Họ thì kéo cô đi cô thì khư khư không chịu buông Khải Minh ra tiếng khóc xé lòng của trẻ thơ tiếng khóc oan trái của người mẹ trong căn phòng vốn dĩ to lớn mà vẫn không lẫn đâu được niềm đau ấy.
- Bỏ ra...bỏ ra...là con tôi mà, đừng mà, tội nghiệp mẹ con tôi lắm...!
- ....
Khải Minh ơi...em sai rồi, sai khi tự ý quyết định tất cả mọi việc mà không cần biết anh khổ sở ra sao...cảm giác bỗng dưng mất đi người mình yêu và đứa con của mình thật không từ gì sánh được...lúc này em chỉ mong em được sống, nếu em còn có cơ hội...nhất định em không làm tổn thương anh lần nào nữa...
Rồi họ cũng giật Khải An ra khỏi đưa tay theo để nắm lấy cánh tay con trong vô vọng...Bỗng cánh cửa căn phòng có tấm kính xanh trước mắt đang mở ra, hơi lạnh bên trong phà ra phút chốc lạnh khắp căn phòng...Nhưng tại sao em cảm nhận được mùi máu? Mùi tanh? khi hơi lạnh dần bay ra khỏi căn phòng...xa xa có chiếc giường màu trắng hiện rõ trước mắt, bên trên chiếc giường có một người đàn ông nằm nhắm mắt như đang ngủ…tóc bị đóng thành băng.
Mọi người bỗng cúi đầu xuống mà không một ai dám ngước mặt lên đối diện...càng làm cô thắc mắc người đó là ai?
Cô ta bế Khải An từ từ đi lại đứng trước cửa căn phòng ấy, hai bên người vệ sĩ ghì mạnh vai cô xuống...
- Người đàn ông đó đã từng rất yêu tôi...!chúng tôi cùng bên nhau những ngày mưa giông bão tổ, cùng trải qua tất cả các cung bậc tình yêu của cuộc đời...là người mà mãi mãi sẽ không một ai có thể thay thế được! Chỉ là anh ngủ thôi….chỉ là ngủ một giấc ngủ ngàn thu...
Cô ta vừa nói vừa khóc, vừa cười như một người mất trí...cô chợt lạnh sóng lưng nhận ra người đàn ông đó là ai...
Nếu đúng như Thùy nói thì phải là người cô yêu sâu đậm sao? Nhưng tại sao lại chết.
Và càng rùng rợn hơn nữa..là giữ người đã chết ở căn phòng đông lạnh trong khu biệt thự to lớn!!!
- Nếu không muốn thấy con mày chết đông vì lạnh thì mày đừng ép tao nữa, tao quá nhẫn nhịn với mày rồi! Người đâu...bế thằng nhóc đặt cạnh bên anh ấy!
Khải An bế vào căn phòng ghê tởm đó...con ré khóc lên vì lạnh..nhìn con mà bất lực hoàn toàn một người mẹ như cô sống trên đời để làm gì nữa? Đặt con vào cạnh người đàn ông ấy, trên tay cô ta đang cầm cái điều khiển nhỏ trong tay từ từ lùi về phía sau gần hồ sen...
- Trong căn phòng đó...!chỉ có - độ thôi, tất cả mọi việc tao để mày tự quyết định!
- Em sẽ chết, em xin chị bế Khải An ra đi...!lời cuối cùng em muốn cầu xin, xin chị còn chút tình người: “Khải An không có tội, lỗi là do chúng ta ra mọi việc, một mình em chết là đủ rồi, em dù rất căm hận chị...nhưng em mong chị từ đây đến cuối cuộc đời, hãy xem Khải An là một nhần cuộc đời của chị...
Bước lên chiếc ghế, từ từ đưa vòng sắt vào cổ...Cô ta đứng đó cười lớn, cô ấy đã thành công khi mang con ra ép cô tự tìm đến cái chết! Vòng sắt đã chốt then ở cổ...nhót chân lên đạp chiếc ghế đó đi thì mọi thứ.
mọi thứ sẽ êm đềm và bình yên, đau đớn sẽ dần tan biến!
- Á...
- không
- Chết rồi cửa đóng kín lại rồi.
- Chìa khóa rớt dưới hồ sâu rồi...
- Người đâu mau lặn tìm chia khóa...
- hồ sâu m đó
Cô bàng hoàng mở mắt ra khi tiếng la ó vang vọng cả căn phòng lớn, cô ta đứng đó bất động hai tay run run nhìn xuống hồ sâu.
Cánh cửa đã đóng chặt lại...còn chìa khóa? Chìa khóa đâu? Rớt xuống hồ?Cô tháo vòng sắt ở cổ ra, chạy lại phía bờ hồ,tay chân cô cứng đơ, mắt luôn nhìn về phía căn phòng lạnh đã đóng chặt cửa nhốt con cô bên trong đó...cô như bị phát điên lên, cô vừa nghiến răng, tay cô bấu víu lại, người run run em dần quay sang phía Trình Tuyết Liên như muốn git chết con người ấy..
- Tại sao...tại sao mày lại độc ác đến vậy? Mày mau mở phòng ra...con tao, con tao mới tháng tuổi mày nỡ lòng nào nhốt nó trong cáilạnh - độ…mày...tao sẽ giết mày! (cô gào lên đè cô ta xuống bóp cổ cô ta)
- Thật ra, - độ lận, haha...số trời....số trời đã định con mày phải chết! chỉ cần mày và nó một trong hai chết đi...tao cũng mãn nguyện lắm rồi!
Đám người nhà cô ta bây giờ đang nháo nhào tìm cách lấy chìa khóa, bởi trong thâm tâm họ, không bao giờ muốn giết một đứa bé...
Cô ta bỗng đứng dậy, nhanh chóng từ phía sau choàng tay vào cổ cô...kẹp chặt cổ cô rồi rút,khẩu súng ra chỉa vào đầu cô làm cô ngạt thở, mắt cô hướng về phía phòng lạnh đã đóng kín, con cô..con cô??
- Phương Khải Minh..
Phương Khải Minh đến, tôi không thể cản được nữa...(tiếng hô hoán khắp nơi)
- Phương Khải Minh (cô lắp bắp gọi tên anh)
- Cậu Khải Minh...cậu Khải Minh đã đến...
Tiếng cửa phòng lạnh bỗng bật ra...dần dần cửa được mở ra, trước mặt cô là bóng dáng Phương Khải Minh từ từ xuất hiện, gương mặt đầy căm hận nhìn chăm chăm vào căn phòng lạnh, tay phải cố nới lỏng đồng hồ đang đeo trên tay...hơi thở nặng nề, bước chân vội vã của anh dần tiến lại vang vọng khắp căn phòng lớn càng lúc càng gần cô hơn...
- Nhanh cứu Khải An...nhanh cứu con cậu Minh..
Đám lính hỗn loạn đấm đá nhau, nhưng làm sao sức bằng người của anh? Một phần bởi vì đám người bên cô ta họ cũng muốn cứu con cô ra nên chẳng ai độc ác ngăn cản nữa..
Thì ra căn phòng đó có bộ điều khiển, Một là cô ta giữ, là anh giữ vì dù sao họ cũng từng vợ chồng suốt năm tháng ấy.
Có lẽ anh đã biết trước hết mọi việc, lường trước sự độc ác của cô cô nhìn anh, anh nhìn về phía cô cảm giác tội lỗi quây quanh thân xác cô.
Cứ tưởng anh sẽ đau khổ khi nhìn cô ấy vậy mà gương mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt lướt qua cô phút chốc làm tim cô tan nát.
Anh đang giận cô sao?
Đám người của anh nhanh chóng lấy khăn quấn Khải An ôm chặt vào lòng..thấy bóng dáng con chân cô bước lên, ngay lập tức cô ta càng ghì chặt ép cổ cô, cô ho sặc sụa vì sắp không thở được nữa!
- Súng trên đầu mày, sẽ nổ bất cứ lúc nào nếu như mày cố gắng bước thêm bước nữa, đừng để tao phải bóp cò!
Đầu súng ghì chặt vào đầu cô in hằn lên da thịt, cứu được con họ nhanh chóng đưa Khải An ra khỏi đây.
Trước hết thấy con được cứu thoát khỏi vòng tay của cô ta thì lòng cô nhẹ nhõm, nếu thật sự hôm nay có nổ súng cô có chết cũng chấp nhận số phận........