"Các chủ! Xin hãy cho thuộc hạ quay về Giang Nam điều động đệ tử, người của Minh trang thực sự quá phận, cư nhiên hạ thủ khiến Các chủ bị thương đến mức này!"
.
Bên trong sương phòng của một khách điếm của Vãn Thu trấn, Hữu Thiên ngồi trên giường với thân trên xích lõa, từ lưng cho đến ngực hầu như chằng chịt tiên ngân và vết bầm tím, diện sắc gã cũng thập phần tái nhợt, một đại hán ở bên cạnh cẩn cẩn dực dực giúp Hữu Thiên thoa dược. Đứng bên cạnh giường còn có hai nam tử khác, thần tình cực kỳ phẫn nộ. Ba người đã cùng Hữu Thiên lặn lội từ Yên Vũ các đến tận đây, chỉ là trước khi gã tiếp tục đi đến Minh trang, đã ra lệnh rằng bọn họ không được đi theo, bởi vậy ba nam tử chỉ có thể lưu lại khách điếm một mực chờ đợi.
.
"Các ngươi nghĩ rằng ta lần này bôn ba đến Minh trang để làm gì? Gây chuyện xích mích, có đúng hay không?! Làm như thế nào ta tự có quyết đoán, không đến phiên các ngươi bép xép!" – Hữu Thiên nhíu mày lạnh giọng.
.
"Thuộc hạ thực sự không nên nhiều chuyện, thế nhưng..."
.
"Đủ rồi!" – Hữu Thiên quát, cắt ngang lời người nọ "Các ngươi đi ra ngoài hết đi! Ta muốn được ở một mình yên tĩnh!"
.
Ba nam tử thoáng nhìn nhau, cuối cùng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, thở dài một hơi "Vâng! Thưa Các chủ!"
.
Nói xong, ba người lập tức rời khỏi sương phòng, bên trong chỉ còn lại một mình Hữu Thiên.
.
Hữu Thiên ngơ ngẩn ngồi trên giường, không hề nhúc nhích, nhãn thần trống rỗng khiến người nếu như trông thấy phải đau lòng. Không biết qua bao lâu, gã mới khẽ thở dài một tiếng, không để ý đến vết thương sau lưng, chậm rãi nằm xuống. Vết thương cùng ván giường vừa mới tiếp xúc, lập tức truyền đến từng trận đau nhức bất kham, khiến gương mặt nguyên bản tái nhợt của Hữu Thiên càng trở nên trắng bệch, không còn một tia huyết sắc.
.
Đau! Thực sự rất đau! Thế nhưng chỉ có đau đớn về thể xác mới khiến trái tim thôi thống khổ!
.
Trong đầu chậm rãi tái hiện cuộc sống trước kia còn Tuấn Tú ở bên, Hữu Thiên chỉ cảm thấy lồng ngực cường liệt co bóp, khiến hô hấp muốn ngưng trệ.
.
Hi Triệt ca nói rất đúng! Người tàn nhẫn chưa bao giờ là Tuấn Tú, mà chính là ta! Bảy năm trời, kể từ khi nhận thức nhau đến tận ngày hôm nay, Tuấn Tú đã ở bên cạnh ta bằng đấy thời gian! Thế nhưng chính là ta, chẳng những chưa bao giờ thẳng thắn đối diện với đệ ấy, mà tâm trí lúc nào cũng chuyên chú vào Tại Trung, người không thuộc về ta!
.
Hữu Thiên biết Tuấn Tú thương gã, thậm chí còn biết từ rất lâu! Chỉ là gã cố tình tỏ ra không hiểu, khi vui vẻ thì pha trò chọc Tuấn Tú cười; khi mất hứng thì tỏ ra hờ hững với cậu, chưa từng để tâm lo lắng đến cảm nhận của đối phương!
.
Ngay từ lúc mới bắt đầu, bởi vì thấy Tuấn Tú luôn vui cười, phóng khoáng, vô ưu vô lo, mà Hữu Thiên đã cho rằng cậu sẽ không bao giờ bị tổn thương! Gã cứ tự cho mình là thông minh cho nên mới không biết được bản thân có bao nhiêu vô tâm, bất tri bất giác đã làm bao nhiêu chuyện khiến Tuấn Tú đau lòng! Đợi đến lúc bàng hoàng nhận ra, Tuấn Tú thuần khiến của ngày xưa đã không còn tồn tại nữa!
.
Tuấn Tú! Có phải đệ cũng muốn tìm lại bản thân của ngày xưa, cho nên mới lựa chọn cách lãng quên tất cả, quên đi kẻ đã khiến đệ phải chịu bao nhiêu thương tổn, đúng hay không?
.
Tuấn Tú! Có phải Trịnh Duẫn Hạo nói rất đúng, ta chính là nên buông tay, để một người sẽ không bao giờ khiến đệ chịu thương tổn canh giữ bên cạnh đệ, đúng hay không? Thế nhưngthực xin lỗi, tình yêu của Phác Hữu Thiên không vĩ đại được đến mức đó! Mặc kệ phải dùngđến loại phương pháp gì, ta nhất định phải khiến đệ nhớ đến ta, bằng không thì chí ít cũng không lãng quên ta!
.
Đối với Phác Hữu Thiên, Kim Tuấn Tú có thể oán, có thể hận, thế nhưng ta tuyệt đối không cho phép đệ trốn khỏi thế giới của ta! Ta thực sự vô pháp chịu đựng được cảm giác bản thân trong đáy mắt đệ chỉ là một người xa lạ, không hề nhận thức!
.
Nhắm hai mắt lại, Hữu Thiên siết chặt nắm tay, biểu tình vô cùng kiên định.
.
Bất kể thế nào đi chăng nữa, Tuấn Tú, đối với đệ, Phác Hữu Thiên ta có chết cũng không buông tay!
____________________________________