Để Ta Làm Thế Thân

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh trăng mông lung, xuyên thấu qua tầng tầng sương mù tà tà chiếu xuống, tựa như khinh sa.

.

Trong lương đình tại hậu viện Biệt Uyển phía Tây thành, Hữu Thiên một mình tĩnh tọa khán nguyệt, trong mắt tràn đầy hiu quạnh cùng tĩnh mịch.

.

Đã ba ngày rồi gã không về Yên Vũ các, không phải gã không muốn trở lại, mà là có người-nào-đó không dám. Tận mắt nhìn thấy Tuấn Tú càng ngày càng giống với Tại Trung, từ tận đáy lòng Hữu Thiên nảy sinh một nỗi sợ hãi mơ hồ. Hiện tại, gã rốt cuộc đã minh bạch những lời Hữu Hoán nói Tuấn Tú đang thay đổi "rất kỳ quái" là có ý tứ gì.

.

Trước đây Hữu Thiên chỉ cảm giác được so với ngày trước, Tuấn Tú lúc này chỉ là trở nên an tĩnh hơn, thỉnh thoảng lại lộ ra thần thái tương tự với Tại Trung, chứ không hề để tâm cân nhắc một cách sâu xa. Nhưng nhìn thấy Tuấn Tú trong thời gian gần đây, Hữu Thiên đã triệt để minh bạch "Tuấn tú căn bản đã mô phỏng theo Tại Trung! Biến bản thân trở thành cái bóng của Tại Trung!"

.

Ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng, Hữu Thiên nhíu mày lại, sâu thật sâu.

.

Ta phải nghĩ ra biện pháp khiến Tuấn Tú tỉnh táo lại! Ta không thể để người kia tiếp tục làm như vậy! Cái chính là, sự việc đã đến mức này, ta nên làm gì bây giờ?

.

Nếu như tiếp tục đối xử lãnh đạm với Tuấn Tú, nhất định sẽ khiến tình hình càng trở nên trầm trọng hơn! Mà nếu ta đối xử tốt với Tuấn Tú, chỉ sợ người kia lại nghĩ việc mô phỏng Tại Trung đã đem lại hiệu quả. Như vậy chỉ có trực tiếp... Không được! Nếu như nói thẳng với Tuấn Tú, chỉ sợ người kia sẽ càng thêm khổ sở...

.

"Các chủ?" – Một thanh thúy vang lên cắt ngang suy nghĩ của Hữu Thiên. Khi gã quay đầu lại, chỉ thấy Ảnh Tùy đang cười khanh khách, đứng ở ngoài đình.

.

"Sao ngươi chưa đi ngủ?" – Hữu Thiên thuận miệng hỏi.

.

"Ngươi cũng vậy mà!" – Ảnh Tùy cười cười, đi vào trong đình, ngồi xuống "Các chủ tựa hồ có tâm sự!"

.

"Ân!" – Hữu Thiên lên tiếng, cúi đầu.

,

"Vậy... có thể nói cho ta nghe một chút được không? Biết đâu ta có thể đưa ra lời khuyên cho Các chủ!" – Ảnh Tùy vừa cười vừa nói.

.

"Ngươi?" – Hữu Thiên nhướng mày.

.

"Ân, là ta!" – Ảnh Tùy gật đầu "Ta trưởng thành tại chốn kia, từ nhỏ đã trông thấy trăm loại nhân tính, vạn chuyện vì cảm tình mà phát sinh! So với Các chủ, Ảnh Tùy có tự tin a!"

.

Hữu Thiên nghe xong nhịn không được cười cười "Ngươi tuổi thì không lớn, thế nhưng khẩu khí thật ra không nhỏ!"

.

"Lời ta nói hoàn toàn là sự thật! Nếu như không tin, Các chủ thử nói xem?" – Ảnh Tùy nói mà tự tin tràn đầy.

.

Hữu Thiên đạm đạm nhất tiếu, trầm mặc một hồi, sau đó mới đem chuyện về Tuấn Tú nói qua một lần.

.

Ảnh Tùy nghe xong, đầu tiên cúi đầu trầm tư, nhưng chỉ trong chốc lát, lập tức ngẩng đầu nhìn về Hữu Thiên.

.

"Các chủ là muốn Tuấn Tú công tử quay trở lại như lúc ban đầu sao?"

.

Hữu Thiên gật gật đầu.

.

"Kỳ thực rất đơn giản!" – Ảnh Tùy mỉm cười "Chỉ cần Các chủ yêu chính con người trước đây của y! Người kia tự nhiên sẽ trở lại giống với ngày trước!"

.

Nghe xong câu trả lời của Ảnh Tùy, Hữu Thiên không khỏi sửng sốt, lập tức cười khổ lắc đầu "Ngươi nghĩ ra biện pháp gì vậy?"

.

"Đó là biện pháp hữu hiệu nhất a!" – Ảnh Tùy nhún vai "Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung. Nếu người kia đã nguyện ý vì Các chủ mà biến bản thân thành người khác, vậy cùng có thể tự nhiên vì Các chủ mà quay trở lại bản tính thực sự!"

.

Hữu Thiên không nói gì, chỉ lắc đầu.

.

"Các chủ đừng vội phủ định! Kỳ thực theo ta nhận thấy, khiến Các chủ có thể yêu Tuấn Tú công tử cũng không phải là chuyện khó a!" – Ảnh Tùy trong mắt mang theo tiếu ý.

.

Hữu Thiên nhướng mày, chăm chú quan sát Ảnh Tùy.

.

"Dù là ta chưa từng gặp qua Tuấn Tú công tử, nhưng khi được nghe chính Các chủ kể lại. Có một điều chẳng hay Các chủ có biết, rằng mỗi lần nhắc đến Tuấn Tú công tử, ánh mắt của Các chủ đặc biệt ôn nhu a!" – Khóe miệng của Ảnh Tùy khe khẽ cong lên, tiếp tục nói "Các chủ quá mức lưu ý đến người trong quá khứ, bởi vậy Các chủ mới không nhìn được người đang ở trước mắt! Đại khái Các chủ có cảm giác nếu như tiếp nhận Tuấn Tú công tử cũng có nghĩa sẽ ủy khúc cầu toàn, thối nhi cầu kỳ thứ? Cho nên mới tỏ kháng cự lại như vậy!"

,

Bị Ảnh Tùy chỉ trong mấy câu nói thẳng ra toàn bộ tâm sự, tâm can Hữu Thiên không khỏi chấn động, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

.

"Đừng nói nữa!" – Hữu Thiên lạnh lùng cảnh cáo.

.

"Kỳ thực yêu chính là yêu! Không hề tồn tại cái gọi là ủy khúc cầu toàn, thối nhi cầu kỳ thứ cả!" – Ảnh Tùy không hề để ý mảy may đến lời cảnh cáo của Hữu Thiên, tiếp tục giảng giải.

.

"Cho dù có ủy khuất, thì người chịu ủy khuất ở đây chỉ có mình Tuấn Tú công tử. Y đã để Các chủ biến bản thân thành nông nỗi kia, ta không tin Các chủ một chút cũng không động dung! Hơn nữa, nếu như Các chủ đối với y thực sự không có tình cảm, cũng đừng nên hứa hẹn cùng y suốt đời làm bạn. Tuy rằng bề ngoài thì nói rằng ngoại trừ làm bạn ra, thì chuyện gì cũng không thể đáp ứng, thế nhưng nếu quả thực không có chút cảm tình nào, sao có thể trở thành bạn? Các chủ hà tất phải lừa mình dối người, khiến bản thân và đối phương đều chịu thống khổ?"

.

"Đừng tưởng rằng ngươi chuyện gì cũng có thể lý giải!" – Sắc mặt Hữu Thiên đã âm trầm dọa người "Ngươi không hiểu được đâu! Đối với ta, Tại Trung là duy nhất, không thể thay thế được! Phác Hữu Thiên ta, kiếp này, chỉ có yêu một mình người đó mà thôi!" – Hữu Thiên nói xong đứng lên bỏ đi.

.

Ảnh Tùy nhìn theo bóng lưng của Hữu Thiên, lắc đầu khẽ cười, lẩm bẩm "Còn cáu kỉnh với ta kìa? Thật không biết người kia là đang nói với ta hay đang khẳng định với bản thân nữa! Đúng là một người cố chấp!" – Nói xong, Ảnh Tùy nhẹ nhàng thở dài.

.

Nếu gặp nhau, sẽ có luyến tiếc, nếu không luyến tiếc, tất phải biệt ly. Ta đã lớn lên tại Câu Lan viện, chứng kiến bao cảnh phân phân hợp hợp!

.

Không có bất cứ ai, vĩnh viễn kiên trì chờ đợi với con tim bị thương tổn, cho dù có yêu sâu sắc đến đâu...

___________________________

Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung: kẻ sĩ vì tri kỉ mà chết, nư tử vì người yêu mà tươi cười.

Ủy khúc cầu toàn: kiểu vì đại cục mà nhẫn nhịn, ủy khuất bản thân đó =.=|||

Thối nhi cầu kỳ thứ: giải thích câu này hơi rắc rối, nhưng đại loại là: giả sử có mục tiêu, một cái cao và một cái thấp. Khi mục tiêu cao hơn không thể đạt được, đành phải lùi lại, lựa chọn mục tiêu thứ hai thấp hơn >'''

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio