Buổi tối nọ, Trần Văn Dự chợt hỏi: “Ngày mai ở trấn bên dưới có lễ hội lồng đèn, nàng muốn đi chơi chứ?” Dư Ảnh chần chừ đáp: “Mắt chàng không thấy, đến nơi đông người không tiện đâu.” Chàng vuốt tóc nàng, cười bảo: “Đừng xem ta như kẻ vô dụng vậy.”
Họ thay quần áo đẹp, lên xe ngựa vào thị trấn. Dù nơi đây là trấn nhỏ, nhưng vì lễ hội đặc sắc nên có nhiều người ở tứ phương đến góp vui. Trần Văn Dự mặc trường bào màu tím, dáng người anh tuấn, còn Dư Ảnh diện áo vàng nhạt, thoạt nhìn thanh lệ như ánh trăng rằm. Hai người nắm tay thật chặt, bước đi hờ hững, không biết đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt say mê của người đi hội. Trần Văn Dự đi theo sự dìu dắt của người bên cạnh, chỉ cảm thấy xung quanh vô cùng huyên náo. Chàng nghiêng đầu dịu dàng hỏi: “Lễ hội có đẹp không?” Nàng cười rạng rỡ đáp: “Rất đẹp. Đèn lồng đều tinh xảo, nhiều hình dạng độc đáo”. Trần Văn Dự hỏi tiếp: “Thế có giống như trong mộng cảnh của Trịnh Sảng, Lưu Trân?” Giọng Dư Ảnh hơi bồi hồi: “Lễ hội trong mộng cảnh còn đẹp hơn một chút. Không ngờ chàng còn nhớ…”
Hai người mải mê nói chuyện, không phát hiện có một đám trẻ con mải chơi đùa đang lao đến. Không biết vô tình hay cố ý, mấy đứa trẻ này đâm sầm vào chính giữa Dư Ảnh và Trần Văn Dự, khiến bàn tay hai người lạc nhau.
Dư Ảnh bị đám đông chen lấn, xổ đẩy một hồi. Lúc đứng vững lại, nào thấy bóng dáng Trần Văn Dự giữa biển người mênh mông? Nàng đang lo lắng, chợt có một người trẻ tuổi lạ mặt hướng về phía nàng, khẽ nói: “Dư Ảnh cô nương, tứ hoàng tử đang đợi cô!” Nàng sửng sốt một lúc, mới cất bước đi theo kẻ ấy.
Người trẻ tuổi lạ mặt dẫn Dư Ảnh tới một quán trà nhỏ kín đáo. Trong quán có một vị khách đang ngồi, thoạt nhìn là một thanh niên cao gầy, phục sức màu trắng tôn quý.
Gần hai năm gặp lại, cậu thiếu niên ngày nào dường như đã lột xác thành kẻ khác. Làn da hắn sẫm màu hơn, thân hình cao lớn, mái tóc xõa tung khiến đường nét khuôn mặt càng thêm trầm ổn, chính chắn. Vẻ chững chạc tô điểm thêm cho đôi mắt sáng cùng vầng trán sắc sảo, khiến hắn giống như một thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ hoàn toàn.
Dư Ảnh thận trọng ngồi xuống ghế, giọng hơi run: “Tứ hoàng tử, đã lâu không gặp.”
Người thanh niên đáp lại nàng bằng một tiếng cười thấp. “Dư Ảnh, bây giờ ta đã là thái tử của Lạc Chinh rồi.” Dư Ảnh không tỏ vẻ ngạc nhiên: “Xin chúc mừng ngài.” Là lời nói thật lòng. Lạc An tủm tỉm nói: “Trong thư nàng nói mình vẫn sống tốt, ta không tin. Thế nhưng giờ nhìn thấy nàng, mới biết từng lời đều là nói thật.” Dư Ảnh gật đầu. “Đúng vậy, ta sống rất tốt.” Nói xong, hai người bỗng rơi vào trầm mặc trong chốc lát.
Lạc An chợt nói: “Hoàng đế Vân Triều vừa mới hoăng, không lâu sau Tuyết Chinh cũng sẽ ra tay. Ta đã từng hứa sẽ không can thiệp vào ân oán của nàng ta cùng Trần Văn Dự, thế nên ở cạnh hắn sẽ rất nguy hiểm. Đã đến lúc nàng nên theo ta về Lạc Chinh rồi.”
Dư Ảnh chờ hắn nói hết câu, liền chậm rãi lắc đầu. Lạc An sửng sốt. Thế nhưng ánh mắt của hắn cũng nhanh chóng an tĩnh lại, dần dần pha lẫn thêm sự thấu hiểu cùng một chút không đành lòng. “Nếu vậy… nàng mau đi đi. Bảo trọng.” Cuối cùng hắn nói.
Dư Ảnh rời khỏi quán, một góc người mập mạp ở phía góc phòng liền chạy đến bên Lạc An. Khuôn mặt vốn thông tuệ của Lạc An có phần sa sút. Hắn khẽ than: “Ta từng nghĩ nàng ấy đi chán thiên hạ thì sẽ trở về. Hiện tại mới thấy, ta đã tính toán sai mất rồi.” Người mập mạp cảm thấy xót xa, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, có cần phải đánh thuốc mê nàng ấy, trói về Lạc Chinh?” Lạc An lập tức trừng mắt nhìn hắn, giọng đanh lại: “Ta có bao giờ phải làm chuyện nhàm chán thế sao?”
Người hầu mập mạp vội co người lại, lẳng lặng cười khổ. Đứa trẻ này, trước giờ vẫn cố chấp cùng tùy hứng như vậy. Hắn luôn đứng ở trên cao, luôn muốn mệnh lệnh cùng mong muốn của bản thân được phục tùng. Dù tài trí vượt bậc hơn người, đôi khi hắn lại không biết bản thân đã tự trói mình trong vòng vây lẩn quẩn, rằng có những lúc, biện pháp càng đơn giản thì mới càng thật sự hiệu quả.
Giữa trấn có một cái hồ sen nho nhỏ. Vào đêm lễ hội, mấy trăm chiếc đèn lồng được thắp sáng dọc theo bờ hồ, cảnh tượng phản chiếu vô cùng rực rỡ. Lúc bị lạc với Trần Văn Dự, hai người cũng đang đứng gần bờ hồ, vì vậy để tìm chàng, Dư Ảnh quyết định men theo dòng người tản bộ quanh hồ sen. Không lâu sau nàng cũng trông thấy bóng dáng màu tím của chàng ở phía xa xa. Nàng liền vội vã bước tới, thế nhưng vừa đi được vài bước, sau cổ đột ngột đau nhói.
Mới đầu cảm giác của nàng là kinh ngạc, sau đó tâm thức nhanh chóng chìm vào bóng tối. Lúc mở mắt, Dư Ảnh nhận ra mình đang nằm trên mặt đất ẩm ướt, sau lưng là bức tường cứng, không gian xung quanh tỏa ra mùi khó chịu. Từ nơi này vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh ồn ào của lễ hội, thế nhưng ánh sáng lọt vào rất ít, Dư Ảnh đoán mình đang ở trong một con hẻm tối vắng vẻ.
Nàng nghe một giọng nói sắc bén vang lên ở cách mình không xa: “Từ giờ để ta xử lý. Các ngươi mau trở về vị trí, kẻo chủ nhân nghi ngờ.” Dư Ảnh giơ tay đỡ lấy phần gáy đau nhức, hoang mang cất tiếng hỏi: “Cậu là… Minh Thành sao?”
Dưới bóng tối mờ mờ, nàng thấy bóng đen to lớn hướng về phía mình. Giọng nói sắc bén lúc nãy lần nữa vang lên: “Phu nhân, người đã phản bội chủ nhân rồi.” Dư Ảnh phản bác: “Ta không có!” Minh Thành thấy nàng còn già mồm thì cười thành tiếng, gằn giọng: “Vậy việc ngươi lén lúc gặp gỡ hoàng tộc Lạc Chinh, là như thế nào?” Xung quanh người bí ẩn kia toàn cao thủ, người của Ám Đội không thể tiếp cận quá gần. Thế nhưng chỉ chừng đó khoảng cách, họ cũng đoán được phần nào thân phận của kẻ kia. Dư Ảnh chắc nịch nói: “Ta không phản bội Trần Văn Dự.”
Minh Thành đứng từ trên cao nhìn nàng, bóng tối lờ mờ vô tình che giấu sự khinh miệt cùng phẫn nộ tràn đầy trong mắt gã. Gã vừa nhẹ nhàng rút từ tay áo ra một vật, vừa chậm rãi nói: “Phu nhân, ngươi có biết vì sao chủ nhân đến vùng đất hẻo lánh này để ở, còn xây một tòa tháp không giống ai?” Dư Ảnh mím môi không đáp, gã liền bật ra một tiếng cười giễu cợt: “Bởi vì tiên hoàng khi còn sống từng đòi giết ngươi, mà chủ nhân lại không muốn khi ngươi tìm được ngài, bị huynh đệ của ngài ra tay bắt gọn! Còn nữa, ngài chiếu theo khu vườn ngươi bỏ lại ở Vương phủ, xây dựng một nơi ở mà ngài đoán ngươi hẳn sẽ thích. Ngài nói dối tiên hoàng rằng ngài không quan tâm tới ngươi, thế nhưng từ đầu đến cuối, ngài vẫn tin ngươi sẽ trở lại.” Gã hít một hơi, giọng nói càng thêm âm độc: “Thế nhưng tiên hoàng trước lúc băng hà có truyền khẩu dụ, Ám Đội nhất định phải giết ngươi, sau đó đưa Hắc Vương Gia trở về hoàng cung! Chỉ có ngài ấy mới có thể lèo lái đất nước này ra khỏi nanh vuốt của ngoại tộc!”
Gã vừa nói xong, Dư Ảnh đã cảm thấy một cơn gió sắc bén quét tới. Nàng thầm than không ổn, vội vã lăn người tránh qua bên phải. Thế nhưng kẻ kia nào để nàng trốn thoát, một nhát dao hiểm độc bổ vào hông trái của nàng. Dư Ảnh thét lên đầy đau đớn, ngã vật ra nền đất.
Minh Thành sờ thấy máu của nàng, hài lòng đứng thẳng người lên, lẩm bẩm: “Lát nữa ta mang ngươi trở lại tòa tháp đó, thắp lửa lên thiêu rụi. Như vậy chủ nhân cũng chẳng còn vướng bận gì ở chốn khỉ ho cò gáy này nữa.” Cơn đau khiến đầu óc Dư Ảnh choáng váng. Nàng yếu ớt hỏi: “Chuyện này, Trần Văn Dự biết chứ?” Minh Thành cười: “Chủ nhân không cần phải biết, dù sao Ám Đội cũng hành động vì lợi ích của ngài. Ngài lúc nào cũng mềm lòng với ngươi, trước kia bị ngươi tính kế cũng xem như chưa từng xảy ra. Nhát dao này coi như trả thù cho đôi mắt đã bị phế của ngài.”
Gã nói xong, chợt thấy tim mình thắt lại một cái. Chỉ vài giây sau, gã ôm ngực khuỵu gối, toàn thân bắt đầu có cảm giác tê liệt. Dư Ảnh khó nhọc nói: “Trong vòng tay của ta có một mũi kim cực độc…” Minh Thành rít lên đau đớn, nghiến răng: “Ngươi… vẫn ác độc như vậy…” Giọng nói của gã chuyển sang tiếng cười yếu ớt: “Thế nhưng… ngươi không thoát được.”
Dư Ảnh lấy thuốc rắc vào vết thương, rồi dùng khăn tay đậy lại. Nàng ngồi yên chờ máu ngừng chảy, miệng khẽ thở dốc. Cảm giác nhớp nháp từ vết thương truyền đến tay nàng hết sức rõ ràng. Cùng lúc đó, suy nghĩ của nàng lại sáng tỏ đến lạ thường. Trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh Trần Văn Dự lần đầu tiên gặp mặt, lúc ấy chàng để râu quay nón, áo giáp đen sì, trông giống tướng cướp hơn là chủ soái ba quân. Chỉ có điều ánh mắt chàng quá sáng, lại quá mức đa tình, khiến nàng chìm đắm trong đó. Nàng chưa bao giờ nói cho chàng biết, trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng ấy, tâm trí ngu muội của nàng còn thoáng toát lên suy nghĩ: thật tiếc vì chàng chẳng thích nữ nhi.
Trong mộng cảnh, Dư Ảnh từng nói với Trần Văn Dự rằng nàng chưa bao giờ động tâm với chàng. Thế nhưng chỉ tới lúc này, nàng mới nhận ra, đó cũng là do nàng tự dối lừa bản thân mà thôi. Trần Văn Dự không bao giờ biết, Dư Ảnh thích chàng thế nào. Trước đây nàng luôn giả vờ không quan tâm, giả vờ kính sợ chàng, thế nhưng những đáng yêu cùng ngây thơ của nàng trước mặt chàng, dù là giả tạo, cũng có một phần xuất phát từ sự để ý của nàng. Nếu không thích chàng, nàng làm sao có thể vẽ chân dung chàng hàng canh giờ liền? Nếu không thích chàng, làm sao có thể ngu ngốc lao vào lòng chàng?
Nàng chợt có mong muốn mãnh liệt được gặp lại Trần Văn Dự, muốn nói cho chàng biết, thật ra nàng rất thích chàng. Việc nàng chấp nhận yêu cầu của Tuyết Chinh, cùng hai năm nàng lưu lạc đến Lạc Chinh, thật ra cũng một phần do mong muốn tránh né cùng phủ nhận thứ tình cảm như thuốc độc đang thấm vào máu của nàng. Nàng muốn nói cho chàng biết, thật ra nàng đã thông suốt, nàng sẽ không để thứ nợ nước thù nhà vớ vẩn đó làm tổn hại tình cảm của hai người. Nàng muốn dùng cả đời còn lại để yêu thương chàng, bù đắp cho chàng.
Trần Văn Dự hẳn đã biết điều đó rồi chăng? Nàng đã từng nói với chàng như vậy, nhưng hẳn chàng cũng giống như Minh Thành, vẫn khăng khăng giữ lại nỗi nghi ngờ? Nàng muốn khẳng định lại với chàng một lần nữa, rằng, nàng thật lòng yêu chàng.
Cơn đau đớn dữ dội dưới hông trái từng đợt truyền đến, kéo Dư Ảnh ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng nhớ cái đêm bị Ngọc Vinh xả một đao vào vai mấy năm trước, cơn đau cũng tương tự như thế này. Thế nhưng hoàng huynh của nàng không phải là sát thủ. Mà Minh Thành, rõ ràng đã nhắm trúng tĩnh mạch của nàng. Năm tháng cũ như một trang sách đã được lật qua. Bốn năm trước, Dư Ảnh vẫn còn hi vọng sống sót, thế nhưng lại lựa chọn ngồi yên để mặc số phận đẩy đưa. Còn bây giờ, nàng đã thấy cái chết gần kề, vậy mà chỉ muốn mau chóng rời nơi ẩm thấp, tối tăm này.
Một tay Dư Ảnh chặn vết thương, một tay mò mẫm trên bước tường ẩm ướt, khó nhọc tìm cách đứng lên. Nàng bước được gần chục bước, trước mắt nàng xuất hiện một luồng ánh sáng mờ mờ. Nàng theo hướng ấy, thì phát hiện lối ra đường lớn nằm bên tay phải nàng.
Thêm một bước về phía trước là thêm một lần đấu tranh kịch liệt với cơn đau. Mắt Dư Ảnh đã bắt đầu mờ đi. Nàng nhận ra mình đang đối mặt với một kẻ thù đáng sợ: cái chết. Từ lúc nàng còn rất nhỏ, có một mộng linh từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng, nói với nàng rằng số phận của nàng ngắn ngủi, tình duyên lận đận. Lúc đó nàng chỉ nghĩ đó là giấc mơ, không mải mai để tâm. Thế nhưng lúc này, nàng đã sợ hãi rồi. Nàng không muốn chết sớm như vậy.
Vết thương trên hông Dư Ảnh không ngừng rỉ máu, nàng tưởng như máu trong toàn bộ cơ thể mình đã sắp sửa tràn ra hết. Tay chân nàng càng lúc càng run rẩy, từng động tác càng lúc càng cứng nhắc. Thế nhưng nàng bất chấp tất cả. Thời gian của Dư Ảnh không còn nhiều. Nếu nàng muốn nói với Trần Văn Dự, nếu nàng muốn chàng biết, nàng phải kiên trì.
Dư Ảnh chậm chạp lê từng bước, từng bước về phía ánh sáng yếu ớt, về phía con đường ngập tràn ánh đèn lồng. Nàng không biết mình sẽ sống được bao lâu, nhưng nàng nhất định phải đi về phía ấy. Bởi vì, nơi đó có Trần Văn Dự.
Dư Ảnh cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng.
Nàng đang đứng trên một bãi cỏ xanh, trước mặt là chiếc cầu trắng như xương, phía dưới là một dòng sông lớn. Nàng đang tự hỏi bản thân đang ở đâu, thì một giọng nói trong đầu vang lên: cầu Nại Hà. Cùng lúc đó, trong đầu nàng một số hình ảnh cùng ký ức hiện ra.
Có một người đàn ông áo trắng, khuôn mặt hiền hòa đang đăm chiêu đứng dưới chân cầu. Người đó dường như đã đợi ở đó rất lâu, khi thấy nàng đến thì vụt thoát khỏi dòng suy nghĩ, cất giọng nói: “Tiên tử, vừa đi lịch kiếp về sao?” Dư Ảnh gật đầu đáp: “Hồng trần như mộng, thoắt cái đã đến lúc rời đi.” Người áo trắng nghe nàng than thở thì cũng thở dài: “Chẳng giấu gì cô, ta vốn là Tinh Tú trên cõi trời, tên là Hoàng Vũ. Cứ mỗi hai trăm năm ta lại hạ xuống cõi phàm, đầu thai làm mệnh đế vương một cõi. Thế nhưng mà lần này...” Dư Ảnh có chút tò mò, liền hỏi: “Không biết lần này chuyện gì đã xảy ra?” Kẻ kia đáp: “Ta đoán có thần mệnh tình cờ đầu thai vào hoàng tộc của ta, cho nên vương mệnh của ta bị át chế. Chứ lẽ ra giờ này, ta vẫn còn cai trị ở cõi trần.”
Dư Ảnh nhìn vị tinh tú kia, trong lòng sáng tỏ. Nàng cười nói: “Hoàng Vũ tinh quân, có phải ở kiếp trần, ngài tên là Trần Văn Nghĩa?” Thấy người kia gật đầu, nàng nói tiếp: “Ta chính là Dư Ảnh, thân phận ở cõi trời là con gái Hồ Vương, tên Tử Ly. Còn Trần Văn Dự, lại chính là Bạch Sứ thần quân Bạch Hạc.”
Hoàng Vũ vỡ lẽ, một lát sau khóe môi đã nở ra nụ cười đầy ý vị. Lát sau chàng nói: “Tiên tử, cảm ơn cô đã cho ta biết. Kiếp trần đã hết, cũng đã đến lúc trở lại cõi trời đi thôi.” Dư Ảnh lúc này đã trở lại thân phận Tử Ly, vô thức ngoái nhìn con đường trắng xóa phía sau lưng. Có vài bóng ma dật dờ bước tới, ánh mắt vô thần.
Nàng từng nghĩ thêm một lần tin tưởng, chỉ một lần này thôi. Rốt cục, nàng không chống lại được nỗi lo sợ trong lòng mình. Nàng nghe tiếng Hoàng Vũ đang gọi, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mông lung như chí nai tơ lạc lõng giữa rừng. Hoàng Vũ ngập ngừng nói: “Tiên tử, Diêm Vương đang chờ chúng ta ở bên kia cầu Nại Hà. Cô đã sẵn sàng uống nước Vong Tình chưa?”
Tử Ly hơi sững sốt, khẽ nói: “Trước giờ ta chưa bao giờ uống thứ nước đó.” Hoàng Vũ nghe vậy thì cũng sửng sốt không kém. Chàng nói: “Duyên kiếp ở cõi trần, dù nói thế nào thì cũng giống như một giấc mộng mà thôi. Tiên tử đã về lại cõi trời, chớ nên để chút mộng mị đó vướng bận tới bản thân.”
Tử Ly cảm thấy khóe mắt cay cay. Nàng sánh vai với vị tinh quân kia, bước theo chàng qua chiếc cầu xương trắng, trong lòng không biết có bao nhiêu nút thắt từ từ mở ra.
Cho tới khi cái bóng cao gầy của Diêm Vương hiện ra trước mặt, nàng mới ngửa mặt về phía bầu trời u ám của cõi U Minh, miệng lẩm bẩm: “Hóa ra, hóa ra những đau khổ trước đây, đều vì ta không chịu uống nước Vong Tình…”
Nàng ngoái đầu nhìn hướng con đường vừa đi, vừa như nói với khoảng không, vừa như nói với chính bản thân mình: “Ta từng đi lịch kiếp nhiều lần, đã từng là Hoa Nhi, đã từng là Lý Vân Hoa, cũng từng là Tiểu Liên, Lam Ngọc, Dư Ảnh. Thế nhưng tất cả những kẻ đó cũng không phải là ta. Tên của ta, trước giờ chỉ có một. Chính là Hồ Tử Ly.”
Diêm Vương thấy nàng đến, hiền hòa nói: “Tiên tử, cô vẫn còn hi vọng.” Tử Ly cười đáp: “Bác Diêm Vương, xin người cho Tử Ly uống nước Vong Tình đi thôi.”
Nàng cố chấp đã đủ, đau khổ cũng nhiều. Nếu người kia có tình, để cho hắn đến tìm nàng đi.