Để Ta Làm Thế Thân

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, lão lang trung vẻ mặt ngưng trọng từ trong nội thất bước ra, Hữu Thiên trông thấy lập tức lấy lại tinh thần, nhanh như cắt đón đầu, biểu tình lo âu.

.

"Đại phu, Tuấn Tú sao rồi?" – Hữu Thiên gấp gáp hỏi.

.

"Ai~~~" – Lão lang trung thở dài một tiếng, lắc đầu "Vết thương của vị công tử kia tuy không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng do mất máu quá nhiều, nếu có thể đến sớm hơn một chút thì tốt... Ai~~ Phác Các chủ, lão phu đã tận lực, Các chủ may vào gặp người đó đi, không còn bao nhiêu thời gian nữa!"

.

Nghe lão lang trung nói xong, Hữu Thiên như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, ngây ngốc đứng tại chỗ không có bất cứ phản ứng gì. Hữu Hoán gương mặt cũng trắng bệch, liên tục lắc đầu, vẻ mặt chính là không muốn tin.

.

Lão lang trung thấy hai người kia bộ dạng ngây ngốc, nhịn không được vừa thở dài, trong mắt lộ ra thương tiếc.

.

"Sinh tử do mệnh, thứ lỗi cho lão phu bất lực!"

.

"Không có khả năng!" – Hữu Thiên phục hồi lại tinh thần, không khống chế được rống to, bất phân nặng nhẹ lao đến túm lấy lão lang trung, trong mắt tràn đầy điên cuồng "Năm đó... Năm đó chẳng phải có một người bị trường kiếm đâm xuyên ngực, ông vẫn có thể chữa trị được đấy thôi?! Hiện tại Tuấn Tú bất quá chỉ bị một mảnh gỗ vụn đâm bị thương, ông không thể bó tay, bảo không có biện pháp được a!"

.

"Không sai! Năm đó, lão phu quả thực đã cứu sống được một vị công tử bị trường kiếm đâm xuyên ngực! Chính là khi ấy, vị công tử đó đã được bằng hữu cho uống Thiên Hương Tục Mệnh hoàn do Minh trang Thần y bí chế, bởi vậy mới bảo toàn được tính mệnh! Đó đâu được coi là công của lão phu a!" – Lão lang trung biểu tình bất đắc dĩ. (Mọi người còn nhớ không, người bị kiếm đâm xuyên chính là Tại Trung, còn vị bằng hữu đã "hi sinh thân mình" mớm thuốc chính là Duẫn Hạo a ^^)

.

"Minh trang Thần y? Người đó đang ở đâu?! Ta lập tức đi tìm!" – Hữu Thiên lúc này tâm thần đại loạn, hoàn toàn mất đi lý trí.

.

"Ca! Huynh quá hồ đồ rồi! Minh trang Thần y chính là Chính Thù ca a!" – Hữu Hoán đột nhiên mở miệng.

.

"Chính Thù ca?!" – Một câu nói của Hữu Hoán đã thức tỉnh được Hữu Thiên, trong đầu gã chợt lóe một tia linh quang, trong mắt lộ ra hy vọng "Thiên Hương Tục Mệnh hoàn?! Có! Ta có! Đệ ngàn vạn lần cũng không được để Tuấn Tú có chuyện! Ta hiện tại phải đi!" – Hữu Thiên nói xong, người đã lao khỏi cửa.

.

Nhớ năm đó, khi Hữu Thiên và Tuấn Tú thành thân, Chính Thù đã tặng gã chín viên Thiên Hương Tục Mệnh hoàn, coi đó là lễ vật chúc mừng. Gã cùng biết đó là loại dược vô cùng trân quý, từ đầu đến cuối vẫn cẩn thận cất giấu trong đan thất, không nghĩ tới bản thân cư nhiên sẽ có một phải phải dùng đến loại dược cứu mệnh "Chính là, nếu có thể, ta vẫn mong muốn cả đời này cũng không cần dùng đến nó!"

.

Hữu Thiên không để ý trên người vẫn còn nội thương do phản phệ, lần thứ hai đem chân khí ép đến cực điểm, cấp tốc chạy về Yên Vũ các, vào đan thất tìm Thiên Hương Tục Mệnh hoàn. Khi tìm được, gã lập tức ly khai, tiếp tục liều mạng chạy đến y quán. Càng lúc Hữu Thiên càng cảm nhận được nội lực từng chút tán loạn, rồi đột nhiên giáng mạnh một đòn vào nội thương có sẵn trong cơ thể, lồng ngực co thắt, đau đớn bất kham không ngừng dâng lên, kèm theo đó là huyết khí liên tục sôi trào. Thế nhưng gã đã cưỡng chế tất cả, tận lực dồn ép chúng, tốc độ một chút cũng không giảm bớt "Ta không thể chậm trễ dù chỉ nửa giây! Tuấn Tú hiện tại chẳng khác gì chỉ mành treo chuông, ta không thể chần chừ! Một giây cũng không được dừng lại! Lỡ Tuấn Tú nhất quyết rời bỏ ta, ta biết phải làm sao!?"

.

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, để ta về Biệt Uyển một lần nữa, ta nhất định sẽ không đánh Tuấn Tú! Ảnh Tùy có là gì? Hắn bất quá chỉ có một đôi mắt giống với Tại Trung mà thôi, ta căn bản không hề để tâm đến tên tiểu quan đó! Kỳ thực, điều khiến ta thực sự tức giận, đâu phải sợ Tuấn Tú thương tổn đến Ảnh Tùy! Tất thảy là do ta sợ, sợ Tuấn Tú không còn là Tuấn Tú mà ta biết bấy lâu nay nữa? Phác Hữu Thiên ta không mong muốn kết quả đó! Tuấn Tú không thể là bất cứ người nào khác, chỉ có thể là Kim Tuấn Tú độc nhất vô nhị mà thôi!!

...

.

"Các chủ, người đã quay lại!"

.

Hữu Thiên còn chưa tới y quán, xa xa đã trông thấy Lương Nhi đang đứng ngoài cửa, biểu tình vô cùng khẩn trương.

.

"Tuấn Tú làm sao?" – Hữu Thiên thở dốc, gấp gáp hỏi.

.

Lương Nhi lắc đầu, trong mắt lộ ra lo lắng "Tuấn Tú công tử đã không thể duy trì thêm được nữa, Hữu Hoán thiếu gia đang dùng nội lực bảo toàn tâm mạch cho công tử, nhưng sợ rằng không kéo dài được bao lâu thời gian!"

.

Hữu Thiên vừa nghe trong ngực "Oang" một tiếng, cả kinh, nhưng gã tiếp tục cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại, theo Lương Nhi cấp tốc đi vào y quán, vào trong nội thất.

.

Vừa vào cửa, Hữu Thiên đã trông thấy Hữu Hoán khoanh chân ngồi trên giường, không ngừng truyền nội lực cho Tuấn Tú, chỉ là thần sắc của Tuấn Tú đã sớm tái nhợt, không còn một tia huyết sắc.

.

"Phác Các chủ, dược tìm được chưa?" – Lão lang trung nôn nóng hỏi.

.

"Nó đây!" – Hữu Thiên đưa Thiên Hương Tục Mệnh hoàn cho lão lang trung "Chỉ cần uống dược này, Tuấn Tú thực sự sẽ không sao chứ?"

.

"Lão phu cũng không dám chắc! Nhưng chỉ cần dược này tạm thời ổn định được tâm mạch, giúp công tử tục mệnh, lão phu hoàn toàn có khả năng kê được những toa thuốc giúp bổ dưỡng khí huyết! Cầm cự được đến sáng mai, công tử sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì nữa!" – Lão lang trung vui mừng.

.

Hữu Thiên nghe xong gật đầu, nhìn về phía Hữu Hoán đang truyền nội lực cho Tuấn Tú.

.

"Hữu Hoán, thu hồi đi, để Tuấn Tú uống thuốc!"

.

Hữu Hoán nghe lời, chậm rãi thu hồi chân khí, để Tuấn Tú dựa trước ngực. Lão lang trung dốc bình sứ, lấy ra một viên Thiên Hương Tục Mệnh hoàn, lập tức nhét vào miệng Tuấn Tú, thế nhưng người hôn mê từ lâu, vô pháp nuốt xuống.

.

"Chuyện này là sao? Vì sao Tuấn Tú không nuốt?!" – Hữu Hoán vẻ mặt càng thêm lo lắng.

.

Hữu Thiên lông mày gắt gao dính chặt thành một hàng, trong mắt tràn đầy cấp thiết nói không nên lời.

.

"Đây... là do công tử đang hấp hối, sợ rằng không có phản ứng, cần một người trợ giúp mới có thể nuốt được!" – Lão lang trung lập tức giải thích.

.

"Để ta!"

.

"Để ta!"

.

Hữu Thiên và Hữu Hoán song song mở miệng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hữu Hoán lặng lẽ cúi đầu.

.

"Để ta đi! Dù thế nào đi nữa, Tuấn Tú vẫn là tẩu tử của ngươi!"

.

Hữu Thiên nói xong, tiến lên nhẹ nhàng kéo Tuấn Tú đang dựa trên người Hữu Hoán chuyển sang người gã, một tay ôm lấy cậu, một tay khẽ giữ lấy hàm dưới. Khi Tuấn Tú hé môi, Hữu Thiên lập tức cúi đầu, hai làn môi tiếp xúc chặt chẽ với nhau, đầu lưỡi gã khẩn trương tiến nhập vào trong, từng chút từng chút một đẩy dược hoàn đến trước yết hầu. Xong xuôi đâu đấy, Hữu Thiên mới ngẩng đầu, khẽ ấn cằm, khiến Tuấn Tú mím môi lại, tại yết hầu đột nhiên xuất hiện dị vật ngăn trở, theo phản xạ tự nhiên, cậu nuốt một ngụm, dược hoàn cuối cùng cũng trôi xuống.

.

Chứng kiến Tuấn Tú nuốt được dược hoàn, Hữu Thiên vô cùng mừng rỡ, vội vàng vận công giúp Tuấn Tú hấp thu dược tính. Lão lang trung lại gần, cầm lấy cổ tay Tuấn Tú, tỉ mỉ bắt mạch, hơn nửa nén hương trôi qua, lão lang trung biểu tình mới xuất hiện tiếu ý mơ hồ, Hữu Thiên đồng thời thu hồi công lực, đỡ Tuấn Tú nằm sấp xuống giường.

.

"Đại phu, tình hình thế nào?" – Hữu Hoán là người hỏi đầu tiên.

.

"Mạch tượng mặc dù yếu ớt nhưng đã ổn định trở lại, ta lập tức kê toa để vị công tử này bồi bổ khí huyết! Chỉ cần công tử tỉnh lại, mọi sự đã qua! Nhưng nếu như còn hôn mê, như vậy cứ ba ngày lại phải cho công tử uống một viên Thiên Hương Tục Mệnh hoàn, mới có thể bình an! Ta tin tưởng tối đa là mười ngày, công tử nhất định sẽ thanh tỉnh!" – Lão lang trung dặc dò.

.

Nghe lão lang trung nói xong, Hữu Thiên lúc này mới triệt để bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên một trận huyết khí cuồn cuộn, giây sao đã phun ra một búng hắc huyết.

.

"Ca!" – Hữu Hoán thấy thế không khỏi cả kinh, trong mắt lộ ra lo lắng.

.

"Ta không sao! Bất quá chỉ bị chút nội thương mà thôi, phun ra tụ huyết như vậy, sẽ không sao!" – Tuy đang trả lời Hữu Hoán, thế nhưng ánh mắt của Hữu Thiên một giây cũng không ly khai Tuấn Tú, nhãn thần tràn đầy nhu tình, bàn tay còn yêu thương vuốt ve gò má đã tái nhợt.

.

Hữu Hoán thấy thế, không khỏi khe khẽ thở dài.

.

Thiên ca! Kỳ thực yêu hay không yêu, trong lòng huynh từ lâu đã sớm có đáp án! Bởi vậy những năm qua, ta không hề có ý định tranh giành với huynh! Ta chỉ hy vọng trải qua biến cố này, huynh có thể minh bạch được cõi lòng mình! Đừng tiếp tục chấp nhất, chịu từ bỏ tình cảm vô vọng dành cho Tại Trung ca! Cũng đừng tiếp tục làm Tuấn Tú ca phải khổ sở chờ đợi thêm lần nào nữa!

.

"Phác Các chủ, ta đã kê xong toa thuốc, ngài cứ theo đó mà làm!" – Lão lang trung đưa toa thuốc cho Hữu Thiên, nhìn khuôn mặt gã đồng dạng tái nhợt, lão lang trung không khỏi nhíu mày "Phác Các chủ, ngài vừa mới thổ huyết, chi bằng để lão phu..."

.

"Không cần đâu!" – Hữu Thiên khoát tay áo "Ta có thể tự mình điều trị, không dám phiền đại phu! Tuấn Tú hiện tại có thể di chuyển được không? Ta muốn đưa đệ ấy về Yên Vũ các!" – Hữu Thiên có điểm e ngại.

.

"Có thể! Nhưng phải hết sức cẩn thận, ngàn vạn lần cùng không được tác động đến vết thương trên lưng công tử!" – Lão lang trung căn dặn.

.

Hữu Thiên gật đầu, lập tức nhìn về phía Lương Nhi đứng gần đó.

.

"Lương Nhi, quay về các, phân phó người mang nhuyễn kiệu đến đây!"

.

"Vâng!" – Lương Nhi lên tiếng, lập tức rời đi.

.

Hữu Thiên cúi đầu nhìn Tuấn Tú vẫn còn hôn mê, trong mắt lộ ra yêu thương cùng xót xa.

.

Tuấn Tú?

.

Để chúng ta trở lại như trước kia, quay lại khoảng thời gian đôi ta mới nhận thức, có được không? Ta thừa nhận, ta không thể không có đệ! Tuy rằng đệ không hề giống với tại Trung, một khắc đã khiến trái tim ra rung động, nhưng lại từng chút từng chút một dung nhập vào sinh mệnh của Phác Hữu Thiên ta! Ta vô pháp từ bỏ, cũng vô pháp trốn tránh! Từ nay về sau, ta nếu vô pháp trốn tránh đệ, sẽ không nỗ lực đối xử lãnh đạm với đệ nữa, cũng không lần nào nữa khiến đệ chịu tổn thương!

.

Chỉ có điều là, ta không thể hoàn toàn yêu Kim Tuấn Tú, nhưng từ nay về sau, Phác Hữu Thiên ta hoàn toàn có khả năng chiếu cố đệ, bảo hộ đệ...

.

Bởi vậy, Tuấn Tú a, xin đệ hãy ở lại bên cạnh ta!

_______________________

Đan thất: phòng thuốc, Thiên ca cũng biết chút ít y thuật mà ^^

Nhuyễn kiệu: chắc giống trong phim dã sử TQ a! Ran chỉ tìm được kiệu cưới >///

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio