- - Tới rồi em..đây có phải số nhà em tìm không??? ( taxi hỏi)
- Dạ dạ đúng rồi? Nhưng sao anh đoán được hay vậy anh? (Cô không nhớ rõ số nhà)
- Anh chạy khu này mà, nhưng nhà này làm gì có ai, không thấy thắp đèn gì cả…tối cũng thế!
- À...thời gian gần đây cũng vậy à?
- Khu này của tụi nhà giàu mà! Thấy em chỉ vào đây anh cũng bất ngờ, người ta quản lý kĩ lắm...
Cô đứng trồng cây si trước căn nhà ngày xưa của xa xa cảm giác được màu cũ kĩ của căn nhà không bóng người, nhưng cô vẫn quyết tâm đứng đó đợi chờ trời đột nhiên đổ mưa to,cô nép vào vào mái hiên nhỏ trên cánh cổng đồng hồ dần trôi qua, lúc ngồi góc trái, lúc ngồi góc phải, lúc đứng, lúc đi qua đi lại.
- giờ chiều rồi...tối rồi, mày cứ định ngồi trong đợi chờ hả Nhã Vy?
Sự thật là không một ai ở sao cứ phải ngồi đợi chờ?Cô đứng dậy tay xách chiếc túi lên cô đi về hướng đó...mưa lâm râm lất phất bay dưới ánh đèn đường cứ thấm dần vào áo vào da thịt cô..cứ bước một bước chân là một góc ký ức lại hiện về Hoàng Nhật Nam? Trình Tuyết Liên? Phương Khải Minh?Lý Bội Trân??? Đúng vị trí này, năm trước ở đây cô bị Trình Tuyết Liên đuổi khỏi nhà đi cũng ngồi trú mưa, cũng ướt mem, cái ngày mà anh nói:
- Kể từ bây giờ anh muốn có trách nhiệm với em! ( cô bật cười)
Hoàng Nhật Nam? Nhật Nam???...cô chợt nhớ ra
- Đúng rồi...!Nhật Nam bạn Khải Minh???
Cô nhắm mắt định hình lại phía nào? Trái hay phải nhà Nhật Nam ở phía nào? Nhật Nam là bạn thân anh vậy mà chỉ duy nhất lần đó cô gặp anh ấy mãi mãi chẳng gặp lại.
Liệu bây giờ cô tìm đến nhà anh ấy để tìm Khải Minh thì có kì không? Nhưng cô làm gì có cách nào khác?Tiếp tục cô cố nhớ đường về nhà Nhật Nam phút đi xe đến nơi đúng là căn nhà này rồi!
Cô đưa tay bấm muốn nát chuông cửa.
Tận phút sau cô thấy bóng dáng người đàn ông mặc quần đùi thun tay cầm áo vừa đi ra vừa mặc vào, tới cổng Nhật Nam thở hổn hển trán lấm tấm mồ hôi chân run run....
- Em...em là???
- Em là Nhã Vy nè anh Nam?
- Nhã Vy...? (Nhật Nam cau mày nhìn)
- Em là cô bé Đẻ thuê cho...
- À à...!Trần Nhã Vy...
- Dạ dạ...anh Khải Minh có ở đây không anh?
Cô đưa mắt nhìn xung quanh cố tìm kiếm gì đó chắc chắn anh ở chung với Nhật Nam.
Vì ở bên kia một mình buồn, hoặc sợ cô tìm đến...đành lòng trốn chạy khỏi cô...!
- Em có thể vào nhà được không...em lạnh quá! (cô đưa tay xoa xoa vai)
- À...bây giờ?
- Chắc chắn Khải Minh ở đây đúng không anh?Anh giúp em đi, em có một chuyện muốn nói với anh ấy…một lần duy nhất thôi!!! Nhật Nam nhìn chiếc áo cô đang mặc thẩm mưa hằn in trên ngực...môi cô run run lên vì lạnh, tóc cô dính mưa lấm tấm ướt mem..
Nhật Nam im lặng mở cửa cổng rồi né sang một bên, mắt liếc nhìn cô không ngừng từ trên xuống dưới chắc lại định bụng hỏi sao dạo này nhìn hấp dẫn chăng?
Cô bước vào nhà ngồi xuống ngó nghiêng Nhật Nam rót ly nước ấm đặt xuống bàn!
- Em và Khải Minh...? Vẫn còn liên lạc? (anh ấy im lặng bỗng lên tiếng mà không nhìn mặt cô)
- Anh Nam ngại gì em hả?Sao anh nói chuyện không nhìn mặt em???
- Vì anh thấy tội nghiệp em, nhìn thẳng vào em anh sợ anh có lỗi vì không giúp được gì cho em...!
- Ý anh là sao Nhật Nam? Có gì anh nói cho em biết được không? Em nói thật em đã gặp lại anh ấy...em chủ động gặp anh ấy, tìm mọi cách đến bên anh ấy...nhưng...
- .....? (Nhật Nam vẫn ngồi im lặng)
Giọng cô nghẹn đi...
- Nhưng Khải Minh dường như không nhớ bất cứ điều gì về em anh ấy rất hận em, hận đến mức không thể tha thứ cho em được nữa....
- Em đã làm gì mà khiến nó phải như vậy? Em làm gì ghê gớm lắm phải không? Đàn ông tụi anh mà hận thì làm gì có chỗ cho sự tha thứ?
- Anh Nam..làm gì thì ai trong hoàn cảnh đó cũng đau đớn không thua kém đâu có ai vui sướng hơn ai? Nhưng đến lúc gặp lại bỗng dưng anh ấy thay đổi thái độ khiến em choáng ngợp, dường như em không chấp nhận được sự thật! Và...bên anh ấy bây giờ đã có người con gái khác rồi nhanh quá, nhanh quá em lại không cam tâm!
- Chuyện của tụi em...
- Em biết Khải Minh đang trốn tránh em,em biết anh ấy đang ở nơi đây.
Nếu anh thấy tội em...anh giúp em có cơ hội đối diện với Khải Minh đi.
Có việc rất quan trọng nếu em và Minh không quay lại đi chăng nữa thì em muốn chính miệng em nói cho anh ấy nghe rồi thế nào cũng được...em hứa...
- Em làm vậy em làm khó anh quá nó có bạn gái rồi Vy em để cho nó được hạnh phúc đi em.
Hết Trình Tuyết Liên, rồi đến em.
Khi nó ra tay bảo vệ em chỉ cần em gật đầu đồng ý thì em gạt bỏ.
Đến lúc nó tìm được hạnh phúc mới thì em lại làm nó khó xử!
- Không phải anh ơi...em...
- Thôi Vy...em và nó tất cả cũng chỉ là quá khứ, nó đã có hạnh phúc riêng, rồi em cũng thế cửa anh không khoá! Em có thể tự đi về...
Bỗng trên lầu nghe tiếng rơi của đồ đạc cô và Nhật Nam nhìn nhau anh ta đứng dậy tay cầm ly nước cô chưa kịp uống đi vào bếp...!cô không ngờ là anh ta cũng lạnh lùng với cô như vậy.
Cảm giác như đi cầu xin tình yêu...kẻ thiếu tình yêu đến mức phải cầu xin một cách thê thảm...gạt bỏ lòng tự trọng của mình!
Cô đứng dậy mắt nhìn lên phía cầu thang nghĩ đến anh đang ở trên đó trốn tránh cô, không đối diện với cô mà lòng đau không thể chấp nhận đau đớn quá đến tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt không thương tiếc.
Mắt thẫn thờ cứ dần mờ đi vì nỗi đau trong lòng, từ từ bước ra khỏi căn nhà ấy.
Cô băng qua biết bao con đường, hàng cây...đi đâu để để quên được người đàn ông ấy.
năm trước chưa có con cũng đau khổ vì đàn ông, năm sau khi sinh con cũng lại đau khổ vì đàn ông...cùng một người mà cứ dằn vặt con tim đau đến ngạt thở!.