Đường Cận Ngự dừng lại, cũng không dám gây ra động tác quá lớn, dù sao cô gái này cũng có khả năng làm cho ánh mắt của mọi người tập trung qua đây.
Giản Thất mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt anh, mỉm cười khiêu khích: "Chạy à?"“Đừng có đáng quá!” Đường Cận Ngự hạ giọng, hàn ý bao phủ quanh người.
"Tiểu Đường Đường, anh nhìn này, hộp cơm của tôi nguội rồi, thật đáng thương!” Ngay lập tức Giản Thất đau khổ nhìn anh.
"Ồn ào đủ chưa, đủ rồi thì biến ra chỗ khác.
” Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, cực kỳ áp bức.
Giản Thất chậm rãi ăn cơm hộp cười nói: "Tiểu Đường Đường, khi nào thì các người chuẩn bị! ""Cô im mồm ngay cho tôi.
"Giản Thất vui vẻ: "Bảo tôi im mồm cũng được, tôi đang khát nước, anh đi mua nước cho tôi được không?"Đường Cận Ngự hít sâu một hơi, kìm nén nóng giận hỏi: "Uống gì?"Giản Thất nhướng mày, không ngờ đồng ý nhanh như vậy.
"Sảng Oai Oai! " Giản Thất mỉm cười: "Bởi vì cứ nghĩ đến việc Tiểu Đường Đường mua nước cho tôi, trong lòng tôi lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái!"Sảng Oai Oai: Là một loại sữa dành cho trẻ em, chứa nhiều chất dinh dưỡngÁnh mắt của Đường Cận Ngự tối sầm lại: "Ở đây đợi một chút, năm phút nữa đưa cho cô!"Đường Cận Ngự nói xong xoay người rời đi.
Trong suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ hôm nay, thông tin liên lạc phải được giữ ở chế độ mở.
"Một kiện Sảng Oai Oai giao đến tay Giản Thất ở đoàn làm phim.
” Đường Cận Ngự dặn dò người đầu thiết bị liên lạc bên kia.
Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Giản Thất trở lại vị trí của mình, Coco thấy nụ cười dọa người của cô nhịn không được cau mày: "Em lại đi tìm trợ lý của Kiều Bách làm gì?"Giản Thất cười không nói gì.
Coco thở dài, em gái thời kỳ trưởng thành thực sự khó dạy bảo.
Hơn nữa chỉ nói chuyện với người ta có cần vui như vậy không?Trong khoảng thời gian năm phút một kiện Sảng Oai Oai quả nhiên được đem đến tay của Giản Thất.
“Em mua nó à?” Coco cau mày.
Giản Thất cười không nói lời nào nhìn về phía của Đường Cận Ngự.
Xem ra hôm nay chuẩn bị hành động rồi.
Nếu không thứ này năm phút đã chuyển đến là chuyện không thể nào!Cầm lấy kịch bản, Giản Thất liếc nhìn tất cả cảnh mọi người quay hôm nay.
Cuối cùng rơi vào cảnh phải vận chuyển vũ khí đi trong đêm.
"Coco, anh đi nói chuyện với đạo diễn một tiếng, cảnh tối nay tôi sẽ không quay.
"“Có chuyện gì vậy?” Coco nghi ngờ hỏi.
“Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, muốn nghỉ ngơi sớm.
” Giản Thất nói.
Coco cũng không miễn cưỡng, đúng là mấy ngày nay cô luôn quay phim với cường độ cao nên nghỉ ngơi một chút.
Giản Thất quay xong lúc sáu giờ chiều, ngay sau khi kết thúc lập tức trở về khách sạn.
Coco có việc phải rời đi, sau khi Giản Thất đưa trợ lý đi liền đóng cửa phòng khách sạn.
… Truy cập d.
t.
r.
u.
y.
e.
n để ủng hộ dịch giả.
Buổi tối tám giờ, đoàn phim quay ngoại cảnh.
Tại bến tàu mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, các hộp chứa đạn dược đã được chuyển lên tàu.
Dựa theo tình tiết, sau một trận đấu súng trên bờ, vũ khí đạn dược rời bến tàu cho đến khi con tàu biến mất trên biển, bởi vì yêu cầu tình tiết phải chân thật cho nên con thuyền cứ lái xa dần.
"Cắt!" Đạo diễn nói: "Qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo! "Kiều Bách xoay người lên bờ, người quản lý bước tới nhìn con tàu đang dần khuất vào màn đêm phía xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vận chuyển đi một cách thuận lợi.
Nhưng đề phòng trường hợp xấu nhất, người quản lý vẫn phải xác định xem hàng hóa đã hoàn toàn giao cho bên kia hay chưa.
“Tiểu Đường, anh lại đây một lát.
” Người quản lý nói.
Đường Cận Ngự bước tới, thái độ cung kính: "Anh Châu, có chuyện gì vậy?""Tí nữa anh nhớ đưa Kiểu ảnh đế về khách sạn, tôi có chuyện cần giải quyết.
” Người quản lý nói xong, xoay người đi chào hỏi Kiều Bách.
Đường Cận Ngự đứng yên tại chỗ, nhỏ giọng nói: "Bên phía các người thế nào rồi?""Ông chủ, mọi thứ vẫn bình thường! mục tiêu đã xuất hiện!"Đường Cận Ngự không nói nhiều, thấy người quản lý đã rời đi, anh cũng bước tới chỗ Kiều Bách nói: "Anh Kiều, tôi có chút chuyện cần phải rời đi một chút…".