Tại Vãn Thu trấn dưới chân núi, bên trong nhã phòng Ngạo Nhiên Cư, Tuấn Tú cùng Duẫn Hạo đang nâng chén đối ẩm.
.
Kể từ ngày trở lại Minh trang, Tuấn Tú chưa lần nào uống sảng khoái đến vậy, bởi suy cho cùng, cậu trong quá khứ đối với rượu không hề có hứng thú. Sở dĩ ở trước mặt Tại Trung, Tuấn Tú ít nhiều có điểm kiềm chế, sợ sẽ bị nhị ca lên tiếng thuyết giáo.
.
"Vài năm không gặp, tửu lượng của đệ đã tiến bộ không ngờ đấy!" – Duẫn Hạo vừa nói vừa thay Tuấn Tú rót một chén.
.
"Duẫn Hạo, lẽ nào huynh chưa từng nghe qua? Ta chính là vị phong lưu công tử hiện đang nổi danh trên giang hồ a! Cơ hồ tất cả yên nhai liễu hạng nổi tiếng khắp chốn đều được ta dạo bước qua, chút rượu cỏn con này có đáng gì!" – Khóe môi Tuấn Tú cong lên, lộ ra tiếu ý tà mị, cậu lập tức đầu ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay chỉ bằng một hơi.
.
Duẫn Hạo thấy thế chỉ cười cười lắc đầu, cũng nâng chén uống cạn, "Đệ quả nhiên đã thay đổi rất nhiều! Đệ hiện tại đã không còn là tiểu Tú Tú chỉ biết rong chơi vui đùa năm nào nữa!"
.
"Con người vốn dĩ luôn thay đổi!" – Tuấn Tú nói xong, cầm lấy bầu rượu vì mình và Duẫn Hạo rót đầy chén, "Chẳng phải Tứ đại sát thủ Minh trang năm nào cũng đã tan thành mây khói đấy thôi? Hiện giờ cũng chỉ có Tại Trung ca còn lưu lại, thế nhưng một thân võ công ngạo nghễ tuyệt luân của huynh ấy đã bị phế bỏ mất rồi!"
.
Lời nói của Tuấn Tú khiến Duẫn Hạo không khỏi sửng sốt, hắn thoáng cười khổ, nhìn cậu, "Đệ thật sự muốn đâm vào vết thương đã thành sẹo trong lòng ta!"
.
Cũng nhìn hắn với ánh mắt tương tự, vẻ mặt Tuấn Tú lại cười đến sáng lạn, "Ta lại nghĩ đó phải là vết sẹo của Tại Trung ca mới đúng, không phải huynh! Dù sao đi nữa, ngươi không phải vô tình, mà là cố ý!"
.
Duẫn Hạo gật gật đầu, ngửa đầu uống cạn chén rượu, "Cũng giống như năm đó, đệ đâm Phác Hữu Thiên một kiếm, thế nhưng nỗi đau thì đệ so với gã chỉ có hơn chứ không kém! Khiến Tại Trung thương tổ, bản thân ta cũng không khá giả gì! Mỗi một vết sẹo trong lòng đệ ấy, ta cũng cảm thấy chúng khắc vào chính tim ta! Sở dĩ ta nghĩ, Phác Hữu Thiên đối với đệ cũng có suy nghĩ như vậy!"
.
"Đừng nên đem chuyện giữa ta và Phác Hữu Thiên ra để đánh đồng với hai người, bọn ta đích xác không giống!" – Tuấn Tú vừa nói vừa lắc đầu.
.
Cười mỉm, biểu tình Duẫn Hạo có điểm bất đắc dĩ, "Đệ đến tận bây giờ vẫn cho rằng người Phác Hữu Thiên yêu là Tại Trung sao?"
.
Nhếch môi cười, Tuấn Tú tự rót rượu cho mình, "Không còn quan trọng nữa, ta và gã đã kết thúc rồi!"
.
"Ngoài miệng nói đã kết thúc, thế nhưng nội tâm chính là vẫn chưa chân chính từ bỏ đi!" – Duẫn Hạo ý vị thâm trường nói.
.
Cậu không nói chỉ lẳng lặng uống một ly lại một ly.
.
Thấy bộ dạng đó của Tuấn Tú, Duẫn Hạo không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ lắc đầu, "Những lời Tại Trung nói tối hôm qua thực sự quá nặng, thế nhưng đệ ấy cũng không phải không có đạo lý! Bí Kỳ và Phác Hữu Thiên quá giống nhau! Đệ thực sự xác định người đệ phải lòng là Bí Kỳ, chứ không phải vì bản thân mà tìm một thế thân thay gã sao?"
.
"Ta đương nhiên xác định!" – Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo chăm chú, "Ta sẽ không vì mình tìm thế thân, bởi ta hiểu rõ hơn bất cứ ai nỗi đau khi phải trở thành thế thân cho người khác! Sở dĩ, ta sẽ không vì tình yêu của bản thân mà gây ra thương tổn bất kỳ người nào! Ta hoàn toàn bất đồng với huynh hay Phác Hữu Thiên, bởi ta sẽ không mượn danh tình yêu làm cái cớ để khiến người khác chịu thương tổn! Có lẽ..."
.
Nói đến đây, Tuấn Tú rũ mắt nhìn xuống thoáng dừng một lát, "Có lẽ ta vẫn chưa hoàn toàn quên đi Phác Hữu Thiên, thế nhưng như thế không có nghĩa rằng tình cảm ta dành cho Bí Kỳ không hề chân thật!" (Nghe câu này thì Bí Kỳ nên vui hay buồn a T^T)
.
Nghe Tuấn Tú nói như vậy, Duẫn Hạo khẽ than một tiếng, lại một chén rượu nữa được uống cạn, "Xem ra, đệ không chỉ hận Phác Hữu Thiên mà đối với ta cũng có ít nhiều oán hận đi!"
.
"Ngày trước, ta từng thật lòng hi vọng Tại Trung ca và huynh có thể hòa giải rồi sống hạnh phúc bên nhau! Thế nhưng bản thân sau khi trải qua quá nhiều chuyện như vậy, từ đó trở đi, ta mới cảm giác được đó là khó có thể tin nổi!
Chính tay huynh đã hủy đi hết thảy của Tại Trung ca, thế nhưng huynh ấy cư nhiên có thể tha thứ cho huynh, chuyện đó thật khó tưởng tượng nổi! Cũng không biết Tại Trung đã phải dồn bao nhiêu dũng khí để quay trở lại bên cạnh huynh!" – Tuấn Tú thản nhiên nói.
.
"Đệ không thể hiểu được, chính bởi vậy đệ mới không có cách nào để tha thứ cho Phác Hữu Thiên, ta nói đúng không?" – Duẫn Hạo hỏi ngược lại.
.
"Ta đã nói nhiều lần rằng chuyện giữa ta và người kia đã kết thúc rồi, sở dĩ tha thứ hay không tha thứ đã chẳng còn quan trọng nữa!" – Biểu tình của Tuấn Tú vẫn như cũ bình thản.
.
Duẫn Hạo nghe xong cười cười, đuôi mày khẽ giương lên, "Vậy đệ hiện tại có can đảm gặp gã không?"
.
Chén rượu nguyên bản đặt bên môi nhất thời khựng lại, Tuấn Tú liếc mắt sang Duẫn Hạo, trầm mặc không nói gì.
.
"Sao đệ không trả lời?" – Khóe môi Duẫn Hạo mơ hồ cong lên, nhìn Tuấn Tú không chuyển mắt, "Nội tâm đệ so với những gì đệ nói ta dám khẳng định không được thoải mái như vậy! Nếu đệ đã yêu một người nhiều nhường đó, như vậy sẽ không thể dễ dàng quên lãng người ta, huống chi gã đối với đệ, cũng đâu phải vô tình!"
.
"Huynh không phải Phác Hữu Thiên, huynh thế nào biết được cảm giác gã dành cho ta?" – Tuấn Tú nói xong nhếch môi cười lạnh, "Hay là huynh thực hi vọng ta và gã có thể ở chung một chỗ, như vậy, trong trái tim Tại Trung ca sẽ không còn bóng dáng bất cứ ai khác nữa!"
.
"Tuấn Tú..."
.
"Nhân tiện nhắc đến chuyện này, ta có một vấn đề rất muốn hỉ huynh!" – Tuấn Tú cắt ngang lời Duẫn Hạo, "Huynh thật sự nghĩ rằng Tại Trung ca đối với Phác Hữu Thiên ngoại trừ tình bằng hữu ra không còn tình cảm nào khác sau?"
.
Duẫn Hạo thở dài một hơi, sau khi nghiêng đầu sang hướng khác, hắn mới bất đắc dĩ cười cười, "Vậy đệ nghĩ sao về chuyện đó?"
.
Hắn nhíu mày, tiếp lời, "Nếu Tại Trung đối với Phác Hữu Thiên nảy sinh dù chỉ một chút cảm tình, đệ thử nghĩ xem, liệu Tại Trung còn có thể quay về bên cạnh ta sao? Nhớ lại những chuyện ta đã gây ra với đệ ấy, chúng đủ để khiến Tại Trung đối với ta hoàn toàn mất hi vọng! Nếu không phải Phác Hữu Thiên đã cố ý thiết kế một màn, ta nghĩ Tại Trung sẽ không bao giờ tha thứ cho ta!"
.
"Huynh nói rất đúng!" – Tuấn Tú gật gật đầu tỏ ý đồng tình, "Vì muốn Tại Trung ca vui vẻ, Phác Hữu Thiên có thể từ bỏ mọi thứ, càng có thể hi sinh ta, cùng gã diễn một tuồng kịch!" – Nói xong chữ cuối cùng, hai mắt cậu đã lấp lánh lệ quang.
.
"Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi, ta cứ nghĩ bản thân sớm có thể thản nhiên đối diện, vậy mà vừa chớm nhớ tới, con tim vẫn cảm thấy đau như ngày nào!"
.
"Tuấn Tú!" – Duẫn Hạo mày nhíu vẫn chưa có dấu hiệu giãn ra, "Nếu tình yêu đã đến mức tận cùng, chính là không thể buông tay! Phác Hữu Thiên có thể từ bỏ Tại Trung nhưng lại vô pháp buông tha đệ, sở dĩ ba năm trước gã mới..."
.
"Đừng nói nữa!" – Tuấn Tú bất ngờ đứng bật dậy, "Đó không phải yêu, mà là thương tổn!"
.
"Đúng vậy!" – Duẫn Hạo cũng đứng lên, bình tĩnh nhìn Tuấn Tú, mắt sáng như sao, "Đó là thương tổn, thế nhưng hét thảy đều vì quá yêu, đã yêu đến không biết phải yêu như thế nào, sở dĩ mới gây ra thương tổn!
Đệ có biết hay không, những ngày đệ mất trí nhớ, gã tối nào cũng tới tìm đệ! Phác Hữu Thiên biết rõ hơn bất cứ ai Kim Tuấn Tú căn bản không còn nhớ gã là ai, thế nhưng tên ngốc đó vẫn không thể buông tay! Thành thật mà nói, ta tự vấn bản thân và hiểu được rằng Trịnh Duẫn Hạo ta không thể làm được như gã!
Tuấn Tú, đệ có thể tưởng tượng được chuyện đó không? Mỗi khi đối diện với người bản thân yêu nhất, người ấy nhìn mình và câu nói đầu tiên được thốt ra lại tràn đầy nghi hoặc,【 Ngươi là ai? 】, cảm giác đau thấu tâm can đó liệu mấy người có thể chịu đựng được đây?! Nếu đổi lại ta ở hoàn cảnh đó, ta sẽ làm ra những chuyện so với Phác Hữu Thiên càng muốn điên cuồng cực đoan hơn!
Dày công thiết kế một màn kịch để đệ phải ra tay giết mình, Hữu Thiên làm vậy cũng bởi vì gã sợ một ngày nào đó bản thân hoàn toàn sụp đổ sẽ khiến đệ bị tổn thương! Hơn nữa, có lẽ được chết trong tay đệ, đối với gã mà nói cũng là một loại hạnh phúc!"
.
Tuấn Tú yên lặng lắng nghe Duẫn Hạo, không nói được một câu.
.
"Trí nhớ về khoảng thời gian ba năm trước, ta thực sự mơ hồ, chỉ duy nhất một chuyện tồn tại mãi trong đầu ta, không sao có thể xóa đi được, chính là cảnh tượng Hữu Thiên toàn thân đẫm máu mềm nhũn ngã vào lòng ta! Bộ dáng của Hữu Thiên lúc ấy, cả đời này Kim Tuấn Tú cũng không thể lãng quên!"
.
"Ta nói những lời này không phải muốn khuyên đệ hãy tha thứ cho Phác Hữu Thiên, chỉ ta ta cảm giác được chuyện đó đệ có quyền được biết! Ta cũng hiểu được lý do vì sao lại nói yêu không phải thương tổn, đệ hoàn toàn có quyền vì chính mình mà lực chọn, ta chỉ hi vọng đệ tương lai sẽ không phải hối hận!" – Duẫn Hạo nhìn Tuấn Tú thâm tình nói.
.
"Kỳ thật, khúc mắc lớn nhất trong lòng Tuấn Tú chỉ sợ chính là tình cảm năm xưa Phác Hữu Thiên đã dành cho Tại Trung! Nhìn bộ dạng Tuấn Tú hiện tại, ta tựa hồ trông thấy thân ảnh của Tại Trung năm nào ở sau lưng đệ ấy! Khi đó, Tại Trung cũng giống hệt Tuấn Tú lúc này, không chịu tin tưởng người ta yêu thực sự chính là đệ ấy!"
.
"Duẫn Hạo, huynh không hiểu!" – Tuấn Tú từ từ lên tiếng, "Ta hận Phác Hữu Thiên không phải vì gã không thương ta!"
.
"Nếu ta chỉ đơn giản hận Hữu Thiên vì sự lãnh đạm vô tình mà gã dành cho ta, như vậy ta sẽ không đau khổ chờ đợi những tám năm trời! Sự bạo ngược của Hữu Thiên đêm hôm đó thực sự khiến ta đau thấu tâm, nhưng đau chứ không phải hận! Điều khiến ta hận đến không sao tha thứ được chính là việc Hữu Thiên đã gạt ta, đã dùng chính sinh mệnh của mình khiến con tim ta tổn thương!"
.
"Bất luận đệ vì nguyên nhân gì mà hận Phác Hữu Thiên, thế nhưng hết thảy những việc gã làm, đều bởi vì gã yêu đệ!" – Duẫn Hạo tận lực giải thích.
.
Tuấn Tú nghe xong, khóe môi lại vô thức nhếch lên, cười khổ, "Thế nhưng ta không muốn được yêu như vậy!"
.
Thấy Tuấn Tú quyết tuyệt, Duẫn Hạo lúc này cũng chỉ có thể khẽ than một tiếng, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, "Tuấn Tú, có lẽ đệ không muốn được yêu như vậy, thế nhưng đó từ đầu đến cuối vẫn luôn là phương thức Phác Hữu Thiên dùng để yêu đệ, thậm chí cam tâm tình nguyện hủy diệt chính bản thân mình để yêu đệ!"
.
"Được rồi, Duẫn Hạo ca!" – Tuấn Tú hít sâu một hơi, gương mặt trưng ra nụ cười sáng lạn, "Ngày hôm nay chúng ta đã uống đủ rồi, trở về thôi!"
.
Duẫn Hạo cười gật gật đầu, hắn biết cậu không muốn tiếp tục nói chuyện tiếp với mình nữa.
.
Hai người cùng rời khỏi nhã phòng, tiến ra đại sảnh của tửu lâu. Đúng giây phút chuẩn bị ly khai, Duẫn Hạo lại bất ngờ dừng cước bộ, nhãn thần bình tĩnh quan sát bốn người thoạt nhìn là nhân sĩ giang hồ đang dùng cơm tại một góc.
.
"Duẫn Hạo, huynh làm sao vậy?" – Tuấn Tú thấy thế nghi hoặc hỏi.
.
"Mấy người kia nhìn bộ dạng rất lạ!" – Duẫn Hạo hơi nheo mắt lại, nhãn thần bắn ra quang mang cảnh giác.
.
"Phụ cận Vãn Thu trấn bình thường luôn có vô số nhân sĩ giang hồ hành tẩu, thế nhưng miễn đó là hoạt động quy luật diễn ra trong thời gian ổn định, đại khái đều được ta nắm rõ trong lòng bàn tay! Bất quá bốn kẻ kia, không những bộ dạng rất xa lạ, hơn nữa từ cơ thể bọn họ, ta cảm nhận được sát khí!"
.
Tuấn Tú cùng nhìn theo hướng hắn đang chú mục, nhíu nhíu mày, "Duẫn Hạo, có thể hay không huynh đã quá nhạy cảm?! Mấy người kia thoạt nhìn cũng không có điểm bất thường a, hơn nữa quanh nơi đây đều là thuộc địa bàn của Minh trang, ai dám ở chỗ này tự tìm phiền toái chứ!"
.
Nghe cậu nói như vậy, hắn cũng gật gật đầu, có điều tia băn khoăn trong đáy mắt không thể hoàn toàn mất đi.
.
"Chỉ mong như vậy, chúng ta đi thôi!" – Nói xong, Duẫn Hạo đi trước, rời khỏi tửu lâu còn Tuấn Tú theo sát phía sau.
,
Ra khỏi đại môn, hai người ngồi lên mã xa để quay về Minh trang. Dọc theo đường đi, Duẫn Hạo không nói một lời, tâm sự nặng trĩu.
.
"Không hiểu vì nguyên nhân gì, kể từ giây phút trông thấy bốn kẻ trong tửu lâu, ta luôn có cảm giác bất an! Lẽ ra khi ở trong phạm vi thế lực của Minh trang, ta không nên có bất cứ băn khoăn gì mới đúng? Huống chi trên cả giang hồ, số người có thể đấu hòa hoặc áp đảo được ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, sở dĩ ta hoàn toàn tự tin rằng bốn kẻ kia không thể là đối thủ của ta! Thế nhưng hà cớ gì, trong lòng ta cứ mơ hồ dâng lên cảm giác bất an, lo lắng sắp có điều chẳng lành phát sinh?!"
.
Tuấn Tú ngồi trong mã xa, cũng trầm mặc không lên tiếng.
.
Cậu đang nghĩ đến những lời hắn đã nói lúc hai người ở trong tửu lâu, và nghĩ tới Hữu Thiên.
.
"Đã ba năm rồi, ta chưa từng gặp lại người kia dù chỉ một lần! Năm đó ta ra đi quyết tuyệt, thế nhưng con tim này vẫn chưa thể chân chính từ bỏ! Ngày hôm ấy ta ở ngay trước mắt Hữu Thiên cắt tóc đoạn nghĩa, chỉ là chân tình này thật sự có thể chấm dứt sao? Suốt thời gian qua ta đã nghĩ như vậy, chỉ là vừa nhắc lại chuyện xưa, tâm can vẫn đau đến lợi hại!"
.
Trong đầu Tuấn Tú bất giác lại hiện ra hình ảnh Hữu Thiên ba năm trước toàn thân đẫm máu ngã thẳng vào lòng mình, cậu trong nháy lại chỉ cảm thấy lồng ngực thắt lại, ngay cả hô hấp cũng muốn ngưng trệ.
.
"Phác Hữu Thiên, ta hận ngươi không phải vì ngươi không thương ta, mà là do ta quá yêu ngươi!"
_____________________________________________________
Ngạo Nhiên Cư: tên gọi của một tửu lâu.
Yên nhai liễu hạng: giải thích văn hoa thì đây chính là mấy chỗ ghẹo hoa chọc nguyệt, ngày ngày tầm hoan đêm đêm sênh ca, oanh oanh yến yến của mấy vị công tử phong lưu. Nói thẳng toẹt thì chính là phố Đèn Lồng ='''=