Đế Vương Công Lược

chương 114: thẩm vấn [ kĩ năng chải đầu…cuồng bạo]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mãi tới buổi chiều, Triệu Việt mới tới tìm Ôn Liễu Niên về ăn cơm.

Nghĩ kĩ lại thì chức vị Thừa Tướng của Đại Sở thực sự cũng không dễ làm a, không chỉ phụ tá thiên tử nghị chính, mà còn phải giúp thiên tử canh cửa. Rất là mệt!

Ôn đại nhân vừa đi vừa nói: ” Phải ăn giò heo.”

Dù sao cũng đã ngồi trước cửa phơi nắng hứng gió suốt mấy canh giờ, lại còn vô vị nhạt nhẽo buồn chán muốn chết, nhất định phải tẩm bổ mới được.

” Bầu trời cũng sắp tối đen rồi, đừng dậy nữa.” Bên trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Muốn ăn cái gì? Ta đi thông truyền bọn họ làm một ít mang vào phòng cho ngươi.”

” Loạn đảng vẫn còn đang bị giam trong ngục, mặc kệ sao?” Sở Uyên tựa cằm lên ngực hắn.

” Trở về cung rồi thẩm vấn cũng không muộn, nếu ngươi thấy phiền thì cứ ném hết cho ta cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn cao lên bao lấy hắn: ” Cần gì phải nóng lòng mấy ngày này chứ.”

Sở Uyên bĩu môi: ” Họa quốc ương dân!”

Tay Đoạn Bạch Nguyệt bất động trong giây lát, hỏi: ” Ngươi đang nói Sở Hạng, hay là Tiêu Tiêu Nhi?”

Sở Uyên đáp: ” Ngươi!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Sở Uyên nằm trong ngực hắn, cũng không nói gì nữa, như là đang ngẩn người suy nghĩ sự tình.

Qua một lúc thật lâu sau Đoạn Bạch Nguyệt mới nhỏ giọng kháng nghị: ” Không có.”

” Có.” Đường nhìn của Sở Uyên cũng không xê xích một chút, vẫn như cũ lười biếng nhìn chằm chằm chằm vào khoảng không, thuận miệng nói: ” Trẫm nói ngươi có thì ngươi có.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nha~…”

Ngươi là Hoàng thượng, ngươi định đoạt!

Sở Uyên rụt người vào trong chăn, lần nữa nhắm mắt lại. Xung quanh đều là hơi thở quen thuộc nhất, sau khi “thị tẩm cùng người nào đó” xong cũng không mặc y phục, da thịt xích lõa chặt chẽ tiếp xúc với nhau, hô hấp nóng bỏng phả vào bên tai, mười ngón tay đan vào nhau, thoải mái đến mức không muốn nói thêm một câu một chữ nào nữa.

Thấy hắn mệt mỏi lại lưu luyến cảm xúc này như vậy, Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bời của hắn, cánh tay siết lại ôm chặt vào lòng.

Sáng sớm hôm sau, Sở Uyên dẫn người rời khỏi Thừa Châu, Ôn Liễu Niên và Triệu Việt ở lại cùng quan viên địa phương xử lý những chuyện còn lại trong Lưu Thương Kiếm Các. Bên trong xe ngựa, Đoạn Bạch Nguyệt bưng một bát canh ngân nhĩ (nấm tuyết), nói: ” Ăn không?”

Sở Uyên nói: ” Không có khẩu vị.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn một lúc, sau đó nói: ” Chỉ là không có khẩu vị nên không muốn ăn, không phải là đang tức giận ta đúng không?”

Sở Uyên chậm chậm rãi rãi dùng giọng mũi hì ra một chữ: “Ừ!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Hoàng hậu mà sủng ái quá cũng không được, nếu không sẽ thị sủng mà kiêu rồi dễ dàng rối loạn triều cương. Nói thí dụ như sáng nay vừa mở mắt thì lại bị quấn lấy ư ư một lần, mệt mỏi mơ màng bước lên xe ngựa, mãi đến lúc này vẫn thấy khó chịu cả người. Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay muốn ôm hắn nhưng lại bị ghét bỏ đuổi ra khỏi xe ngựa, Hỏa Vân Sư đi phía trước chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, ngửa mặt lên trời “phì ~~~~~~” dài một hơi.

” Vương gia.” Đoạn Niệm giục ngựa từ phía sau tới, nói: ” Tiêu Tiêu Nhi đã tỉnh lại rồi, hắn nói là muốn gặp Hoàng thượng.”

” Đúng là nóng nảy a.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chờ về vương thành mà cũng chờ không được.”

Đoạn Niệm hỏi: ” Vương gia có muốn gặp hắn không?”

” Không gặp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cho hắn chờ vài ngày lại nói.”

Đoạn Niệm gật đầu, quay đầu ngựa trở về đội ngũ sau cùng.

So với Tiêu Tiêu Nhi mà nói thì Phong Lôi càng nóng nảy hơn nhiều, nhưng cho dù có nóng nảy hơn nữa thì cũng không quan hệ gì đến Tây Nam Vương, bởi vì Tây Nam Vương của Hoàng thượng đã trực tiếp ném hắn cho Ôn Liễu Niên rồi.

Sở Uyên: “….”

Nhìn người trong nhà giam đang phẫn nộ gào thét mắng chửi không ngừng, tóc rối bời như tổ quạ, nỗ lực muốn phá xích sắt xông lên, đầu Ôn đại nhân vang lên ong ong, trốn sau lưng Triệu Việt, rất muốn từ quan hồi hương.

Bên trong vương thành, mọi chuyện vẫn như cũ, hai người về tới tẩm cung, tắm rửa xong còn chưa kịp nghỉ ngơi uống chén trà thì Tứ Hỉ đã tới thông truyền, nói là Đào đại nhân cầu kiến.

Đoạn Bạch Nguyệt úp đầu xuống bàn, giả chết!

Lại nữa.

Không tới có được hay không?

” Đứng dậy.” Sở Uyên kéo nhẹ tay áo của hắn, nói: ” Theo trẫm tới ngự thư phòng.”

” Đi tới đó cũng được, nhưng phải nói trước là dù lão đầu kia bị ta tức chết cũng không cho phép ngươi tức giận.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn đưa lên miệng hôn một cái, vẫn ngồi lì trên ghế không muốn động. Cái gì gọi là sống qua xa xỉ rồi khó chịu khổ, chính là thế này đây, đã cùng người thương tận hưởng cuộc sống thoải mái rồi, ai còn muốn quản mấy chuyện phiền phức như xã tắc giang sơn Nam Dương loạn đảng gì nữa chứ, ai muốn quản thì cứ ôm về mà quản đi, nhanh chóng trở về tây nam vo gạo mới là chính sự.

Sở Uyên mạnh mẽ kéo hắn dậy, sửa sang lại y phục lộn xộn trên người hắn, cầm lược chải tóc lại đàng hoàng rồi mới kéo người ra cửa.

Trên đường đi, Tây Nam Vương lén lén lút lút đưa tay xoa xoa da đầu — kĩ năng dùng lược chải đầu cuồng bạo thế này là có thể so ngang với Kim thẩm thẩm rồi, tương lai sợ là sẽ bị kéo trọc đầu.

Chúng đại thần ở trong ngự thư phòng đợi thật lâu mới thấy Hoàng thượng xuất hiện, cùng với Tây Nam Vương.

…..

” Đào đại nhân.” Thái độ của Đoạn Bạch Nguyệt cực kì hữu nghị.

” Tây Nam Vương cũng có chuyện muốn tấu trình lên Hoàng thượng sao?” Đào Nhân Đức nói: ” Vậy chúng ta có thể lui ra ngoài trước rồi quay lại diện thánh sau cũng được.”

” Đại nhân khách khí rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bổn Vương cũng không có chuyện gì muốn tấu hết, chỉ theo tới xem một chút thôi.”

Đào Nhân Đức: “…..”

Theo tới xem???

Sở Uyên phân phó nội thị ban ghế cho mọi người ngồi.

Đoạn Bạch Nguyệt kéo cái ghế, sột soạt loảng xoảng đi về phía long án, tới lúc gần như đụng vào rồi mới hài lòng phủi phủi ống tay áo thỏa mãn ngồi xuống.

Tâm tình của Đào Nhân Đức rất là phức tạp, cũng không biết mình nên nói cái gì, nhìn Hoàng thượng vẻ mặt đầy ý cười thì lại càng choáng váng đầu hoa mắt. Mãi đến khi tấu trình xong mọi chuyện, bước ra khỏi ngự thư phòng rồi mà tâm hồn vẫn còn lơ lửng như đi trên mây.

” Có thể nào là vì Tây Nam Vương …..hay không a?” Một vị đại nhân khác muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đưa mắt nhìn xung quanh một lát, thấy không có người ngoài thì mới nhỏ giọng nói: ” Cổ a.”

Lời này vừa ra, các vị đại nhân còn lại cũng cảm thấy vô cùng có khả năng. Lãnh thổ Sở quốc bao la rộng lớn, các nước phụ thuộc và vùng đất được phong vương cũng không hề ít, nhưng ngay cả Thất Tuyệt Vương Mộ Hàn Dạ đã liên minh với Sở quốc trừ khử nghịch tặc tiền triều ở tuyết nguyên đông bắc lúc trước, thì cùng lắm chỉ là gặp ai cũng khoe khoang thiên tình sử cực kì ân ái của hắn cùng với vương hậu nhà hắn, đồng thời ép buộc người nghe tiến hành ca ngợi, trừ chuyện đó ra cũng không thấy có gì khác thường. Đâu có giống như Tây Nam Vương trong ngự thư phòng hôm nay vậy, kéo cái ghế sột soạt loảng xoảng chạy loạn khắp nơi, hành vi thất lễ như thế mà Hoàng thượng cũng không trách phạt —thật sự rất giống trúng cổ a.

” Nếu vậy thì phải làm sao bây giờ?” Mọi người vô cùng lo lắng, rối rít mồm năm miệng mười nhao nhao lên, đều rất mong ngóng Cửu điện hạ sớm tới vương thành, hoặc là Thẩm tướng quân trở về cũng được.

Bên trong thư phòng, Sở Uyên gục đầu lên long án cười khúc khích.

Đoạn Bạch Nguyệt hai tay chống cằm, ngồi phía đối diện hăng hái nhìn hắn.

” Lần sau không được làm loạn như vậy nữa.” Sở Uyên cười một trận xong rồi mới đứng dậy vỗ vỗ gò má Đoạn Bạch Nguyệt: ” Có nghe hay không?”

Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn qua, cúi đầu hôn một cái.

” Đi thôi, xem Nạp Ngõa thế nào rồi.” Sở Uyên nói: ” Lúc trước đã cho uống thuốc giải, hiện tại cũng nên tỉnh lại.”

” Hoàng thượng.” Chương Minh Duệ đang chẩn mạch cho Khôn Đạt, Kim Xu đứng bên cạnh xem, Sở Uyên ra hiệu bảo hắn không cần đa lễ, hỏi thăm đơn giản vài câu rồi xoay người tới phòng sát vách.

Trên giường là một nam tử đen gầy, xương gò má rất cao, tuy sắc mặt nhìn qua rất mệt mỏi nhưng vẫn có thể nhìn ra được vài phần phong thái hoàng gia, chính là quốc chủ Bạch Tượng quốc Nạp Ngõa.

Đúng như những gì Đoạn Bạch Nguyệt dự đoán trước đó, bởi vì mậu dịch ở Nam Dương phát triển mạnh mẽ nên càng ngày càng có nhiều người phất lên như diều gặp gió chỉ sau một đêm, những người muốn chạy tới chia chén canh cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng khi người nhiều quá, muốn làm ăn được cũng không dễ, các cảng khẩu trước đây phải cạnh tranh giành khách thương cũng từ từ được lấp đầy, thậm chí còn phải chen lấn nhau. Vào lúc này, nếu ai có thể mở ra một tuyến đường biển mới thì chính là ngồi mở kho nhìn bạc trắng cuồn cuộn đổ về. Nạp Ngõa biết người nghĩ ra chuyện này không chỉ có mình hắn, người muốn mượn hơi Đại Sở cũng không phải chỉ có mình hắn, vì vậy hành trình bắc thượng tới Sở quốc lần này ngoại trừ vài thân tín ra thì không ai biết được, nhưng không ngờ hành tung của hắn vẫn bị tiết lộ.

” Quốc chủ có biết người phía sau màn là ai không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Nạp Ngõa lắc đầu, suy nghĩ một lát lại nói: ” Không biết có thể nhờ Sở Hoàng giúp một chuyện được không?”

” Mời nói.” Sở Uyên gật đầu.

Nạp Ngõa nói: ” Khẩn cầu Sở Hoàng phái người âm thầm tới Bạch Tượng quốc một chuyến, xem thử tình huống nơi đó hiện giờ ra sao.”

Sở Uyên gật đầu: ” Được, trẫm đáp ứng ngươi.”

Nạp Ngõa nói tạ ơn xong lại trầm mặc, nhìn qua giống như không muốn nói nhiều lời, may mắn là Sở Uyên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn dò hắn nghỉ ngơi thật tốt rồi cùng Đoạn Bạch Nguyệt rời đi.

Việc thẩm tra của Ôn Liễu Niên thì lại cực kì thuận lợi —chỉ vài ngày sau đã phái người đưa tới một đống tấu chương. Nhiều năm trước, trong đám thủ hạ của Tiêu Tiêu Nhi có một đệ tử tên là Phượng Sơn, là con trai độc nhất của Phong Lôi. Vừa bước chân ra giang hồ, tìm một môn phái tạm thời đặt chân cũng là chuyện thường tình, bởi vậy sau khi Phong Lôi biết tin cũng không có quá nhiều lo lắng. Chẳng qua là, lần tiếp theo thu được phong thư thì cũng chính là tin dữ, trong thư nói Phương Sơn bị bệnh chết bất đắc kì tử, Phong Lôi xem xong cảm thấy trời đất quay cuồng.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tất nhiên Phong Lôi sẽ thống khổ vạn phần, nhưng rồi có người biết rõ sự tình đưa tới một phong thư, nói Phượng Sơn không phải chết vì bệnh, mà là bị Tiêu Tiêu Nhi đem nhốt trong tháp Linh Lung làm vật tế quỷ thần, đừng nói là thi thể hay tro cốt mà ngay cả hồn phách cũng sẽ bị đánh tan. Vì báo thù cho con, Phong Lôi dịch dung, ngụy trang thành người cụt chân, nuốt xuống huyết hải thâm cừu trà trộn vào Lưu Thương Kiếm Các, tuy đã từng bước lấy được lòng tin của Tiêu Tiêu Nhi nhưng chung quy cũng không cách nào tìm được cơ hội đem hắn nhốt vào tháp Linh Lung, tế điện nhi tử chết oan của mình. Mãi tới khi nhóm người Nạp Ngõa bị bắt, đúng lúc Đoạn Bạch Nguyệt cố ý tìm tới cửa, bởi vậy quyết định hành động một lần, được ăn cả ngã về không.

Huyết hải thâm cừu: thù hằn sâu tựa biển máu.

” Tiếp theo phải thẩm tra thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Còn muốn tới nhà giam gặp Tiêu Tiêu Nhi sao?”

” Nhốt nhiều ngày như vậy vẫn chưa tự sát, xem ra hắn vẫn còn muốn sống.” Sở Uyên nói: ” Chỉ cần còn muốn sống thì có rất nhiều biện pháp cạy miệng hắn ra.”

” Hay là để ta đi?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

” Ừ.” Sở Uyên gật đầu: ” Thẩm vấn xong nhớ là phải giữ lại mạng của hắn, cho dù phải chết thì cũng để hắn chết tại tháp Linh Lung, coi như ai ủi vong hồn nam tử trẻ tuổi vô tội kia đi.” Về phần Phong Lôi, sát nghiệt chồng chất trên thân, không cần biết năm đó là vì lý do gì thì cũng là tội không thể tha thứ.

Bên trong địa lao âm trầm, Tiêu Tiêu Nhi đang ngồi trên một đống rơm rạ, đưa lưng về phía cửa nhà giam.

Đoạn Bạch Nguyệt ra hiệu bảo lao đầu mở khóa sắt, tiếng kim loại va chạm nhau trong bóng đêm càng trở nên rõ ràng thanh thúy, thế nhưng Tiêu Tiêu Nhi vẫn không quay đầu lại.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Phong Lôi đã nhận hết tội trạng rồi, ngươi còn định mạnh miệng nữa sao?”

Tiêu Tiêu Nhi chậm rãi quay đầu lại nhìn thẳng hắn, ánh mắt tràn đầy phẫn hận.

Thế cục hiện tại ngay cả kẻ ngu cũng có thể hiểu được. Phong Lôi là cha của Phượng Sơn, tất nhiên chỉ hận không thể để Sở Hoàng đem mình ra thiên đao vạn quả, cho nên dù không có tội danh cũng sẽ đặt điều nói ra một đống, huống chi những năm gần đây quả thực Lưu Thương Kiếm Các vẫn đang âm thầm làm việc cho Sở Hạng. Người ngoài có thể không biết được nội tình nhưng bản thân Phong Lôi lại là Nhị đương gia, hoàn toàn có thể tiếp xúc với những người từng qua lại mật báo cho Sở Hạng. Giờ phút này hối hận vì tin người thì cũng đã quá muộn rồi, việc duy nhất có thể làm là phối hợp với triều đình diệt trừ nghịch tặc, mong sao có thể giảm bớt tội danh, nhưng không ngờ suốt đường từ Thừa Châu trở về vương thành, căn bản cũng không ai thèm để ý đến mình, thậm chí có lúc ngay cả cơm nước cũng quên mang, bụng đói khát khô cổ họng suốt hai ngày đằng đẵng cũng có, càng đừng nói tới chuyện thẩm vấn.

Lúc này khó khăn lắm mới thấy người tới, nhưng ngay cả quan phục cũng không mặc, cũng không biết rốt cuộc là có chức quan gì, ngược lại vừa mở miệng đã nói mình mạnh miệng?

Tiêu Tiêu Nhi liều mạng nén giận dữ và nghẹn khuất trong lòng, nói: ” Ta muốn gặp Hoàng thượng!”

” Hoàng thượng là người ngươi có thể gặp được sao?” Đoạn Bạch Nguyệt kéo cái ghế ngồi xuống, đưa chân gác lên bàn, nhìn qua rất có phong thái của viên ngoại ác bá chuyên ức hiếp nam nữ nhà lành, lười biếng nói: ” Nói đi.”

Tiêu Tiêu Nhi nghiến răng nghiến lợi lặp lại lần nữa: ” Ta muốn gặp Hoàng thượng.”

” Ngay cả Sở Hạng cũng chưa có tư cách diện thánh, huống chi là ngươi.” Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên, ánh mắt lại dần dần lạnh xuống: ” Phải suy nghĩ kĩ càng một chút, nếu bây giờ không chịu nói, sợ là sau một khắc nữa ngươi cũng không còn mạng để nói.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio