Đế Tôn

chương 2878: các ngươi còn sống sao? (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiên nhân lưu lạc đến mấy tinh cầu có một số bắt đầu già nua, một số đã hấp hối.

Mấy ngàn vạn năm qua đi, tuổi thọ phạm nhân từ tám trăm tuổi rớt xuống còn ba trăm, nhưng vẫn sinh sôi nảy nở. Các chủng tộc sinh sản, phát triển nhiều văn minh kỳ lạ. Tu tiên vẫn là dòng chính, tiên nhân thường lộ dấu vết trên đời.

Lại qua ức năm, tuổi thọ phàm nhân từ ba trăm tuổi còn một trăm. Trên các tinh cầu, tiên nhân gần như vắng bóng. Về tiên chỉ để lại truyền thuyết thần thoại xa xưa.

Khoa học kỹ thuật hưng thịnh, nhờ vào ngoại vật thăm dò vũ trụ mênh mông. Nhưng rất khó ra khỏi các tinh cầu nhỏ, bọn họ thăm dò vũ trụ chỉ nằm trong một khối nhỏ đại lục Tiên giới vỡ ra biến thành trời sao vũ trụ.

Tuổi thọ con người đối với tiên nhân ba thánh địa hít thở một hơi là đã sinh sản ba, bốn đời.

Trong Tiên giới còn một số thánh địa nhỏ rải rác, một số tiên nhân không thuộc về ba thánh địa, do Tiên Vương, Tiên Quân, Thiên Quân luyện, tụ tập tiên linh khí, nguyên thủy chi khí cực kỳ đậm đặc thành chỗ dừng chân cuối cùng.

Nhưng bọn họ bị hơi thở thiên nhân ngũ suy càng ngày càng đậm đặc tiêu trừ, yếu hơn trước rất nhiều.

Nguyên vũ trụ dần hoang vắng, tiêu điều. Tiên nhân, tu sĩ, thống nhất vũ trụ Càn Khôn đã là quá khứ, huy hoàng dĩ vãng.

Hiện giờ chỉ có điêu linh.

Từng có các đại giáo, thánh địa, thánh cảnh, chư thiên, tất cả sớm mục nát. Tiên thành, tiên phủ chỉ còn lại cái cổng rách nát. Lâu thuyền hạm tàu lớn tới lui cũng biến mất.

Đối với người bình thường, văn minh của bọn họ vẫn thịnh vượng, phát đạt. Với tiên nhân còn sống, nguyên vũ trụ đã rơi vào tử vong điêu linh.

Trước mắt chưa chết hẳn vì Đạo Quân điện ở thời không quá khứ ngăn cản sóng kiếp ba thời đại, vì có hai tồn tại vĩ đại Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đế Lân trấn áp tịch diệt kiếp ma giới, cố gắng hóa giải kiếp số.

Tám ức năm trôi qua, phàm nhân sinh tồn trong các vũ trụ nhỏ xíu xiu không biết qua bao mấy ức năm, các vũ trụ lần lượt sụp đổ, tịch diệt, biến thành hư vô.

Đa số Tiên Vương diệt tuyệt thành mấy các xác lạnh băng trôi nổi trong thời không. Tiên Quân tẩu tẩu gầy yếu, chỉ có Thiên Quân còn chống đỡ được.

Vũ trụ tiên đạo như lão nhân già nua tùy thời tắt thở.

Thật lâu sau, một Thiên Quân tóc bạc phơ không kiềm được nữa bay ra khỏi thánh địa của mình. Lão nhân bay trong vũ trụ Tiên giới trống trải, giọng khàn khàn kêu gào:

- Có người ở không?

- Có đạo hữu nào còn sống không?

Lão nhân bay ngả nghiêng trong vũ trụ hoang vắng, tóc trăng phập phềnh kéo dài mấy ức dặm.

- Đạo hữu trước kia, các ngươi còn sống sao?

- Cổn Vương, các người cũng tịch diệt rồi sao?

Lão nhân đi vào một tòa thánh địa, giương mắt nhìn một mảnh hoang vắng, các mộ bia đã mục nát. Mộ bia nối liền một dãy, khắp nơi là mộ chôn tiên nhân.

- Làm ơn đừng chỉ còn lại ta!

Thiên Quân già nua khóc ròng, gào thét bay ra khu mộ. Dọc đường đi Thiên Quân già nhìn ngôi mộ các đạo hữu xưa kia. Nguyên vũ trụ tiên đạo dường như chẳng còn chút sự sống, phồn vinh hưng thịnh như giấc mơ trưa hè.

- Làm ơn đừng chỉ còn lại một mình ta...

Thiên Quân bay qua các đế quốc cổ xưa, qua các đạo tràng Đạo Quân. Mọi nơi trống rỗng, không thấy dấu hiệu sự sống.

- Đừng bỏ ta lại...

Phương xa ánh sáng rực rỡ, một con khổng tước khổng lồ giương cánh bay qua, cổ cột dây xích. Lại một con gấu bay tới, cổ cũn cột xích. Có con phượng chín đầu, thánh long chín đầu, các tiên thiên địa yêu siêu cường đại bay tới.

Lão Thiên Quân tang thương ngước đầu lên nhìn. Các cự thú kéo một chiếc bảo liễn chạy trong trời sao, trông chúng nó dường như không bị tịch diệt xâm nhập, vẫn rất cường đại.

Trong xe truyền ra giọng nói dịu dàng:

- Khổng Thánh, Phi Hùng, dừng xe.

- Hiếm khi có đạo hữu sống sót.

Một vị nữ đế bước ra khỏi xe, thương hại nhìn Thiên Quân già, dịu giọng nói:

- Vũ trụ hoang vắng, hiếm thấy có sống sót. Đạo hữu, lên xe đi, ngươi người duy nhất còn sống trong mấy ngàn năm chúng ta tìm kiếm. Hãy đi theo chúng ta, trên Đại La Thiên không tai không kiếp.

Lão Thiên Quân ngơ ngẩn nhìn chiếc bảo liễn và nữ đế, người run run quỳ rạp:

- Bệ hạ...

Lão Thiên Quân leo lên đại lộ bảo liễn, trong xe nguyên thủy chi khí mông lung thấm vào thân thể, đạo quả, pháp lực, nguyên thần, chữa trị vết thương bị tịch diệt xâm thực.

Vân Liên nữ đế ra lệnh:

- Khổng Thánh, quay về đi.

Ngoài xe, con khổng tước hỏi:

- Bệ hạ, không tìm kiếm nữa sao?

- Không cần, chúng ta rời khỏi Đại La Thiên đã lâu, cứ tiếp tục sưu tầm sẽ bị tịch diệt ăn mòn.

Vân Liên nữ đế buồn bã nói:

- Hắn là người sống duy nhất chúng ta tìm được mấy ngàn năm nay.

Đại lộ bảo liễn bay vào Đại La Thiên. Nguyên Thủy Đại La Thiên rộng lớn vô ngần, tự thành một giới, có đạo diệu đặc biệt của mình ngăn chặn hơi thở tịch diệt kiếp xâm nhập.

Tại đây có bộ lạc người bình thường, đế quốc. Một tòa bảo tháp ba mươi ba trọng thiên, trong đó có vô số sinh linh sinh sản. Chỉ cần sinh ra một chút hơi thở tịch diệt là sẽ bị Đại La Thiên luyện hóa, không thể bị thương bất cứ sinh linh nào trong đây.

Thiên địa này tinh thuần trắng trong, so với Tiên giới đã chìm trong tiêu điều thì nơi này là cực lạc.

Sa Môn đại giáo chuyển tổng đàn vào Nguyên Thủy Đại La Thiên. Đời bây giờ không cho phép Khổ Hạnh giáo chủ do dự nữa, nếu không ỷ lại Đại La Thiên thì bản thân gã cũng khó thoát chết.

Vân Liên nữ đế mới dừng đại lộ bảo liễn, lòng máy động ngước lên nhìn. Một tòa Thiên Môn bay tới.

Thiên Môn đóng kín, khi bay vào Đại La Thiên mớia mở cửa ra. Giang Tuyết Tình bước ra khỏi cánh cửa.

Vân Liên nữ đế chạy lên hỏi:

- Tỷ tỷ ra ngoài mấy ngàn năm tìm được vài người?

Giang Tuyết Tình lắc đầu, nói:

- Không tìm được Đạo Quân Đạo Tôn sống sót, chỉ tìm được một ít phù du sớm nở tối tăm.

Vân Liên nữ đế thở dài. Phù du sáng sinh ra tối chết đi, chỉ có sinh linh nhanh chóng sinh sản mới sống tiếp trong thời đại hơi thở tịch diệt dậm đặc.

Nếu thiên nhân ngũ suy càng thêm nghiêm trọng thì những sinh linh phù du cũng không sống nổi.

Lại có mấy pháp bảo phòng ngự hạng nặng hoặc lâu hoặc thuyền hoặc tháp hoặc bánh xe bay trên trời đáp xuống Nguyên Thủy Đại La Thiên.

Đám Đạo Tôn Hồng Đạo Nhân, Quân Đạo Nhân, Kế Đố Ma Đế, Khổ Hạnh giáo chủ đi ra khỏi pháp bảo. Bọn họ cùng Vân Liên nữ đế đi ra ngoài tìm người, mỗi người đi một hướng, giờ tập trung lại.

Vân Liên nữ đế hỏi han, đám người lắc đầu, trả pháp bảo lại Đại La Thiên. Những pháp bảo này không phải bọn họ tự luyện chế mà mượn từ Nguyên Thủy Đại La Thiên.

Khổ Hạnh giáo chủ nói:

- Kiếp số này quá hung mãnh, tịch diệt kiếp chưa bộc phát thì sinh linh thời đại tiên đạo đã chết sạch. Kiếp số như thế xưa nay hiếm thấy.

Vạn Chú Đạo Quân gật đầu, nói:

- Khi tịch diệt kiếp thời đại chú đạo bùng nổ thì hơn một nửa sinh linh còn sống, sau này chết vào tay Tịch Diệt Đạo Nhân, đâu dữ dội như bây giờ? Tịch diệt kiếp chưa bùng phát thì người đã chết hết.

Mọi người gật gù, lòng thầm than thở.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio