Sở Du vốn đã vội vàng chạy ra ngoài nhưng nhìn thấy động tác của Giản Thất, lông mày lập tức cau lại, bước chân cũng dừng lại.
Những người còn lại không còn thời gian để ý đến hành động của Giản Thất, hầu như tất cả mọi người đều lao ra khỏi lớp.
Đường Cận Ngự nhìn ai đó đang đi về phía mình, không khỏi nhíu mày.
"Hi! " Giản Thất cong môi, mang theo nụ cười hơi giễu cợt: "Tiểu Đường… trưởng quan, tên của anh thật tùy ý!"Đường Cận Ngự liếc nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: "Cô vẫn còn ba phút năm mươi giây, có chắc muốn nói chuyện vớ vẩn với tôi ở đây không?""Trưởng quan, anh đến đây làm giáo quan, tình cờ là giáo quan của tôi, anh nói thật cho tôi đi, có phải thích tôi không, cho nên tôi ở đâu anh sẽ ở đó?”Giản Thất cười xấu xa, dựa bên cạnh Đường Cận Ngự, nghiêng người nói với một nụ cười: "Cứ nói đi, không mất mặt đâu!"Sắc mặt của Đường Cận Ngự lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm người nào đó, mang theo vẻ lạnh lùng cao quý: "Còn nhớ lúc đầu tôi nói cái gì không?"Giản Thất sững sờ: "Cái gì?"“Tôi nhớ rằng trước kia từng nói sẽ cho cô hiểu thế nào là địa ngục?”Đường Cận Ngự lạnh nhạt nhìn cô: "Cô cho rằng tôi đang nói đùa với cô sao? Cô còn có một phút rưỡi nữa, chúc may mắn!"Đường Cận Ngự nói xong đã sải bước đi ra ngoài, nhìn Sở Du vẫn đứng ở cửa sau, không khỏi nhíu mày, không nói chuyện, mà bước nhanh rời đi.
Giản Thất nhướng mày, ay yo, hình như trước kia đắc tội nên giờ hung giữ.
Chậc chậc chậc! Hay là thu liễm chút nhỉ.
Nhìn bóng lưng của Đường Cận Ngự, Giản Thất không nghĩ rằng thu liễm có thể khiến Đường Cận Ngự đối xử nhân từ với cô.
Cái gì cũng có hai mặt.
Địa ngục gì đó, cô vẫn đang mong chờ nó!Giản Thất xoay người, nhìn Sở Du vẫn đứng ở cửa, hơi nhướng mày, mọi người đều đi hết rồi, người này vẫn đứng ở đây xem náo nhiệt!Không để ý đến Sở Du, Giản Thất nhanh chóng đi về phía ngoài.
Khi đi đến cửa sau, Sở Du trực tiếp chặn cô lại.
Giản Thất dừng lại, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, có chút thờ ơ: "Có chuyện?""Giản Thất, đây không phải là giới giải trí, không phải ai cũng sẽ thích cô.
Đừng tưởng rằng cô là người nổi tiếng là giỏi lắm, tôi khuyên cô nên sớm rời khỏi đây!" Sở Du lạnh lùng cảnh cáo.
“Cô là ai?” Giản Thất cong môi cười vô lại, tựa hồ hoàn toàn không để ai vào trong mắt.
Sắc mặt Sở Du có chút xấu xí: "Giản Thất, cứ chờ xem, cô sớm muộn cũng bị đuổi ra khỏi trường đại học quân sự chính quy thôi!"Giản Thất cong môi cười có chút kiêu ngạo: "Cô có địch ý với tôi lắm à? Nhưng mà người có địch ý với tôi rất nhiều, cô không phải là người duy nhất, tuyệt đối không phải người cuối cùng, dù sao thì thiên tài luôn có rất nhiều người ngưỡng mộ, đố kỵ!”"Đồ không biết xấu hổ!"Sở Du lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy khinh thường!Giản Thất không quan tâm, nở nụ cười vui tươi ở khóe miệng: "Bây giờ chỉ còn giây nữa là đến thời gian giáo quan nói, cô nghĩ chúng ta ai sẽ là người phải chống đẩy cái?"Sắc mặt của Sở Du trầm xuống, xoay người định rời đi, không ngờ quần áo của mình bị người ta nắm được.
"Cô làm cái gì vậy? Buông ra!" Sở Du lạnh lùng cảnh cáo.
“Không buông” Giản Thất mỉm cười.
“Buông ra!” Sở Du giật mạnh về phía trước, rống lên một tiếng: “Tôi bảo cô buông ra!”“Ồ, được thôi!”Giản Thất mỉm cười bình tĩnh, khi Sở Du đang kéo mạnh, trực tiếp buông ra.
Theo quán tính, Sở Du lao tới, loạng choạng một cái suýt nữa ngã xuống đất!Đợi đến khi cô ta đứng vững, Giản Thất đã nhảy xuống tầng rời đi, giọng nói kiêu ngạo mang theo chút khiêu khích cảnh cáo từ dưới tầng truyền đến: “Tôi không phải quả hồng mềm ai cũng có thể bóp!”QUA DTRUYEN UNG HO DỊCH GIẢ, DỊCH GIẢ CẢM ƠN!.