Đến sáng theo thói quen h cô đã dậy vệ sinh cá nhân xong mở cửa phòng đi ra cô giật mình khi thấy Lý Bội Trân đang ngồi ăn sáng cùng Tuyết Liên.
- Em vào đây..(cô ta ý nói cô)
- Dạ...!
phút sau Khải Mình mở cửa đi xuống vừa đi vừa xoắn tay áo lên xuống bàn kéo ghế ngồi xuống ăn mà không thèm để ý đến sự có mặt của Lý Bội Trân..
- Từ nay Bội Trân sẽ ở lại đây,ai co thai trước người đó thắng..(Tuyết Liên nói)
Khải Minh vừa cầm đũa định gấp thức ăn nghe cô ta nói bỗng dừng chân phải của anh bất ngờ chạm nhẹ lên chân cô,cô giật mình nhìn anh..anh nhếch môi cười nhẹ lắc đầu nhìn sang Tuyết Liên.
- Sao? ý anh sao?(cô ta gằng giọng)
- Tôi giống món đồ chơi của cô không? Trình Tuyết Liên cô nói tôi nghe?
- Anh không phải đồ chơi,ngay thời điểm hiện tại anh đang là chồng của tôi!
Khải Minh quăng mạnh đôi đũa xuống bàn làm cô cũng giật mình chân vẫn chạm lên chân em cô như bất động trước hành động của cô ta, đối với cô ta anh không khác gì trò đùa, là con rối để cô ta điều khiển hoàn cảnh éo le đến mức cô chẳng thể nghĩ được gì...!
- Anh Minh em vẫn sinh con cho anh được mà,em cũng là con gái,em xinh đẹp,em đủ khả năng! đâu phải chỉ mình Nhã Vy mới sinh con được...(Bội Trân cũng nhanh chen vào)
- ...(cô liếc trừng mắt với cô ta thật không ngờ bản chất của cô ta ghê tởm như thế cô nhớ không nhầm thì cô ta đã có bạn trai rồi)
- Đúng Bội Trân dư sức sinh con cho anh, đến giờ Nhã Vy vẫn chưa có thai,anh định đến bao giờ anh nói tôi nghe?(Trình Tuyết Liên càng lúc càng lớn tiếng)
Khải Minh đứng lên đá mạnh chiếc ghế làm nó văng ra chỗ khác anh bóp chặt má Trình Tuyết Liên nghiến răng...!
- Nếu cô muốn nhanh thoát khỏi tôi thì đừng bày trò dơ bẩn này,đời tôi không thiếu tiền chơi gái tôi chỉ sợ không đủ tiền mua bao cao su thôi cô hiểu không Trình Tuyết Liên,sao tôi đến phút cuối vẫn muốn chúng ta êm đẹp,sao cô cứ cố tình khiêu khích chọc điên tôi lên vậy?? Hả??
- Anh đánh tôi đi, tại sao tôi quá đáng đến vậy nhưng anh không đánh tôi??? Này đánh đi?
- Khải Minh à...!đừng...đừng mà anh..
- Thiếu gia cậu bình tĩnh , tháng nữa thôi mà cậu, cậu đã chịu đựng được mấy năm qua chẳng lẽ còn bao nhiêu đó thôi cậu không chịu được, tôi xin cậu!!
Bỗng giúp việc đi lại kéo kéo tay anh mặt sắp khóc..
Tuyết Liên kênh mặt khiêu khích anh..
cô không thể hiểu được họ cô cố gắng lấy bình tĩnh cô muốn hét to lên, muốn kéo anh ra khỏi đây nhưng cô biết thân phận mình cô cố gắng...!
- Nếu không phải là....(Anh đột nhiên không nói nữa mắt nhìn cô)
- Là ai?anh nói tôi nghe xem?(Cô ta trừng to mắt)
- ......!
- Anh đừng nói với tôi là Nhã Vy nhé?Anh thử nói tên tôi nghe?
Anh thả tay xuống liếc mắt sang Lý Bội Trân rồi nhìn sang cô với anh mắt dịu dàng khác hẳn cô đau khổ nhìn anh cô gắng gượng?cô đủ mạnh mẽ mà...!
Anh lùi lại lấy điện thoại trên bàn,caravat anh chưa kịp đeo đến bây giờ cô vẫn chưa biết được anh làm việc gì? Nhưng điều đó là sao quan trọng bằng bí mật trong cuộc hôn nhân của họ???
Khải Minh rời đi còn cô ở lại với con người độc ác này,cô biết người đàn ông này đang thật sự rất đau , chính cô phải tìm ra lý do cô sẽ nắm lấy tay anh và kéo anh ra khỏi những đau đớn đó...!mặc dù có đôi lúc cô muốn từ bỏ cho rồi nhưng nghĩ lại con bạn thân yêu của cô thì cô muốn chơi với nó đến cùng,dừng lại đồng nghĩa với việc cô thua nó dừng lai càng làm nó hả hê nên không thể được....!
- Em cứ ở lại đây em với Nhã Vy sẽ ngu chung trong phòng cấm em bằng mọi giá không được tự ý rời đi có nghe không?
- Dạ chị yên tâm em sẽ giúp chị mà..
- Tiền chị cho em,em cần thì cứ dùng, nếu có thai trước tiền Nhã Vy đang có sẽ được chuyển sang cho em..
Cô nghe đến đây cười khinh bỉ, như trò đùa vậy...!
- Nếu chị nói vậy em cũng nói luôn nấu Bội Trân có thai trước em xin tự nguyện chuyển hết tiền cho nó, đồng tiền của chị bây giờ cũng dơ bẩn giống như nhân cách của chị vậy,em thì không thích dơ bẩn em cũng không quen với ở dơ bạn em rất rất dơ chị hợp với nó (cô liếc nhìn Bội Trân nhếch môi khỉnh bỉ)
- Mày...??
- Tao làm sao??Tao đợi mày có thai....!
- Mày thách tao??
- Không thách! Nhưng tao cầu xin mày cứu tao thoát khỏi cái cảnh này dùm! Vậy đi nha....!
Trình Tuyết Liên đứng dậy đập bàn cười lớn như người điên, cười vui cũng chẳng phải đau đớn lại càng không nụ cười lưng chừng vô hướng...cô chợt nghĩ mục đích cô ta kéo Bội Trân vào không đơn giản chỉ để cho ai có thai trước mà còn có mục đích khác không ai lường trước được...!
Lấy cái túi sau lưng cô chạy thật nhanh ra phía cổng...cô dừng lại thở hỗn hển..cô không ngờ lúc đó cô nói được như vậy..đôi mắt cô mũi cô cay cay,cô lấy tay xoa xoa cánh mũi xoa xoa đôi mắt tự nói với lòng không được yếu lòng, không được khóc lúc này cô phải thật tỉnh táo, sự nhu nhược yếu đuối không có chỗ đứng trong lúc này, mạnh mẽ lên Nhã Vy..!!.