Để Tôi Được Gặp Em

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng không xa mấy nên hai người họ đi bộ về. Khi về đến khu nhà, Thịnh Mẫn kêu Lý Huyền đợi cậu một lát, cậu quay đi chạy vào siêu thị bên cạnh. Lúc đi ra, cậu cầm trên tay hai cái gối.

“Cậu mua gối làm gì?”

Thịnh Mẫn chần chờ giây lát rồi nhỏ giọng nói: “Anh không thấy chúng ta ngủ chung một cái gối có hơi lạ sao?”

Lý Huyền không cảm thấy có gì lạ, chỉ thấy cậu nhiều chuyện. Anh vươn tay cầm giúp một cái rồi nghe Thịnh Mẫn hỏi mình: “Hay là tôi mua thêm chiếc giường nhỉ?”

“Một căn phòng của cậu chứa nổi hai chiếc giường không?”

Đương nhiên… có thể để trong phòng làm việc mà. Thịnh Mẫn nghĩ thầm nhưng không nói.

“Tướng ngủ của tôi cũng đâu tệ đến nỗi vậy?” Lý Huyền thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của cậu: “Tôi cũng không quen ngủ chung với người khác, cậu đừng làm như mình hy sinh dữ dội lắm.”

“Không phải.” Thịnh Mẫn lắc đầu, thầm thở dài một hơi, cậu nhấn nút thang máy, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Mưa rơi rất to, cho dù đang che ô thì áo và tóc của cả hai đều bị ướt hết. Lúc đi trên đường thì không cảm nhận được, nhưng sau khi vào nhà mới nhận thấy được cái lạnh thẩm thấu. Thịnh Mẫn tắm xong, cậu thay đồ rồi ngồi trên sô pha đặt đồ ăn.

“Anh có muốn ăn món gì hay có món gì không ăn được không?” Cậu còn chưa chọn được thì Lý Huyền đã tắm xong bước ra với mái đầu chỉ vừa khô một nửa.

“Gì cũng được, thanh đạm một chút. Không ăn rau cần.”

Thịnh Mẫn “ừm” rồi chỉ điện thoại của Lý Huyền trên bàn: “Vừa nãy có ai đó gọi cho anh.”

Là do Tề Bác Nguyên gọi đến, Lý Huyền vừa lau tóc vừa từ từ gọi lại, anh lên tiếng “Alo”. Tề Bác Nguyên nghe thấy giọng nói này liền khựng lại: “Cậu là ai? Lý Huyền đâu?”

“Cậu đợi một lát.” Lý Huyền chợt nhận ra, anh vội vàng đưa điện thoại cho Thịnh Mẫn, ý bảo cậu nghe điện thoại. Thịnh Mẫn chỉ đành cầm lấy.

“Người vừa nãy là ai?” Tề Bác Nguyên tò mò hỏi: “Sao điện thoại của cậu lại trong tay người khác?”

Thịnh Mẫn nhìn về phía Lý Huyền trong vô thức, anh lấy bút điện trong cặp ra. Lý Huyền nhấn nút mở, nhưng cây bút lại không có phản ứng gì, chắc do hôm trước đã bị rớt xuống đất do vụ tai nạn nên hư rồi. Lý Huyền nhíu mày, hỏi Thịnh Mẫn nhà cậu có máy tính hay không bằng khẩu hình.

Thịnh Mẫn chỉ phòng làm việc, cùng lúc đó cậu phải tiếp tục đối phó với Tề Bác Nguyên: “Một người bạn thôi mà, tôi vừa bận việc nên nhờ cậu ta nghe giùm.”

“Hả?” Tề Bác Nguyên dường như có vẻ rất bất ngờ.

Thịnh Mẫn không hề rõ người bên đầu dây bên kia là ai, cũng không biết anh ta có quan hệ gì với Lý Huyền. Nói nhiều sai nhiều, cậu chỉ có thể nói: “Tôi còn bận việc, lát nữa gọi lại cho cậu.”

Cậu không đợi đầu dây bên kia trả lời đã cúp máy, bước vào phòng làm việc liền thấy Lý Huyền đã tải xong ứng dụng thay đổi giọng nói, anh đang điều chỉnh giọng.

“Cậu qua đây nói vào câu.” Lý Huyền ngồi sau bàn làm việc, khẽ nhíu mày nhìn vào màn hình, không hề ngẩng đầu lên: “Để tôi thử lại.”

Thịnh Mẫn ngẩng đầu, đưa tai nghe phụ cho anh. Đây cũng là lần đầu Lý Huyền sử dụng thứ này, điều chỉnh hơn nửa tiếng đồng hồ, giọng nói cũng giống được tám mươi phần trăm, chuyển thành tệp thiết lập vào điện thoại. Anh gọi lại thì Tề Bác Nguyên đang trong cuộc gọi.

“Vậy ăn cơm trước đi.” Thịnh Mẫn nói: “Người ta đưa đồ ăn đến rồi.”

Cuối cùng cậu quyết định gọi món trường phái Tô Bang, Thịnh Mẫn thay dĩa sớt đồ ăn ra, chưa ăn được mấy miếng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

“A lô.” Lý Huyền trượt nút nghe máy.

“Lý Huyền?” Giọng Tề Bác Nguyên ngập ngừng tỏ vẻ nghi ngờ.

“Là tôi đây. Gọi điện thôi mà cũng làm trò gì đâu.”

“Lỡ như không phải thì sao? Tôi xác nhận lại thôi mà.” Tề Bác Nguyên nói: “Giọng của cậu hình như hơi khàn, tôi còn tưởng lại là người khác nữa chứ. Hôm nay cậu không ở trường à? Đến ký túc xá của cậu thì bạn cùng phòng bảo cậu không về đó. À phải rồi, người vừa nãy là ai vậy? Sao chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ?”

“Chưa. Tôi còn tí việc ở bên ngoài.” Lý Huyền bình tĩnh trả lời: “Chuyện của cậu giải quyết xong chưa? Bộ rảnh lắm à?”

Tề Bác Nguyên bật cười: “Tò mò ấy mà.”

Không thể trách anh ấy tò mò, anh ấy quen Lý Huyền từ hồi năm nhất đại học đến nay đã ba năm rồi, hợp tác nhận thầu dự án bên ngoài làm việc chung với Lý Huyền cũng hơn hai năm, cũng coi như chỗ quen biết. Nhưng ngoại trừ bản thân ra thì Tề Bác Nguyên thực sự chưa từng thấy anh có mối quan hệ thân thiết nào khác.

Lý Huyên trông như chơi với ai cũng được, nhưng trên thực tế, tính cảnh giác của anh rất nặng. Có lúc Tề Bác Nguyên nói giỡn trêu anh mắc phải chứng ảo tưởng bị hại, cảm thấy bản thân có thể làm thân được với Lý Huyền hoàn toàn nhờ vào tấm lòng rộng lượng cùng với da mặt dày cui của mình. Vậy nên anh có hơi bất ngờ trước người bạn thân đến nỗi có thể nghe điện thoại giúp từ trên trời rơi xuống này.

“Cậu không quen đâu.” Lý Huyền thuận miệng nói: “Nhặt được bên đường.”

Thịnh Mẫn ngồi đối diện nghe vậy liền vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng Lý Huyền không nhìn lại cậu, anh đứng dậy cầm theo điện thoại ra ngoài ban công.

“Cậu đổi nghề đi nhặt ve chai rồi à?” Tề Bác Nguyên ra vẻ nghiêm chỉnh hỏi.

“Bớt xàm đi, nói chuyện quan trọng.” Thấy Tề Bác Nguyên ở đầu dây bên kia còn định nói tiếp, Lý Huyền cắt ngang anh ấy: “Đã trao đổi rõ ràng với bên Hâm Duyệt chưa?”

Hâm Duyệt là công ty y dược tìm hai người họ thiết kế trang web kỳ này.

“Đã giải quyết ổn thỏa rồi. Gửi luôn cả số tiền còn lại rồi, lát nữa tôi chuyển cho cậu.” Nhắc đến công việc, Tề Bác Nguyên nghiêm túc hẳn: “Hồi chiều tôi có gọi hỏi lại về thủ tục đăng ký của công ty, nghe bảo là không cần dùng tài liệu bổ sung nữa, thứ hai tuần sau chắc sẽ làm xong. Nhưng vừa nãy lại có một xưởng quần áo gọi đến, muốn chúng ta giúp họ làm một chức năng hỗ trợ nghiên cứu mở rộng cho họ. Lần trước cậu có nói với tôi sau khi kết thúc dự án của Hâm Duyệt sẽ không nhận việc bên ngoài nữa… Nhưng giá cả lần này ổn lắm, thủ tục đăng ký công ty game của chúng ta cũng sắp xong rồi, tuy vẫn còn chưa chính thức mở cửa, phòng làm việc thuê để lắp đặt ứng dụng cũng phải tháng sau mới dọn vào được, chủ nhà chứa thiết bị bây giờ nói sẽ cho chúng ta thuê luôn, ông ta nói xài được, tôi đã thử rồi cũng được lắm, nhưng phần còn lại thì chúng ta vẫn phải tự mình bổ sung, tiến độ chắc sẽ không được nhanh lắm, vậy nên nếu nhận luôn dự án này thì vẫn còn kịp, cậu xác nhận lại thử xem.”

Lý Huyền xoa bóp nhẹ huyệt thái dương, anh không trả lời lại ngay, nhìn về phía đèn đường ở con đường đối diện, suy nghĩ của anh lúc này rối như tơ vò.

Tháng trước anh đã nói với Tề Bác Nguyên, hoặc nói theo cách khác là báo cho anh ấy biết, sau khi hoàn thành dự án của Hâm Duyệt thì sẽ không nhận thêm việc nữa, anh dự tính mở một phòng làm việc lập trình game của riêng mình, hỏi Tề Bác Nguyên có muốn tham gia hay không.

Tề Bác Nguyên có lẽ đã biết ý định tự lập nghiệp của anh từ lâu, mấy năm nay cũng nhận không ít việc ngoài về thiết kế trang web, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là chút việc vặt. Không ngờ anh đã nộp đơn đăng ký công ty từ lâu, không đợi đến sau khi tốt nghiệp. Vậy nên khi Lý Huyền mời anh ấy tham gia, anh ấy đã khá đắn đo, nhưng cũng không kéo dài quá lâu, ngày hôm sau đã gọi điện cho anh bảo suy nghĩ xong xuôi hết rồi, không thi nghiên cứu sinh nữa, theo anh ra lập nghiệp.

Vì thế trong tháng này, Lý Huyền bận lo xử lý nốt dự án của Hâm Duyệt, Tề Bác Nguyên đi khảo sát vị trí thuận lợi để thuê, còn phải chạy đi lo thủ tục đăng ký.

Mọi việc diễn ra cũng xem như thuận lợi.

Nếu như là một tuần trước, hoặc là trước hôm qua một tí thôi thì anh cũng sẽ không chần chừ trước câu hỏi của Tề Bác Nguyên. Nhưng bây giờ, Lý Huyền cúi xuống nhìn nốt ruồi trên cổ tay… Trước khi lên tiếng không khỏi suy tư giây lát: “Tôi nhớ cậu là người được điểm cao nhất trong khoa của cậu, không học tiếp nữa thật à?”

“Hả?” Tề Bác Nguyên không ngờ anh lại đột ngột chuyển chủ đề, anh ấy trêu: “Ai chà, cái đồ này. Tôi đây hạng nhất khoa công nghệ thông tin, bất kể là cuộc thi lập trình nào cũng bị cái tên khoa Vật Lý như cậu đè đầu cưỡi cổ. Ba năm đại học chỉ được học bổng có hai lần, một lần là tham gia cùng nhóm với cậu, lần còn lại thì do cậu không tham dự giải. Tôi cũng đâu còn mặt mũi mà học tiếp nữa. Sao thế, lương tâm trỗi dậy muốn tăng lương cho tôi à?”

Lý Huyền không hề cười theo, giọng điệu có vẻ nghiêm túc hơn trước: “Cậu suy nghĩ kỹ chưa?”

“Cậu hôm nay bị sao vậy?” Tề Bác Nguyên cảm thấy lạ: “Chúng ta quen biết nhau bao lâu nay, tôi tin tưởng năng lực của cậu, cũng hợp tác quen rồi, tôi thấy việc theo cậu lập nghiệp hợp với tôi hơn là ở lại học tiếp. Tôi tưởng chúng ta đã bàn xong vấn đề này rồi, sao hôm nay cậu cứ nhắc đi nhắc lại thế… Đâu tới nỗi phải nghi ngờ tôi vậy chứ, nếu tôi vừa chuẩn bị lập nghiệp với cậu vừa âm thầm chuẩn bị đi nước ngoài, vậy tôi còn là người nữa sao? Tôi thừa nhận kỹ thuật của tôi không bằng cậu, nhưng cậu không cần phải nghi ngờ nhân phẩm của tôi đâu.”

“Đương nhiên không phải vậy.”Lý Huyền day day phần giữa lông mày, cũng không biết phải giải thích tình huống hiện tại thế nào, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Gần đây tôi xảy ra vài chuyện, chắc sẽ hơi bận, có rất nhiều chuyện của công ty tôi sẽ không thể lo nổi, phải cần cậu ra mặt.”

“Vậy có gì đâu, kêu tôi làm thì tôi làm thôi…”

“Cậu không hiểu ý của tôi.” Lý Huyền giơ tay bóp mũi: “Ý tôi là trong tương lai, sẽ có một khoảng thời gian tôi sẽ không xuất hiện được. Một loạt các công việc khác của công ty như mở cửa, tuyển dụng, thậm chí là khi chính thức đi vào hoạt động, tôi cũng không thể đến công ty. Dĩ nhiên nếu có việc cần tìm tôi thì có thể liên lạc bằng điện thoại, lúc nào tôi cũng nghe máy.”

Tề Bác Nguyên nghe xong cũng ngây ra, một lúc lâu sau mới trả lời: “Ê này, cậu ổn không? Xảy ra chuyện gì rồi? Cậu bị hạn chế tự do cá nhân à?”

“Không có.” Lý Huyền ngắt lời anh ấy.

“Vậy thì tại sao chứ? Nếu cậu thực sự xảy ra chuyện gì thì cứ nói đi, nhiều người cùng nghĩ cách cũng đỡ hơn mà.”

Lý Huyền thầm nghĩ ‘sao mà nói được’, tình hình hiện tại ngay cả chính anh còn không hiểu nổi, tuy nhiên trên mặt của anh không hề để lộ cảm xúc: “Bây giờ tôi chưa giải thích được, cậu cũng đừng hỏi nữa. Tôi có nghĩa vụ phải nói rõ với cậu về những gì cậu phải đối mặt nếu chúng ta tiếp tục duy trì công ty này.”

Tề Bác Nguyên hỏi một cách ngập ngừng: “Một khoảng thời gian mà cậu nói… là bao lâu?”

Lý Huyền chân thành trả lời: “Tôi không chắc nữa, chắc là một tuần, cũng có thể là một năm, hoặc là lâu hơn nữa. Vậy nên tôi mới kêu cậu suy nghĩ lại.”

Tề Bác Nguyên mãi một lúc sau vẫn chưa ra câu trả lời, ở đầu dây bên này, Lý Huyền cảm thấy anh có thể thấy được cảnh tượng Tề Bác Nguyên rối rắm túm tóc ngay trước mắt, lát sau anh ấy hỏi: “Vậy trong khoảng thời gian này cậu có thể làm gì?”

“Lập kế hoạch, viết code, những việc về lập trình đều không có vấn đề gì, nhưng mà tôi nói trước rồi, tôi không đến công ty thường xuyên được, chuyện giao tiếp liên lạc phải giao cho cậu, nếu như gấp lắm thì có thể họp online.” Lý Huyền suy đi nghĩ lại: “Tiền vốn đầu tư sơ bộ thì tôi có, điều này cậu cũng biết rồi, còn sau này nếu phải đi tìm nguồn hỗ trợ vốn thì cậu phải là người ra mặt bàn bạc với bên đầu tư.”

“Đù m*.” Tề Bác Nguyên không kìm được chửi thề: “Chuyện quái gì vậy hả? Hay gia đình của cậu lại…”

Thực ra Tề Bác Nguyên không biết quá nhiều về tình huống của gia đình Lý Huyền, anh ấy chỉ biết Lý Huyền rất có tài năng trong lĩnh vực công nghệ thông tin, nhưng lại đi học Vật Lý, cứ như là bị ép buộc, có rất nhiều chuyện anh ấy không rõ.

“Không phải gì hết, cậu đừng đoán nữa.” Lý Huyền nói: “Tinh hình là thế đó, cậu thử nói cách nghĩ của cậu xem.”

“Cậu còn dám giở giọng mẹ đấy à” Tề Bác Nguyên mắng anh, ngập ngừng một lát rồi nói: “Vậy cậu còn muốn tiếp tục không?”

Lý Huyền im lặng vài giây. Anh không muốn tùy tiện phá vỡ kế hoạch ban đầu, hơn nữa, tuy anh thích cảm giác nắm bắt được mọi chuyện trong lòng bàn tay, nhưng kinh nghiệm trong quá khứ dạy anh rằng trong tình hình không thể nào khống chế được như thế này, để thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thì còn thực tế hơn.

Hết đường đi thì tự mở một con đường khác, thế nào rồi cũng phải đi tiếp. Lý Huyền bắn nhẹ giọt nước mưa đọng trên thành lan can. Nhưng anh lại không có thói quen kéo theo người khác cùng mạo hiểm, nên anh phải nói rõ hết cho Tề Bác Nguyên biết.

“Tôi muốn.” Lý Huyền nói một cách dứt khoát: “Nhưng nếu như cậu không thể chấp nhận phương thức làm việc thế này thì tôi chỉ đành tạm dừng chuyện này lại, bây giờ tôi thực sự không thể có mặt được, giao cho người khác tôi cũng không yên tâm.”

Tề Bác Nguyên không trả lời ngay, Lý Huyền không hề hối thúc anh, phải một lát sau nữa, tiếng thở dài của Tề Bác Nguyên vang lên: “Vậy được, cứ như vậy mà làm.”

“Là như nào?”

“Thì cứ tiếp tục thế này thôi. Cậu chỉ cần có thể tiếp tục làm kế hoạch phát triển, viết code là được. Dù sao thì bây giờ cũng na ná kiểu đó, cậu nhận dự án xong, nếu như cần hay thiếu người thì tôi sẽ lôi kéo thêm người, sau này mấy vụ liên lạc giao tiếp cũng là phần việc của tôi, dù sao thì loại thiên tài như ngài đây chỉ cần bỏ chất xám là đủ rồi.”

“Tôi còn bỏ tiền nữa.” Lý Huyền nói.

“Ông cố nội cậu.” Tề Bác Nguyên chửi xong liền bật cười.

“Cảm ơn cậu.” Lý Huyền cũng cười theo, nói rõ hết ra rồi anh cũng nhanh chóng quyết định: “Không nhận thêm dự án mới nữa, tập trung lo cho bên công ty game thôi. Số tiền còn lại cậu không cần chuyển cho tôi, nếu công ty cần sử dụng tiền gì thì cứ lấy từ trong số đó. Hết rồi thì tìm tôi, cậu không cần lo lắng về chuyện tiền nong.”

“Dự án gì… À, mạch tư duy của cậu thay đổi nhanh thật.” Tề Bác Nguyên ngộ ra: “Được, để tôi trả lời người ta.”

“Khi nào làm xong thủ tục rồi thì cậu bắt đầu chuẩn bị tuyển dụng. Những chuyện khác không cần phải gấp, nhưng phải lo tìm gấp một thiết kế đồ họa. Tôi có sẵn một bản demo của game, để lát gửi cho cậu luôn. Cậu nhân lúc rảnh chạy thử xem sao. Có ý tưởng gì thì sửa tiếp, sau khi xác nhận xong thì thiết kế đồ họa tuyển vào cũng nhanh chóng theo kịp được.”

“Cậu làm xong cả demo rồi à?” Tề Bác Nguyên sững sờ, nhưng nghĩ lại thì, theo tác phong làm việc của Lý Huyền, có kế hoạch chu toàn cũng hợp tình hợp lý.

“Cũng chưa chắc sẽ sử dụng.” Lý Huyền nói qua loa: “Chỉ là đúng lúc trong tay đang có sẵn một cái, nếu như xài được thì cũng đỡ được nhiều.”

“Cái mà cậu làm hồi năm hai đấy ư?” Nghe anh nói như thế, Tề Bác Nguyên bỗng có chút ấn tượng.

Vào năm hai đại học, Lý Huyền đã làm một game mobile dạng kinh doanh, giành được giải trong một cuộc khi thiết kế game do một công ty game nổi tiếng tổ chức.

Cũng bắt đầu từ con game đó, Tề Bác Nguyên mới thực sự nhận ra thực lực của anh ấy và Lý Huyền tồn tại khoảng cách lớn cỡ nào.

Làm một bản demo của game không quá khó, nhưng một mình hoàn thành một demo game 3D chắc chắn là một công trình đồ sộ. Từ lúc anh ấy biết được Lý Huyền bắt tay vào công việc cho đến khi tham gia cuộc thi, trước sau cũng chưa đến một tháng, mức độ hoàn thiện rất cao, vượt xa cả yêu cầu. Mấu chốt ở chỗ, cùng lúc đó Lý Huyền còn đang bận chạy dự án ngoài. Tề Bác Nguyên hoàn toàn không hiểu được anh lấy đâu ra thời gian để làm.

Công ty game muốn mua lại, đưa ra giá cả khá hời, nhưng Lý Huyền lại không bán. Những năm sau đó, thỉnh thoảng Tề Bác Nguyên cũng thấy Lý Huyền tiếp tục hoàn thiện nó.

“Chính là nó.” Lý Huyền trả lời: “Tôi cũng đang lập đồ án kế hoạch khác nhưng không được hoàn thiện như cái này, nên cậu cứ xem thử trước.”

“Vậy được, tôi xem xong sẽ đánh giá giúp câu. Chuyện tuyển người, bên tôi sẽ cố gắng tăng tốc.” Tề Bác Nguyên nhanh chóng đồng ý, chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Thực ra tôi không rõ tình hình của cậu bây giờ như thế nào, nhưng mà, cậu nói cậu sẽ không xuất hiện được, vậy cũng đi học được mà phải không? Môn chuyên ngành của bên cậu kết thúc rồi à?”

“Chưa.” Lý Huyền nhíu mày mở thời khóa biểu ra xác nhận. Phần lớn môn của học kỳ này chỉ cần nửa kỳ là xong rồi, bây giờ còn lại mỗi môn Cơ Học Thống Kê, thứ sáu này còn tiết.

“Cậu định cúp luôn à? Không thi luôn? Cho dù cậu ra ngoài lập nghiệp, thành tích không quan trọng cỡ nào thì cũng phải lấy bằng tốt nghiệp mà.

“Tôi sẽ giải quyết.” Lý Huyền nói cho có lệ.

“Vậy được thôi.” Tề Bác Nguyên thở dài: “Cậu không chịu nói thì tôi cũng không hỏi nữa, dù sao thì trước giờ cậu cũng rất đáng tin cậy.”

“Cảm ơn.” Lý Huyền lặp lại lần nữa, Tề Bác Nguyên có mỗi ưu điểm này, không bao giờ truy xét đến cùng.

“Đừng cảm ơn nữa, cứ thế trước đã. Gia Gia sắp hết tiết buổi tối rồi, tôi phải đón cô ấy cùng đi ăn khuya, sẵn hỏi luôn trường cô ấy có quen ai trong ngành Truyền thông thị giác không.”

Châu Gia là bạn gái của anh ấy, chuyên ngành Cello của Học viện mỹ thuật cách đó không xa.

“Xong, tôi cúp đây.”

“Cậu tốt hơn hết là nên đi học đủ đi đấy.” Tề Bác Nguyên nói.

Lý Huyền ừm đại một tiếng rồi nhấn nút cúp máy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio