Lương Nhi mới đi không lâu, Hữu Thiên đã về đến Yên Vũ các.
.
Lần này Hữu Thiên đến An thành, ngoại trừ muốn bình tĩnh suy nghĩ về chuyện phát sinh giữa gã và Tuấn Tú, còn tiện thể mang một lượng hàng hóa về các, cho nên tốc dộ di chuyển khá chậm. Thế nhưng, khi về đến Lư Lăng thuộc Yên Vũ các thì gã thực sự có chút không thể kiên nhẫn thêm nữa, vì vậy đã một mình kỵ khoái mã phi nước đại về trước.
.
Ta thực sự rất muốn gặp Tuấn Tú! (bão sắp nổi a~~~)
.
Trước khi đi, Hữu Thiên đã phân phó chúng đệ tử phải coi chừng Tuấn Tú, không được cho Tuấn Tú ra khỏi thành dù chỉ nửa bước. Hơn ai hết, bản thân Hữu Thiên cũng hiểu, gã làm như vậy sẽ khiến Tuấn Tú tức giận đến mức nào. Nhưng khi đối mặt với nỗi sợ hãi, con người luôn đưa ra những quyết định ngu ngốc. Hữu Thiên vì sợ, sợ Tuấn Tú sẽ tranh thủ lúc gã không có trong Yên Vũ các để ly khai.
.
Chỉ là hiện tại sẽ không sao nữa! Nếu Tuấn Tú muốn đi, ta sẽ cùng đi với đệ! Hữu Hoán đã trưởng thành, mọi sự vụ trong các, đệ ấy hoàn toàn có khả năng xử lý chu toàn! Tuấn Tú, Phác Hữu Thiên ta hiện tại có thể an tâm từ bỏ tất cả, có thể cùng đệ đi đến bất cứ nơi nào!
...
.
Đến trước đại môn Yên Vũ các, Hữu Thiên vội xuống ngựa, tiểu tư từ lâu đã đứng chờ bên ngoài vội vàng chạy ra tiếp đón, giúp gã dắt ngựa về chuồng.
.
Sau khi giao ngựa cho tiểu tư, Hữu Thiên rảo bước vào qua đại môn. Quản gia đứng trong tiền viện đang hối hả phân phó công việc, vừa trông thấy gã, lập tức đi đến nghênh đón "Các chủ, ngài đã trở về!"
.
"Ân!" – Hữu Thiên gật đầu "Tuấn Tú đâu?" – Hữu Thiên vừa mở miệng đã hỏi Tuấn Tú.
.
"Ách... Tuấn Tú công tử..." – Quản gia biểu tình ngượng nghịu, không biết nên nói sự thực hay tận lực giấu diếm Hữu Thiên.
.
Hữu Thiên trông thấy Quản gia ấp úng, không khỏi nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
.
"Làm sao vậy? Mau nói cho ta biết, Tuấn Tú đâu?"
.
"Tuấn Tú công tử đang..."
.
"Tuấn Tú ca đang ở bên ngoài giải sầu!"
.
Chợt có người nói thay cho Quản gia, Hữu Thiên theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hữu Hoán đang đi về phía gã.
,
"Thực sự?" – Hữu Thiên chất vấn Quản gia.
.
"Vâng, vâng! Đúng là như thế! Tuấn Tú công tử đang ở bên ngoài giải sầu!" – Quản gia liên tục gật đầu.
.
"Ca! Sao ngay cả lời ta nói, huynh cũng hoài nghi như vậy a!" – Hữu Hoán mang theo tiếu ý đi đến trước mặt Hữu Thiên.
.
"Ta không có!" – Hữu Thiên cười cười "Ta chỉ là lo lắng Tuấn Tú vì giải sầu mà đi quá xa thôi!"
.
"Thuộc hạ của huynh tận trung với cương vị như vậy, Tuấn Tú ca có muốn đi xa cũng khó đó!" – Hữu Hoán lắc đầu cười cười "Thiên ca, huynh đi đường đã chịu nhiều cực khổ rồi, nên nghỉ ngơi một chút đã! Trước bữa tối, Tuấn Tú ca nhất định sẽ trở về, huynh không cần lo lắng!"
.
Hữu Thiên nghe xong, khóe môi cong lên, quay đầu về Quản gia đứng ở bên cạnh.
.
"Ta hỏi ngươi, Tuấn Tú có hay không, ra khỏi thành?"
.
"Dạ? Không... không có a! Nô tài có thể đảm bảo! Tuấn Tú công tử tuyệt đối không ra khỏi thành a!" – Quản gia lập tức trả lời.
.
"Ca! Thật không nghĩ tới, lại có một ngày, ngay cả lời đệ đệ duy nhất nói, huynh cũng không tin!" – Hữu Hoán cười nhạt.
.
"Không phải ta không tin đệ! Ta chỉ cảnh giác một chút! Đệ đối với Tuấn Tú quá tốt!" – Hữu Thiên bình tĩnh quan sát Hữu Hoán, thần sắc có chút phức tạp "Hữu Hoán! Đệ đừng trách ta! Ta đã nói, cái gì ta cũng có thể cho đệ, ngoại trừ Tuấn Tú là không thể!"
.
"Vì sao?"
.
"Bởi vì... Tuấn Tú là người của ta, chỉ có thể thuộc về một mình ta!" – Nói xong câu đó, biểu tình của Hữu Thiên lại quay về vẻ ôn hòa "Đi liên tục, ta thực sự có chút mệt mỏi a! Chỉ tiếc ta cố ý về sớm để gặp Tuấn Tú, mà đệ ấy lại ra ngoài dạo chơi mất! Ta về phòng nghỉ ngơi một chút, khi nào Tuấn Tú về, nhớ phân phó người gọi ta!"
.
Hữu Thiên nói xong, vỗ vỗ vai Hữu Hoán, đi về phía hậu viện.
.
Thấy Hữu Thiên khuất bóng, Quản gia mới thở ra một hơi thật dài, gương mặt mang theo u sầu nhìn Hữu Hoán.
.
"Hữu Hoán thiếu gia, ngài mau nghĩ ra biện pháp đưa Tuấn Tú công tử trở về đi! Nếu để Các chủ biết được, sẽ có họa lớn đó!"
.
"Chuyện đó ta hiển nhiên minh bạch!" – Hữu Hoán phiền muộn phất tay áo "Ta đã kêu Lương Nhi đi gọi Tuấn Tú ca rồi! Trước khi huynh ấy trở về, mặc kệ Thiên ca tra hỏi thế nào, ngươi nhất định không được hé răng, chỉ một mực nói Tuấn Tú ca đang ra ngoài giải sầu, rõ chưa?"
.
"Thế nhưng... Thế nhưng..."
.
"Đừng có thế nhưng với ta! Dù sao đi nữa, ngươi cũng đã giấu diếm Thiên ca, cố mà giữ đến phút chót! Nếu để Thiên ca biết được mảy may, ta có thể khẳng định huynh ấy sẽ không tha cho ngươi!" – Hữu Hoán trầm giọng.
.
"Ai~~~ Hữu Hoán thiếu gia... Ngài... ngài chẳng phải đang hại lão nô sao?!" – Quản gia chỉ cảm thấy bản thân khóc không ra nước mắt.
.
"Được rồi! Thiên ca đối với ngươi lúc nào chẳng khoan dung! Cho dù huynh ấy có biết đi chăng nữa, nhiều lắm cũng chỉ khấu trừ lương bổng hàng tháng của ngươi mà thôi, sẽ không có chuyện gì đâu!" – Hữu Hoán an ủi Quản gia.
.
"Cái... Cái... Ai~~~"
.
Hai người còn đang xì xầm to nhỏ, từ đằng ca chợt thấy Hữu Thiên xuất hiện sau khúc cua, biểu tình âm trầm, trong mắt lóe lên hàn quang, đang rảo bước tiến về phía họ.
.
"Nói, Tuấn Tú rốt cuộc đi đâu?!"
____________________________
Khoái mã: khoái là mau, đằng sau còn có "phi nước đại", ý muốn miêu tả sự vội vã mà khẩn trương muốn quay về của ai-đó =.=!!!
Tiểu tư: người làm việc vặt.