"Kiên nhẫn một chút, có thể sẽ rất đau đó! Thế nhưng làm vậy mới khiến tụ huyết nhanh tan a!"
.
Bên trong ngọa thất của Trang chủ, Tại Trung trút bỉ thượng y, ngồi lên giường, trên vái trái có một mảnh sưng tím, còn Duẫn Hạo thì ngồi phía sau y, tay cầm dược tửu. Đổ một lượng dược lến lòng bàn tay, sau đó Duẫn Hạo dụng lực chà xát lên chỗ bị thương trên vai Tại Trung, giúp y đánh tan máu bầm.
.
"..." – Khi làm như vậy, đương nhiên Tại Trung cảm thấy cực kỳ đau đớn, không khỏi cau mày cắn chặt môi dưới. Tuy y không hề lộ ra dù chỉ một tiếng rên rỉ, thế nhưng trên trán mồ hôi lạnh ướt đẫm một tầng, từ từ trượt xuống.
.
Duẫn Hạo thấy như vậy, không đành lòng ngừng lại, trong mắt tràn đầy yêu thương "Có đúng hay không rất đau?"
.
Tại Trung lắc đầu, nhẹ nhàng hé môi cười "Không sao đâu! Huynh tiếp tục đi!"
.
Duẫn Hạo nghe thế, lần thứ hai áp lòng bàn tay lên vết thương trên vai Tại Trung. Vừa dụng lực, hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể y run lên khe khẽ, toàn bộ lưng đều cứng ngắc, trong lòng không khỏi đau xót, bất đắc dĩ thở dài, đứng lên "Mà thôi, để ta đi lấy Hoạt Lạc đan!"
.
Tại Trung nghe xong liền kéo tay Duẫn Hạo, ngẩng đầu nhìn hắn "Chỉ là chút tiểu thương thế này, đâu cần dùng đến nó!"
.
"Thế nhưng..."
.
"Ta cũng không yếu ớt đến vậy!" – Tại Trung kéo Duẫn Hạo đến bên giường "Bất quá, nếu như huynh thực sự không nỡ thì đừng nương tay, tụ huyết từ từ sẽ tan hết thôi, ta cũng không phải chịu đau đớn quá lâu!"
.
"Hay là ta truyền nội lực giúp đệ khai thông kinh mạch, có được không?" – Duẫn Hạo hỏi ý kiến. Chỉ thấy Tại Trung cười lắc đầu.
.
"Nội lực của huynh từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ bá đạo, dùng nội lực đả thông kinh mạch chẳng phải càng khiến ta đau đớn thêm sao? Hơn nữa đối với tiểu thương kiểu này đâu cần hao phí nhiều công sức như vậy, kiên trì một chút sẽ khỏi ngay thôi!"
.
"Đệ biết là ta không muốn nhìn thấy trên người đệ có mảy may thương tích gì nữa mà!" – Duẫn Hạo nhíu, có chút quở trách. Tại Trung nghe thấy thế không khỏi sửng sốt, lập tức lộ ra tiếu ý không hề gì "Huynh để bụng nhiều như vậy để làm gì?! Dù sao đi chăng nữa, cũng đâu phải do huynh đánh..."
.
Còn chưa nói hết câu, Tại Trung đã bị Duẫn Hạo bất ngờ hôn, bao nhiêu từ ngữ trôi ngược trở lại. Y đầu tiên có chút cả kinh, không nghĩ tới Duẫn Hạo lại đột ngột làm vậy, nhưng rất nhanh đã an lòng tiếp nhận, để mặc đối phương bá đạo hôn sâu.
.
Không biết bao lâu trôi qua nụ hôn mới chấm dứt, Tại Trung dựa vào ngực Duẫn Hạo thở hổn hển, hoa dung không khỏi ửng hồng, còn hắn thì ôm nhu ôm lấy y, trong mắt là yêu thương vô hạn.
.
"Chờ Phác Hữu Thiên bình phục, ta nhất định phải đánh gã một trận!" – Duẫn Hạo buồn bực nói thêm.
.
Tại Trung nghe thấy nhịn không được bật cười, vừa muốn đáp lại, không ngờ nghe được tiếng đập cửa gấp gáp từ bên ngoài truyền vào.
.
"Tại Trung ca! Tại Trung ca! Huynh ở đâu?!"
.
Tại Trung nhíu mày, ngồi thẳng dậy, biểu tình trở nên nghiêm túc "Là Đông Hải! Chẳng lẽ Tuấn Tú đã xảy ra chuyện gì rồi?" – Y nói xong liền gấp gáp mặc lại y phục "Duẫn Hạo, huynh nhanh ra mở cửa!"
.
Duẫn Hạo gật đầu liền đứng dậy ra rời khởi giường, cửa vừa mở ra, Đông Hải cực kỳ lo lắng chạy vào bên trong "Duẫn Hạo ca, Tại Trung ca, không xong rồi! Vết thương của Hữu Thiên lại chảy máu rồi, Hàn Canh ca bảo ta nhanh đến gọi hai người đến tới trợ giúp!"
.
"Cái gì?!" – Tại Trung nghe được tin xong không khỏi kinh hoàng, vội vã cầm lấy ngoại y khoác lên người rồi chạy về phía cửa, còn Duẫn Hạo thì theo sát phía sau y.
.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải khi nãy còn an ổn sao?" – Ra khỏi phòng, Tại Trung vừa rảo bước vừa hỏi.
.
"Ta cũng không rõ ràng lắm! Lúc đó Tuấn Tú bảo chúng ta rời khỏi phòng, để cậu ấy ở lại một mình nói chuyện với Hữu Thiên! Sau đó, khi chúng ta quay vào phòng, Hữu Thiên đã..."
.
"Tuấn Tú? Đệ ấy đã nói những gì?" – Tại Trung cực kỳ thắc mắc.
.
"Cũng không có gì nhiều, chỉ là Tuấn Tú đã nói... nói nếu Hữu Thiên chết, cậu ấy sẽ... sẽ tự bán mình vào thanh lâu, để thiên nhân kỵ, vạn nhân áp..." – Đông Hải ngượng nghịu trả lời.
,
Tại Trung nghe mà không thể tin vào tai mình, sửng sốt trợn tròn mắt, rồi thở dài thật sâu. Duẫn Hạo càng thêm nhíu mày, nhãn thần lộ ra ý trách cứ "Hồ đồ! Loại chuyện đó có thể tự tiện nói năng lung tung sao?! Đệ ấy là sợ Phác Hữu Thiên cách Quỷ Môn quan chưa đủ gần, có đúng hay không?!" – Hắn cả giận nói.
.
"Tuấn Tú lúc này thế nào?" – Tại Trung lo lắng hỏi.
.
"Lại ngất rồi! Hi Triệt ca đã đưa cậu ấy về phòng!" – Đông Hải bất đắc dĩ trả lời.
.
Nghe Đông Hải nói mà Tại Trung vô ý thức nhu huyệt thái dương, y hiện tại nhanh có cảm giác đầu đau muốn nổ tung luôn rồi! "Hữu Thiên lúc này nguy hiểm cận kề, vậy mà Tuấn Tú..."
.
Tại Trung từ lâu đã triệt để minh bạch một chữ tình có thể khiến con người chịu tổn thương sâu đến cỡ nào! Năm xưa, chẳng phải y đã một mực tự giam cầm bản thân trong đó, nếm trải cảm giác thống khổ tuyệt vọng đến cùng cực! Hiện tại, phải tận mắt chứng kiến đệ đệ và tri kỷ lâm vào cùng tình cảnh, quả nhiên tâm lực của y đang lao lực quá độ!
...
.
Ba người vội vã chạy đến sương phòng của Hữu Thiên, khi bọn họ đến nơi, vị đại phu ở dưới chân núi từng được mời đến đã tới sớm một bước. Ông đang giúp Hữu Thiên xử lý vết thương, còn Hàn Canh và Hách Tại thì sốt ruột đứng bên cạnh.
,
"Hữu Thiên thế nào rồi?" – Tại Trung thấp giọng hỏi Hàn Canh.
.
"Ta cũng không rõ, bất quá nếu dựa vào vết thương của gã..." – Hàn Canh thở dài, không nói thêm gì nữa.
.
Tại Trung nhíu nhíu mày, nhìn Hữu Thiên nằm im lìm trên giường, trong mắt chỉ toàn là lo lắng.
.
Y hiển nhiên hiểu được thương thế của Hữu Thiên phi thường hung hiểm, nếu là người bình thường đã không có khả năng duy trì đến tận lúc này!
.
Năm đó khi ta trúng một kiếm, tính mệnh như chỉ mành treo chuông! Khi ấy nếu không có Thiên Hương Tục Mệnh hoàn, lại thêm cả ngũ thành công lực của Duẫn Hạo, ta căn bản không có khả năng sống sót!
.
Thế nhưng hiện tại, thương thế của Hữu Thiên so với ta của năm đó còn muốn trầm trọng hơn, thân thể càng thêm suy yếu bất kham, căn bản không được tùy tiện truyền nội lực cho gã! Bằng không, chỉ với một sơ suất không đáng kể e rằng cũng đủ để khí huyết của Hữu Thiên gia tốc, máu chảy càng nhiều, tính mệnh càng thêm nguy khốn!
.
"Ai~~~"
.
Lúc này, lão lang trung chữa trị cho Hữu Thiên đột nhiên thở dài thật hơi, ấn đường mang theo tiếc hận.
.
Tại Trung thấy thế cấp tốc tiến một bước về phía trước, lên tiếng hỏi "Đại phu, gã thế nào?"
.
Lão lang trung lắc đầu, thần tình lúng túng "Vết thương của vị công tử này quá nặng, duy trì đến tận lúc này đã là kỳ tích rồi! Lão hủ đã băng bó lại vết thương, giúp cầm máu rồi, về phần có thể hay không sống sót, chỉ có thể tuân theo thiên mệnh!" – Lão lang trung nói xong, ngồi bên bàn, viết ra hai toa thuốc.
.
"Đây là toa Ngoại Phu dược, một ngày thoa lên miệng vết thương đủ ba lần, không được bỏ sót! Còn đây là Nội Phục dược, bất quá... Nếu như thân thể của công tử có chuyển biến tốt đẹp mới nên dùng toa này, bằng không lão hủ sợ công tử sẽ không chịu nổi dược tính!" – Nói xong, lão lang trung đưa hai toa thuốc cho Tại Trung.
.
Y gật gật đầu, tiếp nhận "Đã làm phiền đại phu quá! Thế nhưng ta hy vọng đại phu có thể lưu lại Minh trang thêm một thời gian, thuận tiện để mỗi ngày đến chẩn đoán tình trạng của gã! Mong đại phu ngàn vạn lần không nên chối từ!"
.
"Cái..." – Lão lang trung có chút lúng túng "Theo như ta nhận thấy, vị công tử gia kia hẳn là không còn nhiều thời gian! Hiện tại bắt ta ở lại Minh trang, vạn nhất một ngày nào đó nam tử kia vong mạng, chẳng phải mọi người sẽ đổ tội lên đầu ta sao?!"
.
Tại Trung hiểu được điều lão lang trung lo ngại, mỉm cười giải vây "Đại phu xin yên tâm! Bất luận bằng hữu của ta sống hay chết, chúng ta cũng không giận cá chém thớt! Đại phu có thể an tâm!"
,
"Công tử đã nói như vậy, lão hủ đây cung kính không bằng tuân mệnh! Lão hủ sẽ dốc toàn lực chữa trị cho bằng hữu của công tử!" – Lão lang trung đã chịu đồng ý.
.
"Đa tạ đại phu!" – Tại Trung khẽ cúi đầu với lão lang trung, lập tức phân phó với hạ nhân ở bên cạnh "Mau dẫn đại phu đến sương phòng nghỉ ngơi, hảo hảo hầu hạ!"
.
"Vâng!" – Hạ nhân vội lên tiếng, dẫn lão lang trung rời đi.
.
Lão lang trung vừa đi khuất, Tại Trung ngồi bên bàn, tùy tiện đặt hai toa thuốc trên tay xuống, thở dài một hơi.
.
Đông Hải thấy thế không giải thích được, nhíu mày hỏi "Tại Trung ca, không cần làm theo toa thuốc sao?"
.
Tại Trung lắc đầu.
.
"Hai toa thuốc của đại phu cho dù tốt, thế nhưng Ngoại Phu dược không thể nào sánh được với Kim Ngọc Dong cao của Minh trang, Nội phục dược thì Hữu Thiên hiện tại không thể uống được! Toa thuốc này dược tính quá mạnh, với thân thể của Hữu Thiên lúc này, khẳng định là chịu không nổi! Ta giữ lang trung ở lại Minh trang chỉ là vì sợ vết thương của gã nếu đột ngột có biến hóa, ta e bản thân không kịp ứng phó, còn về hai toa thuốc này..." – Tại Trung thoáng nhìn lại hai toa đặt trên bàn, phun ra hai chữ "Vô dụng!"
.
"Lúc này chúng ta cứ đem dược liệu tốt nhất đến để chữa trị cho Hữu Thiên, thế nhưng chỉ dựa vào dược vật để duy trì, sợ rằng..." – Hàn Canh cau mày, biểu tình ngưng trọng.
.
"Hữu Thiên bị ngoại thương quá nặng, đại phu bình thường làm sao có phương pháp chữa trị cao minh được, họ cùng lắm là chỉ băng bó đơn giản rồi thoa dược cầm chừng! Nếu Chính Thù ca ở đây, có thể..." – Duẫn Hạo bày tỏ suy nghĩ.
.
"Từ Nguyệt Lê thôn đến Minh trang, dù có kỵ mã thần tốc cả ngày lẫn đêm cũng phải mất hơn mười ngày lộ trình! Chỉ e Hữu Thiên không đợi được đến lúc đó!" – Tại Trung yếu ớt giải thích, sau đó nhìn về phía Hữu Thiên một mực hôn mê.
,
Hữu Thiên, ngay từ lúc mới bắt đầu, ngươi đã bất công với Tuấn Tú quá nhiều! Nếu lúc này ngươi bỏ lại đệ ấy, một mình ly khai, ngươi bảo ta sau này phải làm sao để đối mặt với Tuấn Tú, mà đệ ấy sau này biết phải sống tiếp thế nào?
.
Ngươi hận bản thân đã thương tổn Tuấn Tú, thế nhưng ngươi lại muốn sinh mệnh của chính mình kết thúc trong tay Tuấn Tú, ngươi có hay không suy nghĩ tới trái tim đệ ấy sẽ đau đớn biết nhường nào?
.
Bất kể là ngươi thương tổn Tuấn Tú, cũng là ngươi thiết kế để đệ ấy thương tổn ngươi, chẳng phải hết thảy đau đớn đều tập trung trên người Tuấn Tú ư?! Ngươi đến tột cùng có hiểu điều đó hay không?