Trên bầu trời cao vời vợi, nguyệt hằng dịu dàng tỏa sáng, ngân huy nhu mì.
.
Tại một gian phòng trong Bách Hoa lâu, Tuấn Tú tuy đang ôm trong lòng một vị nữ tử xinh đẹp động lòng, nhưng chỉ chuyên tâm uống rượu, một chén lại một chén...
.
Đã bảy ngày rồi, cậu đã ở lại nơi này tròn bảy ngày bảy đêm. Đám đệ tử trong Yên Vũ các vẫn một mực bám riết lấu cậu, Tuấn Tú căn bản không có khả năng bước khỏi cổng thành. Thế nhưng cậu không muốn ở lại Yên Vũ các đó thêm một giờ một phút nào "Chỉ cần ở lại đó, tâm can ta sẽ chịu đủ loại giày vò... Đau đớn đó khiến ta không thể chịu đựng nổi!"
.
Cuối cùng, Tuấn Tú đã quyết định đến Bách Hoa lâu, ở đó không những có mỹ tửu mà còn đám mỹ nhân nức tiếng xa gần. Đa phần nam nhân, một khi đã bước qua đại môn, không tiêu hồn thì tâm phách cũng bị tước đoạt, vậy mà Tuấn Tú đến đây, là để tiêu sầu.
.
"Rượu... Sao lại không có rượu?! Người đâu?! Mau mang rượu cho ta!" – Tuấn Tú cầm bầu rượu trống không đập mạnh xuống bàn, ngà ngà men say, lè nhè nói.
.
Một tiểu đồng sau khi nghe thấy thanh âm, lập tức chạy vào cuống quýt thu dọn, sau đó liền chạy đi, nhanh chóng mang bầu rượu mới đưa cho Tuấn Tú.
.
"Công tử~~~ Người đã uống rượu hơn một canh giờ rồi, cũng không chịu chơi với ta, chẳng lẽ Ngả Mẫn không đủ xinh đẹp sao?" – Người nữ tử ở trong lòng ngả ngớn vòng tay níu lấy cổ Tuấn Tú, toàn bộ thân thể mềm mại dán chặt lên người cậu, mị nhãn như ti, thổ khí như lan.
.
Tuấn Tú nhìn Ngả Mẫn cười cười, nấc cục một tiếng "Ngươi muốn chơi cái gì?"
.
"Vậy phải xem công tử thích cái gì a~~" – Ngả Mẫn câu dẫn ra nụ cười nhu mì đáng yêu, thân thể như không có xương, ngã nhào vào lòng Tuấn Tú "Công tử thích cái gì, Ngả Mẫn sẽ cùng công tử chơi tới cùng..."
.
"Ta thích cái gì?" – Tuấn Tú giật mình, ánh mắt lập tức trở nên xa xăm "Trước đây, ta thích nhất là xúc cúc, thế nhưng... đã rất lâu rồi, không có ai chơi với ta!" – Tuấn Tú nói mà trong mắt tràn đầy bi thương.
.
"Xúc cúc?" – Ngả Mẫn nhíu mày, trên gương mạt có thể coi là quyến rũ bất ngờ lộ ra tia bất đắc dĩ "Trò đó có gì vui chứ! Công tử, Ngả Mẫn cũng người chơi trò khác đi? Ngã Mẫn đảm bảo sẽ làm công tử khoái hoạt!"
.
Ngả Mẫn nói xong, liền vương tay giải khai vạt áo của Tuấn Tú. Nhưng đúng lúc đó, cửa bống nhiên bị người bên ngoài đá văng, Hữu Hoán nhanh như cắt đã xông vào, biểu tình phức tạp, chăm chú nhìn Tuấn Tú.
.
"Mau trở về thôi!"
.
Ta đã quên, quên đây là lần thứ bao nhiêu bản thân xong vào chỗ này tìm Tuấn Tú ca! Chỉ là có một điều ta vô cùng rõ ràng, rằng mỗi lần thấy Tuấn Tú như vậy, lòng ta... đau đớn lắm! Ta biết huynh ấy thống khổ, ta minh bạch Tuấn Tú là muốn phát tiết... nhưng ta thực sự không muốn huynh ấy dùng phương pháp này, triền miên tại nơ này hủy hoại chính bản thân mình!
.
"Ai~~ Hữu Hoán công tử lại tới nữa a!" – Ngả Mẫn đứng lên, đi đến bên cạnh Hữu Hoán, không những dán thân thể nhu nhuyễn lên người đối phương, mà còn vươn tay vuốt ve má cậu "Ngả Mẫn nhớ công tử muốn chết! Công tử thực anh tuấn a~~~"
.
Chán ghét đẩy Ngả Mẫn ra, Hữu Hoán gắt gao nhíu mày "Tuấn Tú ca, mau cùng ta trở về!"
.
Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn Hữu Hoán, lạnh lùng nhếch khóe môi.
.
"Ta vì sao phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi? Huynh đệ hai ngươi quả thực giống nhau, đều thích sai khiến ta! Dựa vào cái gì mà ta phải nghe theo lời các ngươi?!" – Tuấn Tú nói xong, vẫy tay với Ngả Mẫn "Ngả Mẫn, lại đây!"
.
Ngả Mẫn nghe lời trở về bên cạnh Tuấn Tú, nhu thuận vùi vào lòng cậu.
.
"Nơi này có mỹ tử, lại có cả mỹ nhân!" – Tuấn Tú vừa nói vừa vươn tay nhéo một cái lên gò bồng đảo căng đầy của Ngả Mẫn, khiến nàng nũng nịu một hồi "So với Yên Vũ các tốt hơn rất nhiều, ta vì sao phải đi về?"
.
Tuấn Tú nói xong, tay lại giải khai vạt áo của Ngả Mẫn. Sau khi cởi bỏ thượng y của nàng, cậu dùng tay vuốt ve da thịt trắng nõn của nàng. (Tuấn Tú... @[email protected] Ran không ngờ... Vậy sao trong truyện này, anh không chịu làm công??? Oae? Oae???)
.
"Tuấn Tú ca, huynh..." – Hữu Hoán không muốn nhìn, quay đầu sang một bên.
.
"Ta làm sao?" – Tuấn Tú lại nhếch khóe môi "Ta cũng là một nam nhân, lẽ nào ta không thể tầm hoan khoái hoạt sao?! Phác Hữu Thiên có thể tìm một tiểu quan, Kim Tuấn Tú ta cũng có thể tìm kỹ nữ! Ngả Mẫn a, nghe nói tại đây, so với nam kỹ, nữ kỹ có địa vị cao hơn rất nhiều, có đúng không?"
.
"Ân... Không sai! Mỗi khi thấy chúng ta, bọn họ đều phải nhường đường a, ha ha~~~" – Ngả Mẫn làm nũng cười cười.
.
Đối mặt với tình cảnh này, Hữu Hoán có kiên nhẫn đến mấy cũng không thể ở lại đây chờ đợi thêm giây khắc nào nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài cửa.
.
Tuấn Tú... ta đau lòng lắm! Ta thực sự rất đau lòng... Ta chỉ hận không thể xông tới cứng rắn bắt Tuấn Tú quay về Yên Vũ các! Nhưng nếu ta làm như vậy, Tuấn Tú sẽ tan vỡ mất... Nếu ở chỗ này, thực sự có thể khiến Tuấn Tú cảm thấy vui vẻ hơn, vậy thì... ta sẽ thuận theo huynh ấy!
.
Thấy Hữu Hoán ly khai, Tuấn Tú liền đẩy Ngả Mẫn, tiếp tục cầm lấy bầu rượu mới tiểu đồng mang lại khi nãy, dùng sức dốc uống từng ngụm lớn.
.
Kim Tuấn Tú của ngày trước, không biết và cũng không thích uống rượu! Nhưng Kim Tuấn Tú của ngày hôm nay, rất muốn được say! Bởi khi say ta sẽ không còn cảm thấy khổ sở nữa, khi say ta sẽ không còn cảm thấy đau lòng nữa! Và khi say chuyện gì ta cũng có thể quên...
.
Liệt tửu lấp đầy dạ dày trống rỗng, nóng bỏng như bị thiêu cháy, Tuấn Tú chỉ cảm lục phủ ngũ tạng bắt đầu co rút từng trận từng trận đau đớn. Suốt bảy ngày, Tuấn Tú chưa ăn một bữa nào tử tế, chỉ liên tục chìm trong men rượu, thân thể cậu sớm đã chạm tới giới hạn, không biết còn chịu đựng được bao lâu nữa?
.
Gương mặt Tuấn Tú trắng bệch, tậm lực đi về giường rồi gục xuống, hoàn toàn không để ý tới Ngả Mẫn từ đầu đến cuối vẫn ở bên cạnh liên tục khiêu khích dây dưa.
.
Ta đau quá, thực sự đau quá... Nhưng nguyên nhân chủ yếu hoàn toàn vì... chỉ khi thân thể đau đớn không chịu nổi, trái tim mới không còn khổ sở nữa! Nếu ta có thể đau đớn thế này rồi tan biến đi, có đúng hay không đây cũng là một loại giải thoát?
_____________________________
Ngân huy: chỉ ánh trăng bạc đó ^^
Mị nhãn như ti, thổ khí như lan: câu này dùng để miêu tả vẻ đẹp và khí chất của người con gái đẹp =.=!!!
Thượng y: thượng là trên, y là áo