Ba năm sau...
.
Tại một thị trấn phồn hoa thuộc Giang Nam, trên phố, tiếng chào mời của người bán hàng rong vang không dứt bên tai, cực kỳ huyên náo. Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, có hai thân ảnh một hắc một bạch vô cùng đặc biệt khiến người khác phải chú mục.
.
Nam tử bạch y trên phục trang không hề có điểm kỳ lạ, khuôn mặt cũng chỉ đến mức thanh tú dễ nhìn, thế nhưng nụ cười của cậu khiến kẻ khác thoạt nhìn đã phải chói mắt, chẳng khác gì vầng mặt trời rạng rỡ của ngày hạ chí.
.
Hắc y nam tử so với bạch y nam tử thấp hơn một chút, toàn thân tản mát một loại cảm giác kỳ quái lại thần bí, chưa nhắc đến trang phục một màu đen huyền, trên đỉnh đầu là mũ đen được phủ một tầng hắc sa, khiến khuôn mặt gã hoàn toàn được che giấu bên trong, phảng phất như hắc sắc bí ẩn thôi thúc kẻ khác khám phá.
.
Y phục của hai nam tử hoàn toàn bất đồng, thế nhưng khi họ đi bên cạnh nhau, bất ngờ lại đem đến cảm khác phi thường hài hòa, khó mà lý giải được. Tuy rằng không ai có thể chiêm ngưỡng dung mạo của hắc y nam tử, thế nhưng bất kể là ai cũng đều có thể cảm giác được, nhãn thần gã đang chăm chú quan sát bạch y nam tử cỡ nào ôn nhu, cỡ nào dịu dàng.
.
"Bí Kỳ, ngươi mau tới đây! Ngươi xem chiếc chong chóng này có phải rất đẹp mắt không?" – Bạch y nam tử đứng trước một quần hàng nhỏ, tiện tay cầm lấy một chiếc chong chóng, hưng phấn nói với hắc y nam tử.
.
Hắc y nam tử đến bên cạnh bạch y nam tử, không nói gì, chỉ là lấy ngân lượng từ trong tay áo trả cho người bán hàng.
.
Bạch y nam tử thấy thế không khỏi nhíu mày, vươn tay kéo góc áo của hắc y nam tử "Ta chỉ hỏi ngươi có thấy nó đẹp mắt hay không, ngươi thế nào đã mua rồi?"
.
Nam tử được gọi là Bí Kỳ kéo tay của bạch y nam tử đến, ở trên lòng bàn tay viết rằng 【 Ngươi không thích sao? 】
.
Bạch y nam tử thấy thế bĩu môi, nhãn thần liếc Bí Kỳ đầy xem thường "Ta còn thích cả Hoàng cung nữa, ngươi cũng mua cho ta sao?"
.
Khóe môi được giấu kỹ sau lớp hắc sa của Bí Kỳ khẽ cong lên, lộ ra một đường cung xinh đẹp, gã giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của bạch y nam tử.
.
"Đáng ghét! Đã bảo không được làm như vậy nữa!" – Bạch y nam tử gạt tay Bí Kỳ ra, biểu tình đầy bất mãn "Ta đã là đại nam nhân ba mươi tuổi rồi, đâu còn giống tiểu hài tử nữa! Ngươi nha, thế nào cũng giống hệt người ấy!" – Bạch y nam tử nói xong, nhãn thần vô thức lộ ra tia đau thương mơ hồ.
.
Bạch y nam tử không phải ai xa lạ mà chính là Kim Tuấn Tú! Ba năm trước, khi rời khỏi Minh trang cậu bắt đầu ngao du tứ phương từ Vân Nam đến Giang Tô. Trong một lần vô tình, Tuấn Tú nhận thức người hắc y nam tử nọ.
.
Kỳ thật Tuấn Tú cũng không biết đối phương tên gọi là gì, Bí Kỳ là tên do cậu đặt, bởi vì cảm giác kỳ lạ và thần bí, lúc nào cũng tản mát quanh thân thể gã, sở dĩ mới đặt tên như vậy. Bọn họ nhận thức nhau đã hơn hai năm, Bí Kỳ là một người câm, không thể nói chuyện, gã muốn nói điều gì đều viết lên lòng bàn tay Tuấn Tú, lúc đầu chuyện này đối với vậu cực kỳ phiền phức, nhưng lâu dần lại thành thói quen.
.
Tuấn Tú chưa từng được nhìn thấy dung mạo của Bí Kỳ, bởi theo lời gã, gương mặt gã vô cùng xấu xí, không dám để người khác xem, bởi vì sợ sẽ dọa cho đối phương kinh hãi.
.
Ta từng yêu cầu thậm chí năn nỉ nhiều lần, thế nhưng Bí Kỳ kiên quyết không chịu! Sở dĩ đã có lần, ta thực hoài nghi gã có khi nào là người ấy?! Thế nhưng, chuyện này, thoạt nghĩ đã thấy bất khả thi, bởi vì người ấy nguyên bản cao hơn ta, còn Bí Kỳ rõ ràng là thấp hơn ta!
.
Người ấy thuận tay trái, còn Bí Kỳ thuận tay phải! Nhất định Bí Kỳ không phải người ấy, mặc dù hai người họ tựa hồ rất giống nhau, từ tính tình cẩn thận đến tác phong ôn nhu bình ổn, thậm chí còn giống như đúc cách thức đối xử dịu dàng với ta... Thực sự, hai người này có quá nhiều điểm tương đồng!
.
Suốt ba năm trời, ta kiệt lực muốn lãng quên người ấy, thế nhưng kể từ lúc nhận thức Bí Kỳ, từng chút từng chút một ký ức lại lắng động tận đáy lòng, bất cứ lúc nào cũng tái hiện trước mắt ta! Nhất cử nhất động của Bí Kỳ dù nhỏ nhặt đến mấy đều khiến ta nhớ lại, cho dù ta có muốn xóa bỏ cách mấy, thế nhưng chẳng có cách nào triệt để, hồi ức vẫn vẹn nguyên như ngày nào...
.
Thấy Tuấn Tú dần lâm vào trầm tư, Bí Kỳ lại vươn tay, khẽ vỗ lên bả vai cậu, sau đó còn khe khẽ lắc đầy, ý bảo cậu đừng suy nghĩ lung tung thêm nữa.
.
Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn Bí Kỳ, khẽ cười "Ta biết rồi, ngươi không cần lo lắng! Như vậy đi, để khiến ta vui vẻ, cùng ta tìm nơi nháo nhiệt đi!"
.
Cậu nói xong, mở trừng trừng hai mắt nhìn Bí Kỳ, sau đó tiên phong tiến về Túy Hồng lâu cách chỗ hai người đứng không xa.
.
Bí Kỳ thấy thế không khỏi nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ lộ ra một tiếng thở dài, những vẫn như cũ đi sát phía sau.
.
Mỗi lần Tuấn Tú nhớ tới chuyện không vui, cậu sẽ đến những chỗ như vậy để quên đi nỗi buồn! Thế nhưng cậu ở đây rồi, có đúng hay không thực sự tìm được cảm giác vui vẻ khoái hoạt?
______________________________
Bí Kỳ: chính là phiên âm của Micky đó mọi người =_______=