Ta muốn đứa bé này!
Mặc kệ trong lòng Khương Trạch và Khương Tố nghĩ như thế nào, lúc này chính là giai đoạn mấu chốt trong trận chiến, tất cả đều phải lấy chiến sự làm trọng.
Lần trước Khương Tố mai phục trong Không sơn đại thắng Tùy quân, giết chết chủ tướng đối phương, khiến địch quân nghe tiếng liền chạy. Còn Khương Trạch lại dùng kế bắt sống Cơ Minh, mặc dù gần đây vì nguyên do ‘quái bệnh’ y cũng chưa gặp lại kẻ đó lần nào, càng miễn bàn tự tay thực thi cực hình với gã. Chỉ lệnh cho thị vệ thiếp thân tận tay áp giải gã đến một nơi khác, chiến trường nơi Viên Tú và Diêu Hy đang tranh chấp, biến gã thành con tin uy hiếp Diêu Hy.
Mọi người đều biết, sở dĩ Diêu Hy mưu phản có chí ít phân nửa nguyên nhân là do Cơ Minh, lão tự nhiên muốn nâng đỡ Cơ Minh thượng vị. Chí ít nếu ngoại tôn của lão là Thiên tử, như vậy hẳn là sẽ không có khả năng đem người nhà của lão ra bức bách lão hồi kinh.
Trước đây Khương Tố luôn cho rằng chỉ cần dùng Cơ Minh uy hiếp Diêu Hy, đồng thời sai người đi đàm phán, làm một người cực kỳ thức thời, Diêu Hy rất có khả năng sẽ nguyện ý đầu hàng.
Đương nhiên, Khương Trạch lại không cho là đơn giản như vậy.
Lúc trước Viên Tú từng nói, loại người như Diêu Hy âm hiểm giả dối, cũng không phải đối tượng có thể tin tưởng giao phó. Lần trước khi lão xác định Khương quốc phát binh liền tức khắc lui quân nghìn dặm, không hề hành động thiếu suy nghĩ, đồng thời còn chấp thuận để Cơ Minh đến đây đốt quân lương, kỳ thực có lẽ trong lòng đã có dự định bỏ qua người ngoại tôn này. Cho dù bọn họ thật sự áp giải Cơ Minh đến tiền tuyến, cũng bất quá chỉ khiến Tùy quân trước nay nổi tiếng hung ác càng thêm phẫn nộ khó bình mà thôi.
Chỉ là tình huống so với dự liệu của Khương Trạch lại hoàn toàn trái ngược, Diêu Hy tựa hồ hiểu được việc Khương quốc cướp đoạt giang sơn Cơ thị là tình thế đã rồi, lão cũng không tiếp tục lấy trứng chọi đá mà là tiếp nhận sự chiêu an của Khương quốc, giải giáp đầu hàng.
Đợi đến khi Khương Trạch chân chính nhìn thấy người này liền sáng tỏ vì sao lão phải đầu hàng.
Lấy binh lực chưa đến một vạn trong tay lão mà muốn đối kháng với mười vạn binh sỹ Khương quốc trên dưới đồng lòng, chính là châu chấu đá xe, còn không bằng trước mặt mọi người công khai đầu hàng, chí ít nếu quốc quân Khương quốc không muốn khiến tướng sĩ lạnh tâm liền tuyệt đối không thể khắt khe bạc đãi lão. Dù cho lão vẫn tâm hoài bất quỹ, chỉ cần nhẫn nhịn một chút liền có thể lại tìm được cơ hội tốt để báo thù.
Có lẽ bởi vì quá mức hiểu rõ người này, Viên Tú đã âm thầm kiến nghị Khương Trạch nên cẩn thận lão sẽ có ngày quay ngược lại cắn Khương quốc một ngụm, mà Khương Trạch nghe xong liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, còn ném cho Khương Tố một ánh mắt hàm ý. Sau đó, Khương Trạch trước mặt mọi người phong Diêu Hy làm Phiêu Kỵ tướng quân, thống lính gần vạn binh mã thuộc hạ trước kia trở lại biên cương trấn thủ Hồ tộc cùng Hung Nô, đợi sau khi y đánh hạ Tùy quốc, làm vị tướng lĩnh đầu tiên quy hàng, hiển nhiên thăng quan tiến chức liền ở ngay trước mắt!
Đương nhiên, ổ bánh lớn này là do chính miệng Khương Tố vẽ ra.
Trước đây Diêu Hy đối với đôi huynh đệ Khương quốc này cũng có nghe được một hai, thấy Thiên tử Khương Trạch mặc dù ngự giá thân chinh thế nhưng đối với quân vụ cũng không nhiều lời, chỉ để Khương Tố nói chuyện với lão, hiển nhiên là cực kỳ vô năng hèn yếu. Nghe nói trước khi xuất chinh y còn phong Khương Tố làm Tịnh Kiên Vương, như vậy sở dĩ đôi huynh đệ này đến nay vẫn chưa trở mặt hẳn cũng là vì, Khương Trạch bất quá chỉ là con rối trên ngai vàng mà thôi.
Diêu Hy dường như có chút suy tư, không lâu sau liền lĩnh binh trở lại biên cương, chỉ là cũng không yêu cầu muốn mang Cơ Minh đi.
Tâm tư tàn khốc của người này, từ chuyện xảy ra có thể thấy được dấu vết.
Chỉ là ngược lại cũng không sai, còn hơn kết cục kiếp trước, kiếp này Cơ Minh còn rõ ràng cảm nhận được tư vị bị thân nhân ruồng bỏ, cô đơn tuyệt vọng. Đối với việc này Khương Trạch cũng là phi thường hài lòng.
Nhân Diêu Hy đầu hàng, Định Tây huyện và các quận huyện phía tây nam đều được đưa vào bản đồ Khương quốc. So với kiếp trước Khương Trạch liều mạng công hạ Tùy quốc, đời này quả thực có thể xem như một chuyến dạo chơi nhàn nhã.
Một ngày này, bầu trời của Định Tây huyện xuất hiện biến hóa kỳ lạ, cả không trung mây đen trùng điệp như muốn áp sập thành trì, chính thị là cảnh mây gió vần vũ trước lúc giông bão. Tất cả tướng lĩnh đều thống nhất tiếp tục đóng quân ở Định Tây huyện, đợi qua lần giông bão này mới tiếp tục xuất chinh, tiến thẳng về đô thành Tùy quốc.
Thân thể của Khương Trạch hiện tại đã khỏe hơn rất nhiều.
Dựa theo lời của Lý ngự y, lúc trước sở dĩ y đầu váng mắt hoa, cả người rét run không còn sức chính là triệu chứng của việc sinh non. Trong thời gian này, Khương Trạch bán tín bán nghi uống vài chén thuốc dưỡng thai —— dù sao thứ thuốc này đối với cơ thể nam tử cũng không gây thương tổn gì, đây cũng là nguyên nhân vì sao Khương Tố đồng ý để Khương Trạch dùng thử. Sau khi Khương Trạch uống thuốc xong, hỗn loạn ngủ vùi vài ngày, đợi đến khi dừng thuốc, Khương Trạch quả thực liền hồi phục trở về trạng thái sinh long hoạt hổ như trước dây.
Khương Trạch vừa mới khôi phục lại thì chư tướng cũng đã quyết định xong ngày hành quân, đó là năm ngày sau. Như vậy, việc kế tiếp y cần suy tính chính là, phải giải quyết sự việc đột phát trong bụng như thế nào.
Hiện tại, trước mắt Khương Trạch và Khương Tố có hai loại tình huống có thể xảy ra.
Thứ nhất, bất quá là Lý ngự y chẩn đoán sai lầm, Khương Trạch cũng không phải mang thai, chỉ là mắc phải quái bệnh, cần tìm đại phu cao minh hơn chẩn mạch lại. Thứ hai, chẩn đoán của Lý ngự y căn bản không sai lầm, Khương Trạch quả nhiên mang thai!
Nếu như là loại thứ nhất, liền cần đi khắp nơi tìm kiếm lương y, vì Khương Trạch trị liệu, nếu là loại thứ hai… như vậy phải xem Khương Trạch và Khương Tố có thể tiếp thu hài tử đến không đúng lúc này hay không.
Như vậy, lại có hai lựa chọn.
Giả như bọn họ không thể tiếp thu, nữ tử trong vòng ba tháng đọa thai là lựa chọn không khiến cơ thể người mẹ bị tổn thương nhất, nghĩ đến có lẽ nam nhân cũng giống vậy. Hiện tại, Khương Trạch đã hoài thai hơn hai tháng, như vậy chỉ cần một chén thuốc đọa thai, bảo đảm thuốc đến ‘bệnh’ trừ. Giả như bọn họ nguyện ý tiếp thu sự tồn tại của sinh linh này, đồng thời cũng có nghĩa Khương Trạch nguyện hoài thai mười tháng hạ sinh hài tử, như vậy bọn họ cần phải suy tính phải sinh như thế nào.
… Dù sao, cho dù trong hồi ức của Lý ngự y mọi việc đã rất hời hợt, thế nhưng cũng dùng ‘cửu tử nhất sinh’ để hình dung. Mà cho dù lão vẫn nói năm đó đã phụ tá tiên sinh giúp nam tử kia trợ sản, thế nhưng rốt cuộc cũng không phải do lão tự mình động thủ, kinh nghiệm thực tế hoàn toàn không có.
Lý ngự y hiện tại thở dài đứng trước mặt bọn họ, tay dâng lên một chén thuốc đặt trên bàn, sau đó yên lặng thi lễ nhẹ nhàng lui ra, đem thời gian còn lại lưu cho hai người bọn họ.
Bên ngoài doanh trướng mây đen che trời, cả không trung u ám không chút dương quang.
Thời tiết như vậy chính là cấm kỵ lớn nhất trong lúc hành quân đánh trận, vì vậy hiện tại toàn bộ binh sĩ trong doanh địa đều nghiêm chỉnh tuần tra, phòng ngừa quân địch ngấm ngầm tập kích.
Chỉ là trong doanh trướng của hai người có địa vị cao nhất, bầu không khí lại tuyệt nhiên tương phản.
—— lúc này, cả Khương Trạch và Khương Tố đều lặng lẽ không nói gì, nhất tề nhíu mày nhìn chén thuốc đen kịt Lý ngự y đặt lên bàn trước mặt họ.
Nhất thời, bầu không khí ngưng trệ một cách kỳ lạ.
Bởi vì… chén thuốc này, chính là loại biện pháp giải quyết thứ nhất: thuốc đọa thai.
Chỉ cần uống hết chén thuốc này liền sẽ không tồn tại khả năng hoài thai nữa, thậm chỉ nói không chừng chỉ cần tu dưỡng năm ba ngày, Khương Trạch liền có thể hoàn toàn khôi phục.
… Chỉ cần uống xong chén thuốc này.
Khương Trạch hít sâu một hơi, chậm rãi nâng chén thuốc lên, vừa vặn lúc này, Khương Tố cũng bất chợt mở miệng: “A Trạch!”
Động tác của Khương Trạch hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn hắn, trong ánh sáng hoảng động của đèn dầu, đôi đồng tử nguyên bản trong suốt dịu dàng phảng phất mang theo một tầng ảm đạm lạnh lẽo, thậm chí hàn ý trong đó còn khiến Khương Tố phải run rẩy trong chốc lát.
Trên thực tế, ngay cả chính Khương Tố cũng không biết tiếng gọi vừa rồi của mình mang theo ý vị gì. Hắn dường như vô pháp tiếp nhận việc Khương Trạch đã mang thai, nhưng đến khi thật sự muốn đoạn tuyệt khả năng này, trong lòng hắn bỗng nhiên lại nổi lên cảm giác đau đớn khó có thể nói thành lời.
Có lẽ vì thời gian quá ngắn, Khương Tố vô pháp hiểu rõ trong lòng mình đến tột cùng là hy vọng Khương Trạch thật sự hoài thai, hay giống như nam tử bình thường khiến chuyện này hoàn toàn là một trò đùa dai vô vị. Chỉ là nam tử thiên hạ đều lấy con nối dòng làm trọng, cho dù Khương Tố có thể buông tha con nói dòng, thế nhưng ngay khi Lý ngự y nói với hắn chuyện này, trong lòng Khương Tố vẫn phảng phất mang theo chờ mong, tâm trạng cũng là phức tạp dị thường.
Ngay cả như vậy, người có khả năng quyết định việc này dù sao cũng là Khương Trạch, sinh linh đó hiện tại đang ngủ say trong cơ thể của y, phụ thuộc vào lựa chọn của y, ảnh hưởng trực tiếp đến thân thể cũng như cuộc đời của y, Khương Tố không muốn can thiệp quá nhiều vào quyết định này của Khương Trạch. Chỉ là một khi uống cạn chén thuốc này, hài tử sẽ thực sự không còn nữa… dù thế nào, hắn nhất quyết sẽ không trách cứ Khương Trạch.
Khương Tố hít sâu một hơi, chậm rãi nói hai từ “Vô sự”. Chỉ là phản xạ trong vô thức siết chặt nắm tay, không thể kềm chế ngưng mắt tập trung vào chén thuốc trên tay Khương Trạch.
Khương Trạch hơi rũ mắt, y dùng một tay chậm rãi vuốt ve chén thuốc trước mặt.
Một lát sau, Khương Trạch bỗng nhiên đứng lên, hung hăng đập nát chén thuốc xuống mặt đất.
Khương Tố dường như cũng bị thanh âm chén thuốc vỡ vụn này đánh thức, đồng tử cực độ co lại “A Trạch!”
Khương Trạch nhàn nhạt nhìn chén thuốc nát vụn trên mặt đất, ánh mắt bén nhọn lạnh lẽo, “Đệ không uống.”
“A Trạch, đệ…”
Hắn đặt một tay lên cái bụng bằng phẳng của đối phương.
Tuy rằng trên miệng vẫn phủ nhận, kỳ thực trong lòng bọn họ đã nhìn nhận Khương Trạch đang mang thai.
Khương Trạch nhàn nhạt nhìn Khương Tố, giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh: “Nếu đệ quả thật có thể giống như nữ tử có thể hoài thai, dựng dục hài tử của ca ca. Như vậy cho dù phải vất vả mười tháng, cửu tử nhất sinh —— “
“Đệ cũng muốn đứa bé này!”
Khương Trạch nói đến đây thì thấp giọng nở nụ cười, “Thượng thiên đã đuổi ta trở về, lại đem ca ca cho ta, còn tặng hài tử cho ta… Bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi sinh mạng của các người….”
“—— bất luận kẻ nào, cũng không thể!”
Có lẽ vì Khương Trạch rốt cục cũng đưa ra quyết định, một đêm này đã cùng Khương Tố nói chuyện thật lâu. Hai người giống như đã nửa đời không tâm sự với nhau, cho dù Khương Tố trước nay vẫn trầm ổn ít lời cũng giống vậy, tâm tình kích động nói từ những việc lúc còn nhỏ cho đến kế hoạch trong tương lại sắp tới. Làm sao cướp đoạt Tùy quốc, làm sao thu nạp nhân tâm, làm sao an trí bách tính, làm sao xây dựng Khương quốc phú cường tiện đà đánh hạ các nước còn lại…
Cho tận lúc sắp thiếp đi, sự ngăn cách của hai người đã tiêu thất hết, thậm chí so với ban đầu còn phải gần gũi hơn không ít.
Sáng hôm sau, khi Lý ngự y biết được đáp án liền hết sức vui mừng. Lão tự mình thỉnh cầu Khương Trạch cung cấp một ít trọng phạm cùng hung cực ác, bắt tay vào thí nghiệm ma phí tán cùng với kỹ thuật mổ bụng và khâu vết thương, đảm bảo cho hành động bảy tháng sau có thể vạn vô nhất thất.
Khương Trạch tự nhiên phê chuẩn, mà Khương Tố lại là tự mình hành trọng lễ, khẩn cầu Lý ngự y nghìn vạn lần chú tâm cẩn thận.
Ba ngày sau, đại quân khởi hành, mười vạn binh mã thẳng tiến đến đô thành Tùy quốc, cùng Cơ Ngọc đánh một trận quyết định. Suốt một đường đi qua bốn quận, chỉ có một tòa thành dựa vào địa thế hiểm yếu ngoan cường chống lại, cuối cùng lại bị Khương Trạch dễ dàng công phá. Chỉ là mặc kệ tướng lĩnh thủ thành lựa chọn thế nào, con đường quật khởi của Khương quốc đã là không người nào có thể ngăn cản.
Cùng với việc tiến quân, Khương Trạch lại lần nữa hoàn mỹ tận dụng kiến nghị kiếp trước của Gia Cát Du, mỗi lần đóng quân ở nơi nào đều chỉnh đốn quân đội, kiềm chế xung động, chưa từng nhiễu dân nửa phần, thậm chí còn phân phát một ít lương thực cứu trợ dân chúng địa phương. Cũng theo đó, phần đông bách tính đều rất nhanh chóng tiếp thu sự thật, đương nhiên cũng có một số người không muốn nhìn nhận Khương quốc, tự tẫn thề sống chết ủng hộ Tùy quốc.
Những người như vậy tuy ít, thế nhưng cũng vẫn tồn tại, bọn họ tuy phản đối Khương quốc cùng với cực đoan sử dụng cái chết để khuyên nhủ người khác đồng thời biểu thị phản kháng, thế nhưng Khương Tố lại vẫn lựa chọn giúp bọn họ hậu táng, thậm chí còn hạ lệnh không cho phép binh lính quấy nhiễu người nhà của bọn họ.
Tuy rằng đời trước Khương Trạch vẫn cảm thấy những người này phi thường ngu xuẩn, căn bản không thể nói lý —— cái gì kiên định, cái gì tín niệm, lại cái gì là khí tiết thà chết chứ không chịu khuất phục, cứ qua loa kết thúc tính mạng của mình như vậy còn không bằng tòng quân chống đỡ kẻ thù thì thực tế hơn một chút.
Chỉ là đời này, y đột nhiên có chút minh bạch lựa chọn của bọn họ.
Bởi vì, y cũng có tín niệm kiên quyết hơn, trọng yếu hơn sinh mạng của mình.
Đại quân rốt cục cũng đã đến dưới chân đô thành Tùy quốc, hiện tại đã là tháng mười hai, đại tuyết như lông ngỗng tung bay khắp thiên địa, thập phần lạnh giá.
Trên người Khương Trạch khoác áo choàng huyền sắc, gần như đem cả cơ thể bao lại trong lớp áo dày, cổ áo là dùng da lông chồn bạc do đích thân Khương Tố săn về, ánh lên gương mặt như sắc hoa đào của y thêm vài phần rực rỡ, hai tròng mắt càng trở nên đen bóng lấp lánh.
Y cùng với Cơ Ngọc đối diện từ xa.
Đời trước kẻ này chết trong tay Cơ Minh, đời này có thể chết trong tay y, cũng coi như không bôi nhọ Cơ Ngọc rồi.
Khương Trạch nâng tay lên, người bên cạnh liền dâng một bộ cung tiễn.
Lắp tên, kéo cung. Chỉ nghe một tiếng rít dài, mũi tên sắc nhọn mang theo tiếng xé gió giống như ánh chớp xông thẳng về phía Cơ Ngọc.
Con ngươi Cơ Ngọc nhanh chóng co rút.
Trong tầm nhìn của y rõ ràng thấy được mũi tên nhanh chóng lao đến, thế nhưng lại không thể né tránh, hiện tại cả người y đều băng lãnh, thậm chí giống như hóa thành tượng đã, cư nhiên căn bản vô pháp di động mảy may, chỉ có thể mở to mắt nhìn mũi tên này bắn trúng ngực mình.
Y bị xung lực của mũi tên trùng kích ngã ngửa ra sau, rơi khỏi lưng ngựa. Hậu tri hậu giác mới cảm thấy một cơn đau tê tâm liệt phế, bắt đầu từ ngực rồi lan tràn xuống toàn thân.
Mà theo sau cú ngã của y, cũng không biết là ai hô lên một câu “Bệ hạ băng hà rồi”, sau đó không ngừng có Tùy quân ném vũ khí lên trên nên tuyết, giơ tay đầu hàng.
Khương Tố thấy thế thì khẽ cười, nghiêng đầu ngưng mắt nhìn Khương Trạch.
Khương Trạch buông cung tên trong tay, đối diện cùng hắn.
Đời trước, thiên hạ của y là dùng Tùy quốc làm bậc thang đầu tiên. Đời này, liền cũng để thiên hạ của bọn họ lấy khởi điểm từ Tùy quốc đi thôi!
————————
/ Ma phí tán: Tên gọi đầu tiên của thuốc mê/ thuốc tê dùng trong y học ở Trung Quốc, tương truyền do Hoa Đà phát minh ra và đã nhiều lần dùng trong những cuộc phẫu thuật của mình dưới thời Tam Quốc. Thế nhưng sau này, cùng với cái chết của vị thần y lỗi lạc kia, ma phí tán cũng dần dần thất truyền, những vị đông y đại lão sau này cũng không ngừng phục chế lại ma phí tán nhưng đều không đạt được đến công hiệu như trong truyền thuyết, chỉ dùng cái tên này để tượng trưng và lưu giữ lại một huyền thoại về y học.