Anh mới vừa khẽ chạm vào mà thân thể cô đã run lên, muốn lui về phía sau, nhưng đằng sau là tủ quần áo rồi.
Cảm nhận được sự căng thẳng như lâm đại địch của cô, lúc này Tiêu Lãnh Đình mới buông tha cho vành tai cô, "Hôn tôi một cái, tôi bảo người mang quần áo lên cho em.
"Hạ Sơ chớp mắt, nếu chỉ hôn môi không cô cũng không mất miếng thịt nào, điều cô lo lắng chính là anh sẽ mượn cơ hội này để làm chuyện khác.
"Hôn anh cũng được thôi, tôi có một điều kiện, anh không được làm chuyện khác với tôi.
""Chuyện khác gì? Tiểu Sơ Nhi không ngại thì nói tôi nghe chút.
" Anh nhướng mày ngả ngớn nhìn cô.
Hạ Sơ lạnh lùng trừng anh, hận không thể dùng ánh mắt chọc thủng cái lỗ trên mặt anh, "Thì chính là không được làm chuyện ba năm trước với tôi.
""Thì ra Tiểu Sơ Nhi nhớ rõ chuyện đêm đó đến vậy, tôi còn tưởng em đã quên sạch, tám giờ tôi phải ra ngoài rồi.
"Tiêu Lãnh Đình nhìn đồng hồ, "Còn phút, em cũng biết tôi rồi đấy, phút nào sao đủ cho tôi được?"Nếu không phải người này đang mặc trên người bộ đồ số lượng có hạn thì Hạ Sơ sẽ cho rằng anh là một kẻ lưu manh!"Thật sao? Tôi hôn anh, anh sẽ đưa quần áo cho tôi.
" Hạ Sơ chỉ muốn nhanh chóng lấy được quần áo.
"Tin hay không tùy em.
" Tiêu Lãnh Đình mặt mày cong cong.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại hôn lên gò má anh một cái, nụ hôn này được thực hiện với tốc độ ánh sáng, sau đó cô nhanh chóng rời đi.
"Quần áo.
" Cô lạnh lùng nói.
"Thái độ của em là đây hả? Tôi cũng đâu muốn em hôn ở mặt, ở nơi này này.
" Anh chỉ vào môi mình.
bg-ssp-{height:px}
Thật ra trời sinh Tiêu Lãnh Đình có đôi môi rất đẹp, ngũ quan lập thể lại tinh xảo, nếu không có chuyện của ba năm trước chắc Hạ Sơ cũng sẽ không phản cảm với anh.
Hạ Sơ tức giận hôn anh, còn chưa kịp chạm vào, Tiêu Lãnh Đình đã dừng động tác của cô lại.
"Đặt tay ở đây.
" Anh chủ động kéo tay cô lên cổ, còn tay anh thì đặt ở eo cô.
Động tác tựa như đôi bên đang yêu nhau cuồng nhiệt, Hạ Sơ cắn môi do dự.
Sau cùng vẫn không có cách nào, cứ coi anh như con mèo đáng yêu đi, cô thích nhất là động vật nhỏ.
Hạ Sơ kiễng chân lên, dưới ánh mặt trời bóng dáng hai người từ từ trùng khớp, nói không hết ái muội cùng triền miên.
Mà trong lòng anh không hiểu sao lại có chút chờ mong, bình thường những người phụ nữ khác muốn hôn anh đều cảm thấy buồn nôn.
Chỉ riêng Hạ Sơ lúc này lại khiến anh cảm thấy thật thần thánh lúc đôi môi đỏ mọng kia chạm vào môi anh.
Có kinh nghiệm vừa rồi anh đương nhiên biết cô sẽ lập tức rời đi, cho nên anh nhanh chóng giữ gáy cô.
Bàn tay còn lại nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, hóa bị động thành chủ động, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
……….
.
……….
.
.