Để Ta Làm Thế Thân

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hữu Thiên nghe thấy thanh âm Tuấn Tú rời khỏi đại sảnh, nhưng gã không hề có ý định đuổi theo, thậm chí ngay cả một lần liếc mắt về phía cậu cũng chẳng có.

.

Hiện tại gã thực sự rất tức giận, nhưng nguyên nhân lại không phải vì giận Tuấn Tú đã thương tổn đến Ảnh Tùy, mà giận Tuấn Tú vì cậu cư nhiên cam tâm làm chuyện tổn thương đến người khác!

.

"Trong trí nhớ của ta, Kim Tuấn Tú là một người vô cùng đơn thuần thiện lương, không có mảy may tạo chất nào! Thế nhưng đến tột cùng là từ khi nào, Tuấn Tú đã biết tính toán, tâm tư trở nên kín đáo tỉ mỉ như vậy? Từ lúc nào, trong lòng Tuấn Tú đã tràn đầy đố kỵ ghen ghét?!"

.

Giữa lúc Hữu Thiên vẫn còn trầm tư, Lương Nhi thần tình hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào, trong mắt tràn đầy lo lắng "Các chủ! Tuấn Tú công tử..."

.

"Không cần để tâm đến hắn! Cứ để hắn đi, nói gì thì nói, ta đây cũng không có suy nghĩ giữ hắn lại!" – Hữu Thiên có chút hờn giận cắt ngang lời Lương Nhi.

.

"Thế nhưng... Thế nhưng ta thấy Tuấn Tú công tử dường như bị thương không nhẹ a! Ở phía sau lưng công tử có cắm một mảnh gỗ vụn, thế mà tựa hồ công tử không ý thức được, tiên huyết đã nhuộm một mảnh lớn..."

.

"Ngươi nói cái gì? !" – Hữu Thiên nghe xong trong lòng cả kinh, đẩy Ảnh Tùy ra, nhào về chỗ Tuấn Tú bị gã đánh ngã xuống khi nãy, tại nơi chiếc ghế vỡ vụn, quả nhiên phát hiện có một số mảnh vương huyết. Nhất thời, Hữu Thiên chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sợ hãi dần dần dâng lên.

.

"Người đâu? Người đâu rồi?!" – Hữu Thiên vẻ mặt kinh hoàng chất vấn Lương Nhi.

.

"Đi... Đi rồi!" – Lương Nhi cúi đầu.

.

"Đi?! Ngươi thấy Tuấn Tú bị thương mà còn để hắn đi sao?! Tuấn Tú đã đi đâu?!" – Trong mắt Hữu Thiên tràn đầy lo lắng cùng nôn nóng.

.

"Cái đó... Khinh công của Tuấn Tú công tử rất cao cường, ta... ta cũng không biết công tử đã đi đâu! Ta..."

.

Lương Nhi nói còn chưa nói xong, Hữu Thiên đã vội vàng chạy ra ngoài. Ra đến đại môn Biệt uyển, nhìn những người qua lại trên đường, Hữu Thiên cau mày, trong mắt tràn đầy hoảng hốt.

.

Tuấn Tú bị thương, hiện tại còn đi đâu chứ? Lương Nhi nói là Tuấn Tú đã dùng khinh công để rời khỏi đây! Nhưng lúc này Tuấn Tú không những tâm thần bất ổn mà trên người còn bị thương, sử dụng đến chân khí vạn nhất không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma hại đến nội phủ thì biết làm sao?

.

Hữu Thiên quả thật không dám suy diễn thêm nữa, lúc này đây gã thực sự hối hận vạn phần"Ta cứ nghĩ chưởng lực vừa rồi nhất định sẽ không làm tổn thương đến Tuấn Tú, nhưng ta thực không nghĩ tới..."

.

Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta! Ngày hôm qua ta nhất thời sôi nổi, quyết định đuổi Tuấn Tú về Minh trang! Nhất định Tuấn Tú đã vì chuyện đó mà nhất thời mất đi lý trí! Ta không nên trách Tuấn Tú như vậy, cho dù người kia có thực sự sai đi chăng nữa, ta cũng không nên bỏ mặc... Nếu lúc nãy ta nhìn Tuấn Tú dù chỉ một chốc, sẽ không có...

.

Bình tĩnh! Phác Hữu Thiên, ngươi phải bình tĩnh lại! Hiện tại ngươi phải nghĩ xem Tuấn Tú có thể đi đến đâu!? Tuy Tuấn Tú có tâm tính chẳng khác tiểu hài tử, thế nhưng tận sâu trong nội tâm cũng có sự cao ngạo chẳng khác gì Tại Trung! Càng những lúc thế này, càng không muốn để bất cứ ai nhìn thấy... Vậy thì Tuấn Tú nhất định sẽ ra khỏi thành!

.

Nghĩ đến đó, Hữu Thiên đề khí, khẽ nhảy lên cành cây cao nhất gần chỗ gã đứng nhất "Nếu Tuấn Tú đã dùng khinh công để rời khỏi đây, vậy nhất định sẽ nhảy lên cây ở gần nhất, sau đó lựa phương hướng sao cho có thể ly khai khỏi thành nhanh nhất! Đây là thói quen của Tuấn Tú, nếu xét theo đó... Chính là phía đông!"

.

Quyết định xong phương hướng, Hữu Thiên không hề do dự, vận khí phi thân về phía đông, tuy đã sử dụng tốc độ cực đại nhưng gã vẫn hận bản thân không thể mọc thêm đôi cánh. Khinh công của Hữu Thiên không được tính vào hạng lợi hại bậc nhất, lại thêm thời gian chậm trễ, cách Tuấn Tú một khoảng khá xa "Bất kể có chuyện gì xảy ra, ta nhất định phải đuổi theo Tuấn Tú! Ta phải tìm bằng được Tuấn Tú! Bằng không vạn nhất Tuấn Tú xảy ra chuyện, ta biết, ta sẽ hối hận cả đời!"

.

Tuấn Tú, thực xin lỗi!

.

Lần này ta lại tổn thương ngươi! Nhưng ta van cầu ngươi, ngàn vạn lần cũng không được dùng tính mệnh của bản thân để khiến ta hối hận! Chờ ta...

_________________________

Chẹp! Mai tỉ rất thích hành hạ NVC mà...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio