Nam Phủ.
Lúc này là giữa trưa, lại còn là mùa hè nên trời đặc biệt nóng gắt, một tên thiếu niên đầu đầy mồ hôi vừa đi vừa lẩm bẩm:”vẫn không thể nào bước vào Tôi Thể Cảnh, không lẽ Thần Vận ta lại phế vật đến thế sao”.
Thiếu niên một đầu tóc đen rối tung, mặc dù mặt mũi dơ bẩn nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn rất tuấn mỹ, chỉ có điều trông hắn rất yếu đuối tùy thời đều có thể ngã bệnh, người khác nhìn vào đều chỉ có một liên tưởng, kẻ này chắc chắn là tiểu thụ thụ.
Thần Vận bỗng dừng chân, chăm chú nhìn phía trước, lúc này bên người rất đông, đông đến ngẹt đường đi, vốn tính hiếu kỳ hắn liền xông lên phía trước náo nhiệt.
“Này huynh đệ, đây là đang có chuyện gì a” hắn nhanh tay nhanh mắt liền nắm được một tên mập đang đứng gần đó.
“Đương nhiên là đến xem các cường đại cường giả đến từ Nam Tinh Viện “ tên mập vẻ mặt khinh thường nhìn lấy Thần Vận.
Thần Vận không hiểu lấy:”cường giả Nam Tinh Viện đến Vũ Đường chúng ta?”
“Ân” tên mập nói với giọng vô cùng hâm mộ:”nghe bảo các đại nhân bên ấy đang đi thu đồ khắp nơi ở Nam Phủ, nếu người nào may mắn nhập pháp nhãn đều có thể một bước lên trời, ta bỗng cảm thấy tâm linh của mình đều có thể tùy thời sụp đổ vì không đủ điều kiện nhập pháp nhãn người ta đây”.
“Ách, điều kiện gì” Thần Vận ngây ngốc, hắn không biết là có sự kiện trọng đại này nha.
Với thiên phú bình thường thậm chí có phần kém, gia cảnh lại không khá đến đâu, bình thường có thời gian hắn đều ngây ngốc rèn luyện để sớm ngày bước vào Tôi Thể Cảnh đây.
“Dưới tuổi, Tôi Thể Cảnh”
Thần Vận cũng là câm lặng rồi, hắn năm nay đã gần đều chỉ có chưa nhập được Tôi Thể Cảnh, người trong Vũ Đường chưa bảo phế vật đã là vạn hạnh nhưng cũng chỉ là bình thường trong bình thường, vơ tay đều có thể nắm được một nắm.
“Tô Mục ca, huynh năm nay chắc chắn có thể một bước lên trời a” một đám thiếu niên vây quanh một tên thiếu niên khác giọng to lớn,
“Đúng vậy chỉ có Tô Mục ca tuổi đã nhập Tôi Thể Cảnh còn có thể là ai”
“ tuổi đã Tôi Thể Cảnh thật đáng hâm mộ”
Giọng của bọn hắn lớn lối khiến phần đông đám người khó chịu nhưng cũng chỉ là khó chịu thôi, biết làm sao chỉ kẻ bọn hắn nịnh là Tô Mục, thiên tài của Vũ Đường đây, mới tuổi đã Tôi Thể Cảnh, đừng tưởng Tôi Thể Cảnh là dễ bước vào, chỉ đám người tu võ nãy mới biết đó là rãnh trời.
Thần Vận mắt nhìn qua đám bọn chúng bỗng hai mắt trực trực nhìn thẳng thân ảnh kế bên Tô Mục.
“Tiểu Nhạn” hắn nắm chặt tay.
“Vận ca ca” Tiểu Nhạn ngạc nhiên nhìn Thần Vận, nàng không nghĩ tên ngốc này hôm nay lại có thể xuất hiện ở đây, không phải bình thường hắn đêu ngây ngốc tu tu luyện luyện,
Nàng vốn đã chán ngán Thần Vận, nàng không muốn mình phải phí thời gian bên hắn, nàng muốn đứng kế bên những thiên tài như Tô Mục.
Tô Mục lúc này cũng nhìn sang Thẩn Vận, vẻn vẹn chỉ là nhìn xem.
“Tiểu Nhạn vì sao”
“Xin lỗi Vận ca nhưng người ta thích thật ra lại là Tô Mục ca” Tiểu Nhạn thở dài.
Thần Vận nắm tay thành quyền, chân đạp xuống mặt đường, phóng tới đám người Tô Mục.
Mặc dù hắn không phải thiên tài, nhưng vì quanh năm rèn luyện khắc khổ nên sức lực hắn hơn hẳn những kẻ đồng dạng, rất nhanh hắn hạ được một vài tên trong số chúng.
Mắt nhìn đã gần tới Tô Mục.
Tô Mục nhếch miệng khinh miệt:”một tên không biết điều mà thôi”.
Đáp lại sự giận dữ của Thần Vận là một quyền tùy ý.
Thần Vận hoảng hốt, một quyền này quá nhanh rồi, hắn đều nghe được tiếng gió xé rách, quyền lực đấm mạnh vào ngực, cả người hắn như con diều đứt dây, bắn mạnh ra mặt đường.
“Mục ca, hắn chỉ là lỡ dại, ngươi bỏ qua cho hắn đi” Tiểu Nhạn mở miệng khuyên, mặc dù giọng nàng rất nhẹ nhàng dễ nghe nhưng vào tai Thần Vận, đó lại là âm thanh khó nghe nhất hắn từng được nghe.
Thần Vận trong ngực không ngừng truyền tới cảm giác đau nhói, hắn còn đặc biệt cảm thấy tâm mình đau vô cùng, rất là đau đớn, mối tình đầu của hắn cứ như vậy đi mất, hắn lại bất lực thua cuộc.
“Bùm”
Lúc này, một chiếc phi thuyền to lớn màu bạc từ màn kia trời nhanh chóng xé nát không khí tiến đến Vũ Đường.
“Cạch xẹt” cửa phi thuyền mở ra, hai bóng người từ bên trong bước ra, thân ảnh bọn họ cao ngất.
“Cung kính cường giả Nam Tinh Viện đến thăm”
“Cung kính cường giả Nam Tinh Viện đến thăm”
Cả Vũ Đường chỉ còn một âm thanh duy nhất.