"Đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra? Những lời ngươi và Thiên ca nói khi nãy ta nghe một điều cũng không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" – Sau khi mọi người đi ra ngoại thất, Hữu Hoán lập tức lên tiếng chất vấn Tại Trung.
.
Tại Trung khe khẽ thở dài, ngồi xuống, cơ bản kể ra toàn bộ sự tình đã phát sinh những ngày qua. Hữu Hoán, Xương Mân sau khi nghe xong, đều trầm mặc, nửa buổi cũng không lên tiếng.
.
"Thiên ca... Cư nhiên làm như vậy sao?!" – Một lúc lâu sau, Hữu Hoán mới kinh ngạc thì thào.
.
"Nói như vậy thì khi nãy Tuấn Tú ca kinh hoàng ly khai hoàn toàn là do nhìn thấy Phác Hữu Thiên tỉnh lại, cho nên không biết phải đối mặt thế nào a?!" – Cơ Phạm lúc này mới mở miệng.
.
"Hiện tại Hữu Thiên mới tỉnh, thân thể còn rất suy yếu, không thể chịu đựng kích thích quá lớn, không gặp nhau có lẽ sẽ tốt hơn! Ta lúc này chính là lo lắng cho Tuấn Tú hơn cả!" -Tại Trung biểu tình tuy rất bình tĩnh, thế nhưng trong mắt dày đặc đau buồn âm thầm.
.
"Tuấn Tú ca?" – Hữu Hoán có chút nghi hoặc.
.
"Không sai!" – Tại Trung gật đầu, tự tay rốt trà cho mọi người "Nếu như ta không đoán sai, ngày hôm nay Tuấn Tú sẽ rời khỏi đây!"
.
"Rời khỏi đây? Huynh ấy muốn đi đâu?" – Hữu Hoán vô thức thốt lên.
.
Tại Trung thoáng liếc Hữu Hoán, khẽ nhấp một ngụm trà "Giống như ngươi hận ta, Tuấn Tú đương nhiên cũng hận ta! Chính vì vậy, đệ ấy tuyệt đối không muốn ở lại Minh trang, đương nhiên, đệ ấy càng không muốn quay về Yên Vũ các. Về phần Tuấn Tú muốn đi đâu, ta nghĩ chỉ cần không phải Minh trang và Yên Vũ các, thì đối với đệ ấy chỗ nào cũng không quan trọng!"
.
Nghe Tại Trung nói xong, Hữu Hoán nhìn biểu tình bình tĩnh của y với nhãn thần chẳng khác gì đang quan sát quái vật, trong mắt là tức giận cùng không giải thích được "Nếu như ngươi đã đoán trước được, vầy vì sao còn ngây ngốc như vô sự ngồi ở chỗ này?! Tuấn Tú ca rất ít xuất môn một mình, kinh nghiệm đi lại trên giang hồ hầu như không có! Hơn nữa chẳng phải ngươi nói huynh ấy còn có bệnh không tiện nói ra hay sao? Với tình trạng đó ngươi thế nào để Tuấn Tú ca một mình ly khai a?!"
.
"Hi Triệt ca chẳng phải đã đuổi theo Tuấn Tú rồi đấy thôi? Huynh ấy sẽ không đơn giản để Tuấn Tú ly khai đâu! Điều duy nhất chúng ta có thể làm vào lúc này, đó là tìm một biện pháp tạm thời giữ chân đệ ấy. Bởi vì bất kể là ngươi hay là ta đều không có khả năng giữ Tuấn Tú lại, người duy nhất có thể, chỉ có một mình Hữu Thiên mà thôi! Thế nhưng hiện tại bọn họ không thể gặp mặt, bằng không thân thể của Hữu Thiên sợ là sẽ chịu không nổi!" – Tại Trung bình tĩnh giải thích với Hữu Hoán.
.
Lúc này, Chính Thù từ nội thất đi ra, Hữu Hoán thấy thế vội vã đứng lên tiến tới "Sao rồi? Tình trạng của đại ta ca thế nào?"
.
Chính Thù cười cười, trấn an "Mạch tượng của Hữu Thiên tuy còn rất yếu, nhưng đã bình ổn hơn, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa! Bất quá gã cũng phải an tâm tĩnh dưỡng, mới không để lại di chứng. Ta vừa châm cứu cho Hữu Thiên xong, gã đã ngủ rồi, ước chừng sáng mai mới tỉnh lại!"
.
Chính Thù đang nói chợt dừng lại, nhìn về phía Tại Trung tiếp tục "Hữu Thiên lúc này đã không còn nguy hiểm, ta muốn đi xem Tuấn Tú một chút! Khi nãy nhìn thần sắc của đệ ấy, hình như đang bị ác hàn xâm nhập phế! Tuy Tuấn Tú có công lực thâm hậu, thế nhưng chủ quan bỏ mặc tương lai tất có họa lớn, nên sớm điều trị một chút mới tốt!"
.
"Ân!" – Tại Trung gật đầu "Hữu Hoán, Đông Hải và Anh Vân ca, ba người đi giúp Chính Thù ca! Còn Xương Mân cùng Cơ Phạm sẽ ở lại đây chăm sóc Hữu Thiên, ta và Duẫn Hạo về phòng là tốt nhất!"
.
Chính Thù hiểu rõ gật đầu, vỗ vỗ vai Tại Trung "Đệ đừng suy nghĩ nhiều quá, đợi một thời gian nữa, sẽ ổn thỏa cả thôi!"
.
Tại Trung nhìn Chính Thù hé môi lộ ra ý cười an tâm "Đệ ấy là đệ đệ duy nhất của ta, ta thế nào để bụng chứ!"
.
"Được vậy thì tốt rồi, vậy chúng ta đi!" – Chính Thù cũng cười.
.
Ngoại trừ Xương Mân và Cơ Phạm, những người khác đều ly khai sương phòng của Hữu Thiên. Đám Chính Thù đi tìm Tuấn Tú, còn Tại Trung và Duẫn Hạo thì cùng nhau hướng về sương phòng của họ.
.
"Đệ thực sự nghĩ Phác Hữu Thiên có thể thuyết phục Tuấn Tú, khiến đệ ấy tha thứ cho gã sao?" – Trên đường đi, Duẫn Hạo không nhịn được hỏi Tại Trung.
.
Chỉ thấy y cười khổ, lắc đầu "Mặc kệ nói như thế nào, Tuấn Tú luôn là đệ đệ của ta! Trong ba huynh đệ, thoạt nhìn Tuấn Tú có vẻ yếu đuối dễ tổn thương nhất, nhưng thực sự nội tâm đên ấy quật cường hơn bất cứ ai! Nếu Tuấn Tú đã hạ quyết tâm, vậy có là ai đi chăng nữa cũng không có khả năng thay đổi!"
.
"Vậy đệ vì sao..."
.
"Chiếu theo những lời Hữu Thiên nói, kể từ sau cái đêm gã cường bạo Tuấn Tú, đệ ấy ngay cả một cơ hội để gã giải thích cũng không cho. Song song, chính Tuấn Tú cũng không có cơ hội nói cho Hữu Thiên biết những oán hận chất chứa trong lòng đệ ấy! Nếu cả hai người đều không có cơ hội nói rõ với đối phương, vậy thì chẳng ai tháo gỡ được vướng mắc!
Nếu để Tuấn Tú ra đi như vậy, chỉ sợ oán hận trong lòng đệ ấy vĩnh viễn cùng không tiêu tan được! Đệ ấy chấp nhất muốn cứu Hữu Thiên đến mức kia, ngoại trừ tình yêu sâu đậm còn vì hận, ngoại trừ không muốn, còn có trả thù... Tận đáy lòng, Tuấn Tú chính là muốn chứng kiến Hữu Thiên phải hối hận cả đời này!"
.
Tại Trung nhàn nhạt nói thêm "Bất quá, Tuấn Tú bản chất luôn luôn thiện lương, đệ ấy nhất định đem toàn bộ oán hận chôn sâu tận đáy lòng, chứ không muốn tổn thương Hữu Thiên! Sở dĩ, Tuấn Tú thà rằng không gặp lại Hữu Thiên, để không bị tổn thương thêm lần nào nữa! Tựa như đệ ấy tình nguyện lựa chọn quên đi hết thảy, cũng không muốn mang theo oán hận quay trở về như ta năm xưa!"
.
"Đệ nếu như minh bạch mọi chuyện như vậy, vì sao còn muốn giữ Tuấn Tú lại?" – Duẫn Hạo nhíu nhíu mày.
.
Tại Trung cười cười, ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo, đáy mắt lóe lên tia bướng bỉnh "Chỉ là ta muốn a!!"
.
Duẫn Hạo nghe xong chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, sủng nịch ôm Tại Trung vào lòng. Y không hề có ý chông cự, nhu mì dựa vào ngực hắn, nhàn nhạt mỉm cười, nhãn thần còn lại thâm trầm sau khi kinh qua tang thương.
.
Không chứng kiến đối phương cũng giống mình với con tim chằng chịt những sẹo buồn đâu, chỉ sợ oán hận trong lòng không có cách nào lãng quên được, cũng đồng dạng ta và huynh năm ấy! Cũng vì nguyên nhân đó, ta muốn Tuấn Tú tận mắt chứng kiến Hữu Thiên đã thống khổ thế nào, còn kết quả cuối cùng ra sao, đành phải chờ xem thiên ý...