Đế Vương Công Lược

chương 107: khách tới từ bạch tượng quốc [ cây trâm vàng giữa lưng chừng núi]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bóng đêm dần dần buông xuống, phủ lên vạn vật một màu đen kịt, các hàng quán trên đường phố từ từ tản đi, du khách lui tới thưa dần, phu thê lão bá bán hoành thánh cũng chậm rãi thu dọn đồ đạc chất lên xe đẩy, sau đó người đẩy người kéo, cười cười nói nói trở về nhà, trên xe đẩy có treo một cái chuông nhỏ, tiếng chuông thanh thúy rõ ràng, vang lên leng keng leng keng suốt dọc đường đi.

Phố Chính Dương vắng vẻ tĩnh lặng, hai người tay nắm chặt tay đi dưới ánh trăng, thân ảnh bị kéo ra rất dài rất dài.

Tứ Hỉ đã được hộ tống về cung trước hai người, hiện giờ đang bồn chồn lo lắng, cầu mong đừng có chuyện gì không may xảy ra với Hoàng thượng, đang nghĩ có nên đi tìm Hướng thống lĩnh hay không thì lại thấy Tây Nam Vương cùng Hoàng thượng bước vào cửa, nhất thời tỉnh ngộ, ở trong lòng hung hăng vỗ ót —Có vậy mà không nghĩ ra!!!

Trong phòng có mùi thuốc đông y nhàn nhạt, Đoạn Bạch Nguyệt vừa vào cửa đã nhíu mày: ” Thân thể lại khó chịu sao?”

” Là lư hương thôi, nhưng có bỏ thêm ít dược liệu.” Sở Uyên ngồi xuống bên bàn: ” Tiểu Cẩn vừa phái người đưa tới một thời gian, đều là những dược vật có tính an thần, mùi thơm dễ chịu hơn các loại huân hương tầm thường nhiều lắm.”

Huân hương: mấy thứ để xông cho thơm, kiểu giống như trầm hương của mình vậy á.

” Gần đây lại ngủ không ngon?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay xoa xoa trán Sở Uyên.

” Quen rồi.” Sở Uyên hơi né tránh: ” Ngươi lại không cho phép ta uống thuốc.”

” Ta là muốn ngươi thả lỏng tâm tình.” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống nắm lấy hai tay của hắn: ” Uống nhiều thuốc không tốt, không chịu đi ngủ sớm cũng không được, đạo lý này tiểu oa nhi năm tuổi nào cũng biết, ngươi còn chờ ta nhắc đủ bảy tám mươi lần mới chịu nghe hay sao?”

Sở Uyên nói: ” Ừ!”

Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ.” Ừ????”

Sở Uyên giúp hắn sửa sang lại mái tóc, nói: ” Không nói vấn đề này nữa, đi đường có mệt hay không? Tới điện Ôn Tuyền đi?”

” Ngâm ôn tuyền xong là phải ngủ thật ngon, sáng mai không cho phép lâm triều.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn dậy, phân phó Tứ Hỉ đi chuẩn bị.

Sở Uyên bất mãn: ” Vì sao mỗi lần ngươi tới vương thành đều không cho phép ta lâm triều?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Bởi vì mỗi lần ta tới, buổi tối ngươi nhất định sẽ mệt mỏi chết.”

Sở Uyên: “….”

Thấy hai tai Sở Uyên rõ ràng đã đỏ lên, Đoạn Bạch Nguyệt thức thời nói sang chuyện khác: ” Có trà nóng không?”

Sở Uyên đá hắn một cước, xoay người rời khỏi tẩm cung.

Trà nguội cũng không có!!!

Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu gối, đuổi theo.

Tứ Hỉ đã phân tán toàn bộ cung nhân trong điện Ôn Tuyền từ lâu, còn mình thì đứng ngoài cửa canh chừng, vẻ mặt tươi cười, nhìn qua vô cùng vui vẻ.

Dòng nước nóng màu trắng sữa được tự nhiên ban tặng còn thoang thoảng mùi thuốc đông y, Sở Uyên tựa vào bờ hồ, cả người được vây quanh bởi làn hơi nước mờ ảo.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn từ phía sau.

Khóe miệng Sở Uyên cong lên, thuận thế dựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, tìm một tư thế thoải mái nhất.

Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn xoa ấn bả vai, lực tay rất là nhẹ nhàng ôn nhu.

” Ư ~~~” Sở Uyên cúi đầu rên lên một tiếng.

” Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt dừng tay.

” Không có gì, mấy ngày trước luyện công không cẩn thận bị đánh trúng một cái, hơi bầm tím chút thôi.” Sở Uyên nói: ” Đã thoa thuốc ba ngày nay, đỡ hơn nhiều rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người hắn lại, cởi vạt áo ướt đẫm ra, quả nhiên liền thấy trên vai trái có một mảng lớn da thịt ứ máu bầm màu tím xanh, tuy đã được thoa thuốc ba ngày rồi nhưng vẫn còn hơi sưng.

” Luyện công cùng với ai, vì sao lại để bản thân bị thương?” Đoạn Bạch Nguyệt không vui.

” Thiên Phong.” Sở Uyên kéo vạt áo lại.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thẩm minh chủ cũng đang ở vương thành sao?”

” Đi rồi, ba ngày trước đã lên đường trở về Nhật Nguyệt sơn trang.” Sở Uyên cười, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Đoạn Bạch Nguyệt: ” Biết ngươi sợ Tiểu Cẩn, hắn sắp ra biển rồi, chắc là muốn tới thăm hỏi Quỷ Thủ tiền bối.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “Khụ!”

Sở Uyên nâng cằm hắn lên, kề sát vào hôn một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm lấy eo Sở Uyên, để khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn, hai tay lướt qua sống lưng của hắn, lại cảm thấy gầy hơn trước đây một chút, vì vậy nói: ” Có muốn ra ngoài du ngoạn giải sầu một chuyến hay không? Không đi xa, chỉ tới vùng phụ cận của vương thành ngắm phong cảnh mà thôi.”

” Không đi.” Sở Uyên lưu lại dấu răng trên cổ Đoạn Bạch Nguyệt: ” Mấy ngày nữa quốc chủ của Bạch Tượng quốc tới đây rồi.”

” Bạch Tượng quốc?” Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: ” Sao ta không nghe thấy ngươi nói gì? Trên đường tới vương thành cũng không hề có tiếng gió truyền ra.”

” Lúc trước hắn đã từng phái người đưa tới một phong thư.” Sở Uyên nói: ” Muốn Đại Sở liên thủ với Bạch Tượng quốc, cùng nhau mở một tuyến đường biển mới phục vụ việc thông thương với Nam Dương.”

” Hắn thật là biết tính toán làm ăn a.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Chưa kể thế cục hiện nay ở Nam Dương trời thâm sóng độc, mà cho dù có là tứ hải thái bình đi nữa thì chuyện mở tuyến đường biển cũng không thể chỉ nói vài câu là quyết định ngay được.”

” Cho nên ta mới để hắn âm thầm tới vương thành.” Sở Uyên nói: ” Nếu hắn thật lòng muốn cùng Đại Sở hợp tác thì còn có thể thương lượng, nhưng nếu dám tâm hoài bất quỹ thì cũng thừa dịp này tìm hiểu rõ ràng để có đối sách tiếp theo.”

” Tâm hoài bất quỹ, ngươi nghi ngờ hắn sẽ bị Sở Hạng thu mua sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên gật đầu: ” Còn nữa, lần này không chỉ có mình hắn mà ngay cả Kim Xu và người nhà phu quân của nàng cũng cùng tới đây. Bởi vậy chuyến đi này không chỉ đơn giản là chuyện của Bạch Tượng quốc ở phía nam, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì Cao Ly quốc ở phía bắc cũng sẽ bị liên lụy.”

Người Kim Xu gả tới tên là Khôn Đạt, tuy là phú hộ giàu có nhất nhì Xiêm Viễn quốc nhưng đa số thời gian đều ở Bạch Tượng quốc, sản nghiệp trải rộng khắp nhiều đảo quốc khác ở Nam Dương. Có tài có lực như thế, Kim Xu lại có thân phận là công chúa Cao Ly, quốc chủ Bạch Tượng quốc dẫn bọn họ theo đến Sở quốc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

” Dù Kim Thái cười rộ lên nhìn rất ngu xuẩn, nhưng dù sao cũng là vua một nước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Giữa Bạch Tượng quốc và Đại Sở, kẻ ngốc cũng biết nên chọn bên nào.”

” Bởi vậy ta cũng không lo lắng quá nhiều.” Sở Uyên nói: ” Đúng lúc ngươi ở đây thì cùng nhau nhìn thử xem, coi rốt cuộc mục đích của Bạch Tượng quốc lần này là gì.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”

Tứ Hỉ công công bưng vào một cái khay, nhẹ nhàng đặt xuống ngoài bức màn, sau đó lặng yên không tiếng động lui ra ngoài.

Sở Uyên nói: ” Rượu sao?”

” Lúc trước đã nói với ngươi rồi, là Ỷ Phong.” Đoạn Bạch Nguyệt rót một chén: ” Để trong hầm rượu mấy tháng trời, giờ uống vào miệng mới thấy ngon.”

Sở Uyên nương theo tay hắn uống hết nửa chén.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Thấy thế nào?”

” Ngọt hơn Phi Hà, nhưng cũng thanh đạm hơn Phi Hà.” Sở Uyên nói.

” Thích không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

Sở Uyên gật đầu: ” Thích!”

” Ta cũng biết ngươi sẽ thích.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa nửa chén còn lại lên miệng hắn: ” Nếu thả vào trong này thêm Nguyệt Đàm thì sẽ càng thanh thuần hơn nữa, đáng tiếc đường xá quá xa xôi, chỉ có thể chờ tương lai trở về tây nam mới có thể thưởng thức được.”

Sở Uyên nhướng nhướng đuôi lông mày: ” Trở về?”

” Phải, trở về tây nam.” Đoạn Bạch Nguyệt hôn hôn khóe môi của hắn: ” Trở về nhà của chúng ta.”

Bên ngoài điện gió lạnh thổi từng cơn, Tứ Hỉ ngồi trong phòng, ôm bình trà nóng ngủ gật. Không biết đã mơ thấy cái gì mà đột nhiên giật mình một cái tỉnh dậy, nhìn nhìn sắc trời, nhìn nhìn cửa lớn của điện Ôn Tuyền vẫn còn đóng chặt, thầm nghĩ, lần này quả thực rất là lâu nha…

Giọt nước từ đầu vai trượt xuống, Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua sống lưng của Sở Uyên, kéo theo người dưới thân càng run rẩy kịch liệt hơn. Ôm chặt vào lòng vẫn thấy chưa đủ, những cái hôn ướt át không ngừng rơi xuống khóe mắt phiếm hồng, lời tâm tình nhỏ nhẹ dịu dàng ôn nhu, giữa tiếng rên rỉ thở dốc, hơi thở nóng bỏng như là muốn đem cả cuộc đời này hòa tan.

Thần linh ơi nhân gia sợ H quá đi, khó edit xin lỗi dù rất là ngắn híc.

Hoan ái xong, Sở Uyên lật người nằm đè lên Đoạn Bạch Nguyệt, cúi đầu lười biếng hôn qua ngũ quan anh tuấn, dù mệt mỏi rã rời nhưng trong lòng vẫn tràn đầy tham luyến, thầm nghĩ cứ để lần ôn tồn này kéo dài thêm chút nữa chút nữa. Lòng bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt khẽ vuốt ve lưng hắn, mãi đến khi người trong lòng mơ màng buồn ngủ mới kéo khăn lông bên cạnh qua, bao lấy hắn ôm ra khỏi ôn tuyền.

Một đêm này, Sở Uyên ngủ rất an ổn —cho dù lư hương trong tẩm cung bị Tây Nam Vương mạnh mẽ lấy đi thì cũng ngủ rất an ổn vậy.

Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa.

Lưu Đại Quýnh chắp tay cảm khái: ” Thật lâu rồi Hoàng thượng của ta chưa từng nhiễm bệnh a.”

Đào Nhân Đức đá hắn một cước: ” Nói bậy bạ cái gì!”

” Ngươi biết gì chứ, chút bệnh chút tai người ta gọi là phúc khí.” Lưu Đại Quýnh nói năng đầy lý lẽ.

Đào Nhân Đức thực sự không muốn nói chuyện với người này chút nào, leo lên kiệu trở về phủ. Mấy ngày nữa quốc chủ của Bạch Tượng quốc sẽ tới, tuy chỉ âm thầm tới thăm hỏi nhưng cũng không thể qua loa được, thậm chí còn phải cẩn thận chu đáo hơn nữa.

Cuối thu, tiết trời quang đãng dễ chịu, ngay cả những cơn gió cũng mang theo mùi hương lúa mới.

Ngày hôm đó trong cung làm cơm hoa màu, thiết yến chiêu đãi trăm quan cùng nhau ăn mừng mùa thu hoạch, thuận tiện ức khổ tư điềm. Sau khi trở về tẩm cung, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ăn ngon không?”

Ức khổ tư điềm: nhớ gian khổ, mong ngọt bùi, ý trong câu này là tưởng nhớ những gian khổ trong mùa vụ, cầu mong năm sau được mùa.

Sở Uyên đáp: ” Không ngon.” Một lúc sau lại hỏi: ” Tối nay ngươi ăn gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Giò heo hầm, tổ yến táo đỏ, còn có hải sâm xào.”

Sở Uyên nói: ” Hừ!”

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: ” Những món này đều là ngươi bảo ngự trù nấu cho ta.”

Thiên tử suy nghĩ một chút, cảm thấy gạo lức và bánh ngô đều ăn không ngon —Cho dù đó là quy củ do tổ tiên định ra, có ngụ ý tốt đi nữa thì cũng rất là khó ăn.

Gạo lức: gạo giã thô, thường vẫn chưa trắng trẻo sạch sẽ, ta thấy nó có màu úa úa bầm bầm a, giã kĩ thì nó mới trắng.

Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nói: ” Ta dẫn ngươi ra cung ăn đồ ngon nhé?”

Sở Uyên nói: ” E là không được, quốc chủ Bạch Tượng quốc sắp tiến cung rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: ” Nhanh vậy sao?”

” Nhanh gì chứ.” Sở Uyên tự rót cho mình chén trà nhỏ: ” So với thời gian dự tính từ trước thì đã muộn bảy tám ngày rồi.”

” Tuy là thế nhưng cũng không đến mức đêm nay sẽ vào cung.” Đoạn Bạch Nguyệt: ” Giờ này rồi còn gì.”

” Đối phương là âm thầm tới vương thành, tất nhiên không thể ở khách điếm được, cần phải tiếp bọn họ vào cung.” Sở Uyên nói: ” Mà nếu đã vào cung, cho dù đêm nay không nghị sự thì vẫn phải gặp một lần.”

” Vậy ta sẽ ra cung mua cho ngươi ít điểm tâm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mua bánh bơ thịt ngươi thích, được không?”

Sở Uyên lắc đầu: ” Ngươi theo ta đi gặp quốc chủ Bạch Tượng quốc đi.”

” Dịch dung sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên đáp: ” Đứng sau bình phong.” Dịch dung cái gì!!! Tuy Kim Xu đã gả cho người khác, có cuộc sống mĩ mãn rồi nhưng vẫn là không cho nhìn!!!

Tây Nam Vương sờ sờ cằm, thời gian ghen thật là dài a~~~~.

Đương nhiên, trước khi xuất phát tới ngự thư phòng, Đoạn Bạch Nguyệt vẫn bảo Tứ Hỉ bưng tới một chén chè hoa sinh, nhìn hắn ăn xong hết rồi mới chịu thả cho đi.

Ngoài cửa cung, Ôn Liễu Niên cũng ngồi cỗ kiệu vội vàng chạy vào trong cung, tới trước ngự thư phòng, lúc xuống kiệu suýt nữa ngã nhào một cái.

” Đại nhân đừng vội.” Tứ Hỉ nhanh chóng đỡ lấy hắn: ” Không cần phải sốt ruột, quốc chủ Bạch Tượng quốc vẫn chưa tới đâu.”

Chính là bởi vì hắn không tới a! Ôn Liễu Niên mặt mày hoảng loạn: ” Thỉnh công công mau vào bẩm báo Hoàng thượng một tiếng, hình như người của Bạch Tượng quốc đã mất tích rồi.”

“Hả?” Tứ Hỉ công công cực kì hoảng sợ.

” Mất tích?” Sở Uyên nghe vậy cũng cả kinh.

” Đúng vậy.” Ôn Liễu Niên nói: ” Vi thần cũng vừa thu được tin tức, đúng lúc chư vị thiếu hiệp của Truy Ảnh Cung cũng tới vương thành làm việc, đã tới đó hỗ trợ tra xét rồi.”

Một nhóm hơn mười người, tung tích toàn bộ không có, chỉ để lại một cây trâm vàng trên sơn đạo giữa lưng chừng núi, là của Kim Xu.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta đi xem thử.”

Sở Uyên gật đầu: ” Cẩn thận!”

Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: ” A Việt đã tới núi Miên Nha rồi.” Có thể giúp nhau tìm kiếm.

Về phần “vì sao Tây Nam Vương vốn nên ở thành Đại Lý nhưng đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh Hoàng thượng”, Ôn đại nhân vẫn chưa hề biểu hiện ra chút nghi hoặc nào —cực kì bình tĩnh!

Nếu không thì sao có thể gọi là ĐỆ NHẤT TÀI TỬ của Đại Sở được chứ đúng không? Chỉ bằng điều này thôi, các vị đại nhân còn lại có phi ngựa ba ngày trời cũng không đuổi kịp!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio