, cơm ngon áo đẹp, thế nhưng bà đây phải nhắc nhở cho cậu chủ Hạ, thiên hạ rất lớn, anh xem thường người khác nhưng anh có nghĩ đến vấn đề này không, anh tự khoe khoang thân phận nổi bật của mình, nhưng ở trong mắt người khác, có lẽ ngay cả một hạt bụi anh cũng không sánh bằng sao?” “Cô..
Trên mặt Hạ Chúc xuất hiện vẻ tức giận, được lắm cô gái nhanh mồm nhanh miệng, cậu chủ này đã không ghét bỏ cô là người đã có chồng, dùng lễ nghi muốn cưới vợ cả đến đây để kết thông gia, được được được, đã như vậy, vậy cũng đừng trách cậu chủ này!
Vừa nghĩ đến đây, Hạ Chúc bỏ qua Hà Tố Nghi, trực tiếp nói với Đỗ Chi Tú: “Bà cụ Đỗ, nếu như Hạ mỗ nhớ không nhầm thì ngày mai chính là ngày mà nhà họ Đỗ và nhà họ Hồ tranh nhau đảo khoảng chứ?”
Đỗ Chi Tú sầm mặt lại: “Cậu muốn nói cái gì?” “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở bà cụ, nhà họ Hồ và nhà họ Đỗ có vùng biển liền nhau, mà vị trí đảo khoảng này, chính là nằm ở chỗ liên kết giữa hai nhà, nếu như nhà họ Đỗ đồng ý hôn sự này, tôi có thể lấy thân phận con rể nhà họ Đỗ tham gia, giúp nhà họ Đỗ nhận được quyền sở hữu đảo khoảng”
Mặc dù nhâm phẩm của Hạ Chúc cực kém, nhưng Đô Chi Tú cũng phải thừa nhận rằng, trong đám thanh niên của toàn bộ mười tộc hải ngoại, thực lực của Hạ Chúc quả thật tài giỏi, gần như là người có danh tiếng tốt đẹp nhất trong đám thanh niên của mười tộc hải ngoại. Nếu như anh ta bằng lòng tham gia trận chiến giúp nhà họ Đỗ, như vậy, ba trận chiến cũng ổn định hơn ở vòng sau, nhưng mà, nếu hi sinh Hà Tố Nghi để đánh đổi được như vậy, đừng nói Diệp Phùng đang ở đây, cho dù không có Diệp Phùng, Đỗ Chi Tủ cũng tuyệt đối không đồng ý! “Người đến, tiến khách!” “Bà cụ Đỗ, bà nghĩ kỹ rồi?”
Hạ Chúc tiến lên một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào bà: “Chuyện lớn của gia tộc và chuyện nhỏ của một người, bên nào nặng bên nào nhẹ, bà cụ Đỗ chẳng nhẽ không cân nhắc nữa sao?” “Hừ! Nhà họ Đỗ của tôi còn chưa suy bại đến mức phải rao bán cháu gái để tìm kiếm đường sống đâu!” “Cậu chủ Hạ, không nói nhiều lời, xin mời!”
Hạ Chúc nhìn chăm chăm vào bà, trong kẽ răng nặn ra hai chữ: “Tạm biệt”
Hạ Chúc đi rồi, vẻ lo lắng trên mặt Đỗ Chi Tú cũng không biến mất, Hà Tố Nghi nhìn ra chuyện mờ ám, hỏi: “Bà ngoại, có chuyện gì vậy?”
Đỗ Chi Tú miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có chuyện gì.” “Bà ngoại, cháu chính là cháu ngoại của bà, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì mà bà không thể nói với cháu sao? Có lẽ Tổ Nghỉ có thể chia sẻ giúp bà thì sao?”
Đồ Chị Tú vui vẻ nhìn cô, ngay sau đó cũng không giấu điểm cái gì nữa, mở miệng nói: “Mười tộc hải ngoại, mặc dù nhìn qua giống như hòa hợp, thế nhưng tranh chấp bên trong, cũng không chưa bao giờ ngừng lại “Toàn bộ vùng biển này, chia làm bồn khu vực lớn, nhà họ Đỗ và nhà họ Hồ, cùng tồn tại trên khu vực Nam Hải, hai nhà vì độc chiếm được tài nguyên tốt, từ trước đến giờ đều anh tranh tôi đoạt không ngừng, bốn mươi năm trước, nhà họ Đỗ suy yếu, suýt chút nữa bị nhà họ Hồ chiếm đoạt nhưng mà, cũng may mắn cần rằng, kiên trì đến được bày giờ “Bây giờ, hai nhà Hồ Đồ, chia đều khu vực phía nam, người này cũng không thể làm gì được người kia, thế nhưng, bày giờ đột nhiên xuất hiện đảo khoảng lại tạo thành bước ngoặt “Cũng không nói đến giá trị của đảo khoảng này có bao nhiêu, mà vị trí xuất hiện của đảo khoảng này rất quan trọng
Nó vừa khéo xuất hiện giữa ranh giới của nhà họ Hồ và nhà họ Đỗ, hơn nữa, diện tích của hòn đảo rất lớn, nhiều núi và khe núi trải dài, rất dễ dàng ần trồn, nói cách khác, nếu hai nhà khai chiến, nếu ai có thể chiếm được đảo khoảng này thì tương đương với có một tầm chắn thiên nhiên, mặc kệ là đóng quân hay tích trữ lương thực, tự nhiên cũng chiếm ưu thế hơn!” “Mà thực lực của nhà họ Đỗ chúng ta so với nhà họ Hồ lại hơn kém nhau một bậc, nếu như đảo khoảng này bị nhà họ Hồ đoạt lấy, toàn bộ gia tộc nhà họ Đồ chủng ta cũng hoàn toàn bị bại lộ ngay dưới mắt nhà họ Hồ! Cho nên trận tranh đoạt này, chúng ta không thể thua, cũng không chịu thua
Về mặt của Hà Tổ Nghỉ cũng nghiêm túc, vào lúc này cô mới ý thức được, hóa ra đảo khoảng này lại quan trọng như vậy, không trách Hạ Chúc phần khích như thể hóa ra anh ta nằm được điểm yếu của nhà họ Đỏ, thời khác quan trọng, không chịu nổi bất kỳ đợt sóng dữ nào!
Mà vào lúc này, Hạ Chúc đã rời khỏi hải đảo của nhà họ Đỗ, vẻ mặt âm u, người phía dưới đến gần anh ta hỏi: “Cậu chủ, bây giờ chúng ta trở về sao?”
Hạ Chúc âm độc nói: “Đến nhà họ Hồi!”
Đồ Chi Túi Bà sẽ phải trả giả thật lớn khi mà xem thường cậu chủ này! Hà Tổ Nghi, cậu chủ này chờ cô, một ngày nào đó, cậu chủ này sẽ để cô chủ động bò lên giường của cậu chủ này, cầu xin cậu chủ này cứu nhà họ Đồ các cô một con đường sống!