Đế Trường Trạch

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lập xuân, thịnh đức tại mộc.

Bắt đầu từ tiền triều đã có lệ, mỗi khi đến mùng hai tháng hai, Thiên tử dẫn theo tam công cửu khanh, chư hầu, đại phu xuất hành đến ngoại ô, tự mình xuống ruộng.

Đây là tập tục bao năm qua, Khương Trạch tự nhiên cũng không ngoại lệ

Đương nhiên, những hành động này bất quá cũng chỉ để chứng tỏ triều đình coi trọng nông canh, cổ vũ bách tính canh tác mà làm ra một màn trình diễn mà thôi.

Bất quá, tuy rằng nói như vậy, Thiên tử cũng cần tự mình xuống ruộng đỡ cày, bừa đất, nhổ cỏ, gieo mạ. Hiện tại là lúc xuân về hoa nở, đừng nói đến đám rắn trùng trong ruộng đã thức tỉnh khỏi giấc ngủ đông, chỉ nghĩ đến việc phải đứng chân trần trong đồng ruộng dơ bẩn, đối với vị Thiên tử tử nhỏ đã sống an nhàn sung sướng hẳn là khiêu chiến rất lớn.

Chỉ là, thái độ của Khương Trạch lại phi thường vượt khỏi dự liệu của văn võ cả triều, y thậm chí cũng không nhăn mày lấy một cái, hoàn toàn thong dong gật đầu.

Đến ngày đó, Khương Trạch thản nhiên nhìn một cỗ xe chất đầy nông cụ, dẫn theo một đám người khí thế hừng hực dạo qua nửa cái đô thành. Chờ đến nơi đã định, sau khi cử hành nghi thức tế lễ liền đến phiên Thiên tử xuống ruộng làm nông.

Trương Di bước đến giúp Khương Trạch cầm lấy áo khoác, lại lệnh cho nội thị giúp y đổi lại một kiện áo gai có chút thô ráp, đợi đến khi mọi việc đã chuẩn bị xong, Khương Trạch liền cởi giày xuống ruộng. Động tác của y lúc này quả thực chính là vô cùng thuần thục, không kể đến là khai khẩn, gieo mạ hay nhổ cỏ, động tác đều tiêu chuẩn không chê vào đâu được, chỉ thỉnh thoảng lộ ra vài phần mới lạ trong những tiểu tiết không quá quan trọng.

Đương nhiên, lúc này văn võ cả triều đều trực tiếp mô phỏng theo động tác của Khương Trạch —— dù sao bọn họ đại để cũng không hiểu phải trồng lúa như thế nào —— mọi người chỉ cảm thấy trong từng cái giơ tay nhấc chân của Thiên tử đều mang theo một loại thản nhiên phong nhã khó thể hình dung, phảng phất ngay cả trong lúc làm những công việc nhà nông này cũng có ba phần dương dương tự đắc, hoàn toàn không giống bọn triều thần bị bùn đất làm cho một thân chật vật.

Đợi đến khi cả nghi lễ đều kết thúc mỹ mãn, Khương Trạch hào phóng dẫn đầu mọi người bước lên bờ thì bỗng nhiên Khương Tố biến sắc: “A Trạch đừng nhúc nhích!”

Trên mặt Khương Trạch liền hiện ra một tia mờ mịt.

Y men theo ánh mắt dị thường của Khương Tố mà cúi thấp đầu, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ —— trên bắp chân của y hiện giờ mang theo một con vật mềm nhũn màu đen cực kỳ ghê tởm, càng khiến màu da trắng nõn của y trở nên mong manh hơn vài phần, sự đối lập nọ không khỏi khiến mọi người nhìn thấy mà giật mình.

Loại sinh vật màu đen này gọi là con đỉa, thường sống trong khu vực nước bùn dơ, có thói quen hút máu người. Chỉ cần bị nó bám lên, bất luận dùng sức mạnh lôi kéo như thế nào cũng chỉ càng khiến lực bám của nó càng mạnh, càng dính chặt vào làn da con người. Vạn nhất nếu như thân thể của nó bị kéo đứt, thậm chí sẽ có một bộ phận lưu lại trên làn da, tạo thành vết thương thối rửa, nặng hơn có thể khiến người tử vong.

Đương nhiên, muốn đối phó loài vật này cũng không khó, biện pháp đơn giản nhất chính là hơ nóng những nơi trên cơ thể bị nó bám vào, không bao lâu sao nó sẽ tự động nhả ra. Nếu không còn có thể tưới rượu mạnh hoặc nước muối lên người nó, con đĩa tự nhiên dễ dàng bị người giết chết.

Thực tế mà nói, việc này đối với Khương Trạch cũng không có gì quá đáng sợ, đời trước y mang binh đông chinh tây phạt, quanh năm đồn trú bên ngoài, còn từng phải đích thân khai khẩn ruộng hoang tìm lương nuôi quân, đương nhiên từng bị con đỉa bám qua, còn từng nhìn thấy vô số thứ đáng sợ hơn so với nó. Bất quá, hiện tại y dù sao vẫn là tiều Thiên tử da mềm thịt non, cũng không phải hán tử thô ráp người đầy vết thương ở đời trước.

Vì vậy chỉ trong chớp mắt, cả triều văn võ liền thấy Thiên tử trong đại điển tế thiên bị thích khách ám sát trong cự ly gần vẫn không hề đổi sắc, thế nhưng giờ đây lại cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch gần như trong xuống, dáng người lay động còn mềm mại hơn cành liễu đón gió xuân tháng hai.

… Quả thực quá kinh sợ rồi!

……

Sau khi xuân lễ kết thúc, rất nhanh đã đến thời gian chim chóc ca hót, cây cỏ đâm chồi.

Lúc này liền phát sinh một đại sự: Quân thâu lệnh dưới trướng Đại ty nông, ngay trong kỳ nghỉ đã bị người ta ám sát tại phủ. Hiện trường hung án máu tươi giàn giụa, tình trạng thi thể thê thảm đến mức khiến người buồn nôn, sau khi được ngọ tác kiểm tra, nguyên nhân tử vong rất nhanh đã được báo lên, chính là bị lợi khí đâm xuyên qua yết hầu, nhất kích vong mạng.

Cả triều đình bàng hoàng khiếp sợ!

Bốn tháng trước, phủ đệ của Khương Tố không hiểu vì sao phải đi lấy nước, mặc dù tra ra là do lưu dân tác loạn, thế nhưng bách quan đều cực kỳ hoài nghi, chỉ hiềm không đủ chứng cớ. Ba tháng trước, Thiên tử tế thiên tao ngộ hành thích, mặc dù đã điều tra rõ thân phận thích khách, thế nhưng chủ mưu phía sau đến nay vẫn chưa thể xác định, bộ mặt triều đình bị tổn hại cực lớn. Mà hiện nay, thái bình bất quá còn chưa được ba tháng, trọng thần trong triều lại tử vong một cách ly kỳ như vậy, rõ ràng không khác gì hung hăng giáng thêm một bạt tai lên mặt triều đình!

Nhiệm vụ của Quân thâu lệnh chủ yếu chính là trưng thu, buôn bán và vận tải hàng hóa, chưởng quản các loại hàng hóa như lương, muối, rượu, cống phẩm, là tồn tại không thể thiếu trong triều đình. Vị Quân thâu lệnh này trước đây vẫn là người tráng niên chính trực, hành sự ít thấy sai lầm, nếu không có việc gì ngoài ý muốn, hắn tất nhiên có thể ngồi yên ổn trên vị trí béo bở này ít nhất mười năm.

Đáng tiếc hắn đã chết.

Người chết đèn tắt, ngoại trừ có thể ở trong triều đình kích phát một trận sóng ngầm không nhỏ, cũng không ai nhớ kỹ tảng đá khiến cho gợn sóng nổi lên kia rốt cuộc là vuông hay là tròn.

Thế nhưng một đợt sóng ngầm này quả thực rất lâu cũng không thể yên ắng lại, một chức vị béo bở như thế, Tả Hữu nhị thướng tự nhiên đều muốn nhét vào túi của mình. Nếu như không thể được tuyệt đối cũng không muốn đơn giản để cho đối phương nhặt được tiện nghi.

Về việc Thiên tử đang nổi cơn thịnh nộ, mệnh cho Đình úy trong vòng bảy ngày phải tra rõ hung thủ vụ án, chúng ta khoan đề cập đến. Cái chính đó là, sau khi Quân thâu lệnh chết được ba ngày, tam công cửu khanh bắt đầu vì cái ghế trống kia mà đánh nhau túi bụi.

Khương Trạch ngẩng đầu ngáp dài, buồn chán nhìn đám người tranh chấp không ngớt trước mặt. Cái chết của vị Quân thâu lệnh này đối với y và Khương Tố mà nói rốt cuộc cũng là một phiền toái không nhỏ.

Vị Quân thâu lệnh này vốn là người dưới trướng của hắn, cũng là kẻ có tham dự đến việc tung giấy gai ra ngoài lần này. Hiện tại gã đã chết, nếu như tân quan bổ nhiệm không phải người của mình, sợ rằng những việc sau này sẽ có không ít phức tạp. Mà càng then chốt chính là, đống thư tín tràn đầy mật hiệu có liên quan đến quyết sách mưu phản của hắn và Hữu tướng cũng đều biến mất vô tung.

Khương Tố đã mệnh lệnh Trương Di tra xét hiện trường vụ án cũng với thi thể của Quân thâu lệnh, dù sao gã cũng đã được huấn luyện như một thích khách, đối với phần lớn vũ khí và thủ pháp ám sát đều cực kỳ tin tường. Đợi đến khi gã xem qua thi thể, rất nhanh liền xác định kết quả trước đây hoàn toàn không phải là giả, đương nhiên, ngoài ra gã còn nhìn ra được hung khí chính là một thanh chủy thủ, hung thủ đã đứng phía sau Quân thâu lệnh, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng trong nháy mắt đem người giết chết.

Dựa vào những việc đó, hung thủ chỉ sợ là người có quen biết với nạn nhân, thế nhưng không biết nguyên nhân của hành động này chính là gút mắt lợi ích hay đơn giản là vì báo thù.

Trương Di đem kết quả báo lại rõ ràng với Khương Tố, cũng không có e ngại gì với sự hiện diện của Khương Trạch đang ở bên cạnh. Trên thực tế, ngay lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, Trương Di luôn có loại cảm giác cực kỳ quen thuộc với loại thủ pháp này.

Tuy không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh việc này là do Khương Trạch hoặc thủ hạ của y ra tay, thế nhưng Khương Trạch… thật sự vẫn là một người quá mức nguy hiểm.

Bảy ngày sau, Đình úy đương nhiên không thể tra ra ai là hung thủ, thế nhưng lại tra ra một việc náo động không thua gì sự kiện ám sát trọng thần lần này.

—— Quân thâu lệnh tại chức mười năm, từ một sĩ tộc đại phu phổ thông trở thành thế gia giàu có đông đúc, đất đai nhà lớn vô số, ruộng đồng năm trăm khoảnh. Hiển nhiên người này đã ỷ vào chức vụ khắp nơi cắt xét vật tư cống phẩm, cấu kết vây cánh buôn lậu muối, lương!

… Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, cả triều đình đều không biết phải dùng biểu tình gì đối mặt với cái phương hướng phát triển quái đản này.

Kỳ thực phát sinh loại chuyện thế này Đình úy cũng cực kỳ không muốn, thế nhưng Đình úy ty cũng không phải trên dưới một lòng, hắn bên này vẫn chưa kịp phản ứng phải xử lý việc này như thế nào, một đầu khác Khương Trạch đã có thể biết đến rõ ràng.

Lúc này đây, Thiên tử tựa hồ ngay cả khí lực để nổi giận cũng không có, chỉ mệnh Trương Di mang đến một câu nhẹ bổng: Lần này nếu còn không tra rõ chân tướng, đầu của ngươi quả thật không cần để ở trên cổ nữa rồi.

Sau đó, trên dưới Đình úy ty chỉ cảm thấy cả người không hiều vì sao đột nhiên trở nên lạnh lẽo, chỉ có thể ôm chặt cái cổ, thống khổ cùng nhau chạy đi tra xét đại án tham ô.

Trong lúc Đình úy đầu bù tóc rối chạy đi điều tra án này, Khương Tố lại đang lẳng lặng ngồi trong đình thủy tạ ở biệt viện.

Thời điểm kinh trập, sấm xuân vang trời, vạn vật sống lại. Hiện tại xuân phong dào dạt, chính là thời gian rực rỡ nhất trong năm, các đại phu sỹ tộc đều tụm năm tụm ba thưởng xuân ngoạn cảnh, dùng ngâm thơ viết văn làm vui.

Lúc Hữu tướng bước đến, Khương Tố đang tự chơi cờ một mình.

Thường thì, một người khi phân tư duy thành hai cũng chính là đánh cờ với chính mình, vẫn sẽ luôn luôn tự tìm không ít phương pháp trái ngược không ngừng tấn công bản thân. Vô luận bàn cờ có ngang dọc chằng chịt thế nào, vô luận song phương đen trắng đấu trí so dũng ra sao, kết quả chung quy đều không thể thoát khỏi bẫy rập do chính hắn đã lập ra.

Hữu tướng lẳng lặng đợi một lát.

Rất nhanh, lão có thể thấy rõ cờ đen rốt cục đã trầm ổn hơn một chút, cũng không còn dùng tư thái cường ngạnh bao vây cờ trắng. Mà bây giờ cũng là lúc bên trắng hạ cờ, thế nhưng Khương Tố chỉ yên lặng bảo trì tư thế nhìn bàn cờ suốt một hồi lâu.

Hắn dường như đang gặp phải vấn đề khó khăn không thể giải quyết gì đó.

Hữu tướng liền lấy ra một viên cờ trắng đặt vào bàn cờ.

Lão lựa chọn đột phá vòng vây.

Khương Tố dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn lên.

Hắn cứ thế ngưng mắt nhìn chằm chằm vào Hữu tướng, biểu trình trước sau vẫn là đạm mạc băng lãnh, thế nhưng Hữu tướng có thể phát hiện, vừa rồi hậu tri hậu giác nhận ra, Khương Tố đã có nơi nào đó bắt đầu thay đổi. Hắn hoàn toàn không nhắc đến việc mưu phản nữa, thậm chí còn nỗ lực khiến cho kẻ khác không nhắc đến việc tổn thương Khương Trạch.

Hắn tựa như không hề chấp nhất ngôi vị hoàng đế, sau đó lại bình tĩnh bố trí kết cục.

Hữu tướng hoàn toàn không thể hiểu được Khương Trạch đang suy nghĩ gì, thế nhưng việc đã đến nước này, lão không thể nhìn Khương Tố tiếp tục kháng cự như vậy. Chỉ là hiện tại tất cả mọi việc đều năm trong một phút suy nghĩ của Khương Tố, lão chỉ có thể tận lực khuyên bảo hắn đừng nên xử lý theo cảm tính, bỏ lỡ thời cơ tốt.

Khương Tố lẳng lặng lắng nghe lời nói của lão, thỉnh thoảng chỉ chớp mắt mỉm cười.

Hắn một lần nữa nhìn về phía bàn cờ, tiện tay bỏ thêm một quân cờ đen rồi đứng dậy rời đi.

Sắc mặt Hữu tướng đột ngột trắng bệch.

—— Viên cờ trắng lúc nãy vẫn luôn nỗ lực phá trọn vòng vây, hiện tại đã ở trong tình thế binh bại như núi đổ, hoàn toàn không có lực phản kháng.

————————————-

/ Thịnh đức tại mộc: Có thể hiểu nôm na chính là ngày hôm đó vạn vật sinh sôi, hệ mộc là việc may mắn.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio