; Hai cái đầu trọc [ Một cuộc gặp gỡ TUYỆT VỜI ^_^]
Bạch y thư sinh tên Tư Không Duệ, ở trong chốn giang hồ cũng có chút danh tiếng. Tuy rằng trước đây Sở Uyên đã từng gặp hắn ở Nam Dương rồi, nhưng lúc ấy chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến Thiên Thần Sa, đã vậy còn có một Đoạn Bạch Nguyệt lúc nào cũng muốn trốn trốn tránh tránh mình, tất nhiên không rãnh bận tâm những chuyện khác. Vì vậy lần này nghe được tin hắn tới giúp đỡ cũng cảm thấy rất vui mừng, đang trên đường tới tìm gặp một lần nói cảm ơn thì lại bị Đoạn Bạch Nguyệt chặn lại giữa chừng.
” Ngươi lại làm trò quỷ gì rồi?” Sở Uyên nghi ngờ.
” Oan uổng cho ta quá.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên trở lại khoang thuyền: ” Tư Không vừa lạnh lại vừa đói, đã lênh đênh trên biển hai ngày rồi, lúc nãy vừa mới ăn xong đi ngủ, ngươi có việc gì cứ để sáng mai nói cũng không muộn.”
” Đáng thương như vậy sao?” Sở Uyên chấn kinh.
” Cưới được một nương tử quá hung hãn, cũng không còn cách nào khác.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo tay hắn: ” Mai mốt thành thân xong ngươi không được phép học theo nàng a.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: ” Ít ra Tư Không còn có chiếc thuyền.”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: ” Xem ra tương lai của ta ngay cả một chiếc thuyền cũng không có rồi?”
Sở Uyên gật đầu: ” Ừ.”
…
Tây Nam Vương xoa xoa cằm, cân nhắc xem sau này phải giấu tiền riêng ở đâu mới không bị phát hiện, hay là phải làm cái giỏ trúc treo lên nóc nhà.
Còn khoảng bảy tám ngày đường nữa sẽ tới được Xiêm Viễn quốc, theo kế hoạch đã định trước thì Đoạn Bạch Nguyệt và Thẩm Thiên Phong sẽ âm thầm đưa Kim Xu và Khôn Đạt trở về trước, sau đó mượn cơ hội thăm dò thái độ của quốc chủ Xiêm Viễn là Ngô Đăng. Có điều nếu Tư Không Duệ đã tới, không dùng mới là đồ ngốc, dù sao cũng ăn một tô mì rồi, theo lý cũng nên làm chút chuyện.
Sở Uyên nói: ” Ngươi muốn đi cùng Tư Không?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tuy Thẩm minh chủ khinh công đệ nhất thiên hạ nhưng Tư Không cũng không kém, tới Xiêm Viễn quốc một chuyến thì dư dả. Hơn nữa hắn vốn sinh sống ở Nam Dương, vừa quen thuộc với phong thổ vừa thông hiểu ngôn ngữ địa phương, là người thích hợp nhất để chọn lựa.”
” Cũng tốt.” Sở Uyên đưa tay vỗ vỗ lên gò má hắn: ” Chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cầm tay hắn đưa lên miệng hôn một cái.
” Chúng ta đã ra biển lâu như vậy rồi, vì sao vẫn chưa thu được tin tức gì của Nam sư phụ?” Sở Uyên lại nói: ” Ngay cả một phong thư cũng không có.”
” Nam Hải này rộng lớn như vậy, cũng không biết rốt cuộc sư phụ đã đi nơi nào.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhưng lần này Sở quân xuôi nam động tĩnh lớn như thế, không cần biết là đang ở đâu, sư phụ cũng phải nhanh chóng chạy tới mới đúng. Có náo nhiệt mà không chen chân vào, chuyện này không giống tác phong của sư phụ chút nào.”
” Có thể nào là vì sư phụ đã trở về hầm mộ lại rồi không?” Sở Uyên lo lắng hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Hầm mộ nơi khác chắc chắn sư phụ cũng không thèm nằm đâu, huống chi nếu đúng là như vậy thì càng phải viết cho ta và Dao nhi một phong thư báo trước mới đúng. Biến mất vô ảnh vô tung như vậy, chẳng bằng nói là ở đâu chơi vui quá quên trời quên đất quên luôn mình còn có hai đồ đệ ở nhà rồi.”
Sở Uyên rút tay về lại, nói: ” Nghe ngươi nói thật nhẹ nhàng.”
” Vốn là như vậy, sư phụ sẽ không gặp chuyện không may.” Đoạn Bạch Nguyệt thuận miệng nói: ” Thầy tướng số nói sư phụ ít nhất cũng có thể sống năm trăm tuổi.”
Sở Uyên: “…..”
Vì sao tất cả mọi chuyện liên quan đến Tây Nam Phủ, nghe vào tai đều thấy không đáng tin như thế????
Hải ngoại tiên sơn sương trắng lượn lờ, Nam Ma Tà ngồi xổm trên bàn đá, nói: ” Thiếu.”
” Như vậy còn chưa đủ?” Một lão đầu râu bạc ngồi đối diện hắn trừng mắt: ” Ngươi cái lão bất tử này, chẳng lẽ còn muốn tôn tử của ta nữa chắc?”
Nam Ma Tà nói: ” Cũng được.”
” Được cái rắm!” Lão đầu râu bạc giận dữ, chu miệng về phía hắn điên cuồng nhổ nước bọt.
Chỉ trong nháy mắt hai người đã lao vào đánh nhau, trong sân gà bay chó sủa. Một tiểu oa nhi khoảng chừng năm sáu tuổi đang ngồi bên cánh cửa xem náo nhiệt, chỏm tóc trên đầu tết đuôi sam dựng đứng lên trời.
Mấy ngày sau, đội thuyền Đại Sở thuận lợi đến vùng phụ cận Xiêm Viễn quốc. Cảng biển náo nhiệt phồn hoa xưa kia giờ trở nên trống trải lặng ngắt, quân đội qua lại tuần tra, ngăn chặn triệt để chuyện ngư dân trên đảo liên lạc với thế giới bên ngoài, nhìn dáng vẻ giống như chỉ hận không thể xây dựng một tòa thành trì vây quanh toàn bộ lãnh thổ quốc gia.
Tư Không Duệ nói: ” Ngươi xác định chủ tử trên đảo này vẫn là Ngô Đăng mà không phải đã bị Sở Hạng thu mua??”
” Thu mua ngược lại chưa tới.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu không cũng không cần phải đóng chặt cửa khẩu hải quan, hôm nay Ngô Đăng làm vậy đơn giản chỉ là vì muốn đứng ở thế trung lập tự bảo vệ mình, không bị cuộc chiến này ảnh hưởng mà thôi.”
” Theo tính tình của Ngô Đăng thì đúng là không dễ dàng bị người khác lôi kéo như vậy.” Kim Xu cũng nói: ” Xiêm Viễn quốc đã yên bình gần mấy trăm năm nay rồi, không có đạo lý nào chỉ vì một Sở Hạng mà vị kéo xuống nước.”
” Vậy thì đi thôi.” Tư Không Duệ cắm sáo ngọc về lại bên hông: ” Hai bên vừa mới giao ban, thời cơ vừa khớp.”
Đoạn Bạch Nguyệt dành trước một bước kéo lấy Khôn Đạt tung người nhảy lên, chỉ trong nháy mắt đã ẩn mình vào bóng tối.
Tư Không Duệ trợn mắt há hốc mồm.
Trước khi đi rõ ràng đã nói rồi, phải lưu lại nam nhân cho mình.
Giao hữu không cẩn thận như vậy, lời người này nói thật sự là một câu cũng không thể tin được a.
Đầy mặt máu!
Sở quân đã vượt qua đường biên giới biển của Xiêm Viễn nên tất nhiên dân chúng trên đảo cũng lo sợ bất an, trời vừa tối đã trốn trong nhà lên giường ngủ, vì vậy ngoài đường lớn rất yên tĩnh, ngay cả đại trạch Khôn gia ngày thường đèn đuốc sáng trưng thì bây giờ cũng là một mảnh vắng lặng.
Bốn người vững vàng rơi vào trong viện.
Bên trong thư phòng lộ ra ánh sáng đèn le lói, từ khe cửa sổ nhìn vào chỉ thấy một lão giả đang ngồi một mình bên bàn, trước mặt bày ấm trà đã nguội lạnh, đang thở dài não nuột, chính là phụ thân của Khôn Đạt &” Vào đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta với Tư Không ở chỗ này chờ.”
” Đa tạ Tây Nam Vương.” Khôn Đạt dắt tay Kim Xu, vội vã đẩy cửa thư phòng ra.
“…” Nhìn thấy hai người vào phòng, Khôn Sơn đầu tiên là khiếp sợ, sau đó xách ngọn đèn dầu bước nhanh về phía hai người, muốn nhìn rõ xem đây rốt cuộc là người bằng xương bằng thịt, hay chỉ vì bản thân mình quá tưởng niệm nên sinh ra ảo giác.
” Phụ thân.” Khôn Đạt mừng đến phát khóc, nắm tay lão giả nói: ” Nhi tử đã trở về rồi đây.”
Ngoài cửa sổ, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Đang nói cái gì vậy?”
Tư Không Duệ cười ha hả nói: ” Cầu xin ta đi.” Ha ha ha ha ngươi cũng có ngày hôm nay.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trắng đêm trằn trọc, rơi lệ trời sáng.”
Tư Không Duệ rất muốn thổ huyết: ” Không nói cái gì, chính là hỏi thăm việc nhà, hỏi vài chuyện đã xảy ra thời gian qua thôi.”
Lúc hai người đang nói chuyện, Khôn Sơn cũng nghe Khôn Đạt kể lại đại khái mọi chuyện, vì vậy tự mình ra cửa đón hai người vào thư phòng.
Đúng như những gì mọi người dự đoán trước đó, đứng trước trận đánh quan trọng giữa Sở Uyên và Sở Hạng lần này, Ngô Đăng không cần suy nghĩ đã chọn đứng ở thế trung lập. Tích trữ đầy đủ hàng hóa lương thực đóng chặt biên giới, chuẩn bị chờ cuộc chiến này kết thúc lại xem hướng gió.
” Sở Hạng từng phái người đặc biệt tới lôi kéo Ngô Đăng, sau khi bị cự tuyệt thì cứ vậy ra đi?” Đoạn Bạch Nguyệt hơi nghi ngờ.
” Tất nhiên cũng không phải là vậy, lúc đó chuyện cũng có chút giằng co.” Khôn Sơn nói: ” Trước khi rời đi, sứ thần của đối phương còn rất huênh hoang, nói quốc chủ phải cẩn thận này nọ. Quả nhiên, tối hôm qua suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn.”
“Tối hôm qua?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
” Có một nhóm người xông vào vương cung, gặp người liền giết, võ công cực kỳ cao.” Khôn Sơn nói: ” Thậm chí ngay cả thị vệ thiếp thân bên cạnh quốc chủ cũng không phải đối thủ của bọn họ, nhưng may mắn là có đại sư kịp thời ra tay tương trợ nên mới tránh được kiếp nạn.”
” Đại sư nơi nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Thành Quan Hải, Tiểu Diệp Tự.” Khôn Sơn nói: ” Phương Trượng tên là Diệu Tâm, quan hệ với quốc chủ rất tốt, bởi vậy vừa nghe tin Nam Dương này không an ổn liền dẫn theo tăng nhân trong chùa đi thuyền ra biển, đã ở trong hoàng cung mấy tháng nay rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt hơi ngạc nhiên. Lúc trước Sở Uyên nhắc tới ngôi chùa này hắn cũng không lưu ý gì nhiều, sau lại đại quân tới thành Quan Hải thì toàn bộ Tiểu Diệp Tự kia đã giăng đầy mạng nhện, nghe dân chúng nói Diệu Tâm dẫn tăng nhân ra biển hóa duyên vẫn chưa trở về, việc này cũng chỉ dừng lại ở đó, không ngờ tới đây rồi vẫn có thể gặp được.
” Đa tạ Tây Nam Vương đã đưa các con ta trở về.” Khôn Sơn nói: ” Có điều bản thân ta chỉ là một thương nhân, cũng không biết phải làm sao mới báo đáp được ân tình này, chỉ có thể âm thầm quyên góp chút vàng bạc cho Đại Sở, cầu nguyện các vị sớm ngày đại thắng trở về.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Vàng bạc thì không cần đâu, dù Khôn lão gia gia tài bạc triệu nhưng cũng là cần cù vất vả tích cóp từng li từng tí mới có được. Nếu thật sự muốn tạ ơn, hay là nhờ Khôn lão gia tiến cử Bổn Vương gặp quốc chủ một lần, có thể chứ?”
” Chuyện này…..” Khôn Sơn do dự.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu quốc nội gió êm sóng lặng thì như vậy cũng được. Nhưng hiện tại rõ ràng Sở Hạng sẽ không từ bỏ ý đồ, không đem vấn đề diệt trừ tận gốc, chỉ dựa vào các tăng nhân của Tiểu Diệp Tự thôi thì chỉ sợ cũng không kéo dài được lâu.”
” Tây Nam Vương nói cũng phải.” Khôn Sơn đứng dậy: ” Vậy hai vị ngồi đây chờ một lát, ta sẽ lập tức vào cung truyền đạt lại chuyện này với quốc chủ.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Đa tạ.”
Sau khi Khôn Sơn rời đi, Khôn Đạt nhịn không được nói: ” Thứ cho tại hạ nói thẳng, quốc chủ trước nay làm người luôn cẩn thận, cho dù tối hôm qua thật sự bị người ám sát đi nữa thì nhiều nhất cũng chỉ an bài thêm vài phòng tuyến xung quanh vương cung mà thôi, muốn liên hợp với hắn cùng nhau đối phó Sở Hạng thì khả năng không lớn lắm.”
” Đại Sở cũng không thiếu mấy nghìn thủy quân của Xiêm Viễn quốc.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Hắn có bằng lòng giúp Hoàng thượng hay không tạm thời không đề cập tới, nhưng nếu nhát gan sợ phiền phức, tương lai sẽ bị Sở Hạng uy hiếp cũng không phải là không có khả năng. Lần này Bổn Vương cũng không mong Ngô Đăng sẽ cùng Đại Sở kết minh, nhưng chí ít cũng muốn cho hắn nhớ kĩ một điều, nếu có liên hệ với Sở Hạng, không cần biết có phải là hắn cam tâm tình nguyện hay không, hậu quả cũng chỉ có chết.”
Khôn Đạt nghe vậy trầm mặc, nhịn không được len lén liếc mắt nhìn Kim Xu đang đứng bên cạnh một cái. Hắn vẫn luôn không thích Đoạn Bạch Nguyệt, nguyên nhân chính là vì nương tử của mình. Nhưng hắn cũng biết mình đích xác không thể nào sánh bằng Đoạn Bạch Nguyệt được, bất luận là về thân phận, khí độ, võ công, tài phú, mọi phương diện đều chỉ có thể thừa nhận mình xếp phía sau. Mấy lời vừa rồi Đoạn Bạch Nguyệt nói, giọng điệu của đối phương cũng không có bao nhiêu sát ý, thậm chí nói ra cực kì tùy ý ung dung, nhưng vẫn như cũ mang theo cảm giác áp bách cường thế, như là trời sinh đã có khí chất tà mị bá đạo như vậy rồi.
Kim Xu nắm tay hắn, nhẹ nhàng cười cười: ” Ta đi nấu cho ngươi chén chè?”
Khôn Đạt gật đầu: ” Ừ.”
Kim Xu đứng dậy rời đi, Tư Không Duệ ở dưới gầm bàn đạp Đoạn Bạch Nguyệt một đạp, nói chuyện cũng không biết thu liễm khí thế một chút, liên lụy huynh đệ không có chè ăn.
Qua khoảng chừng một canh giờ, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nghe như là có không ít người.
” Tây Nam Vương đợi lâu.” Khôn Sơn đẩy cửa ra, phủi phủi nước mưa dính trên vai áo, nghiêng người mời những người còn lại phía sau vào phòng.
Một trung niên nam tử mặc y phục xa hoa quý phái, có lẽ chính là quốc chủ Ngô Đăng. Bên cạnh là một hòa thượng đầu trọc, tám phần mười chính là phương trượng Diệu Tâm của Tiểu Diệp Tự.
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nở nụ cười. Hòa thượng trên đời này hắn gặp không nhiều lắm, hòa thượng Thiếu Lâm là nhìn quen mắt nhất, còn lại cũng đều là các đại sư đi tha phương khắp nơi hóa duyên, râu tóc bạc trắng cũng có, gầy gò khổ tu cũng có, thậm chí béo phệ núc ních cũng có, nhưng vẫn chưa gặp được hòa thượng nào giống vị đứng trước mặt này, dưới chân mày kiếm là một đôi mắt phượng hẹp dài, môi hồng răng trắng, nhìn tuấn mĩ dị thường. Thân hình cao to, bộ tăng bào màu xám bằng vải bố cũng có thể mặc ra được tư thái như thần tiên, tay nắm một chuỗi hạt tràng, năm ngón tay tinh tế như bạch ngọc, thật sự chẳng khác gì thần tiên bước ra từ trong tranh.
Hóa duyên: Khất thực.
Vừa nghĩ đến người này từng ở lâu dài trong cung, còn thường mang theo Sở Uyên tránh thoát tai mắt của Tây Nam Phủ, cũng không biết thảo luận với nhau những thứ đồ chơi gì, nụ cười trên mặt Tây Nam Vương càng giống gió xuân ấm áp hơn vài phần, rất hiền lành!
” Các hạ chính là Tây Nam Vương?” Ngô Đăng hành lễ.
” Quốc chủ.” Đoạn Bạch Nguyệt hoàn hồn: ” Đêm khuya mạo muội quấy rầy, mong quốc chủ chớ trách.”
Ngô Đăng liên tục xua tay: ” Tây Nam Vương nói quá lời rồi, Sở hoàng ngự giá thân chinh, Tiểu Vương vốn nên mở rộng cửa tiếp đón mới đúng, chỉ là….Haizzzzz.”
” Quốc chủ không cần phải tự trách.” Diệu Tâm đứng bên cạnh nói: ” Sở Hoàng trạch tâm nhân hậu, tất nhiên sẽ không trách cứ quốc chủ.”
Tư Không Duệ nghi hoặc hỏi: ” Nghe giọng điệu này, đại sư biết Hoàng thượng sao?”
” Mấy năm trước tiểu tăng đã từng ở trong cung một thời gian.” Diệu Tâm nói: ” Tới tẩm cung giúp Sở Hoàng trị chứng mộng yểm.”
Mộng yểm: ác mộng, bóng đè.
” Ồ ~, thì ra là vậy.” Tư Không Duệ tươi cười đầy mặt, ở phía sau véo Đoạn Bạch Nguyệt một cái. Nghe thân thiết ghê chưa, còn có vụ này nữa, lật úp bình dấm chua ngay!!!!!
” Tiểu Vương biết mục đích chuyến này của Tây Nam Vương là gì.” Ngô Đăng sảng khoái nói: ” Nhờ ngài chuyển cáo Sở hoàng, mặc dù Xiêm Viễn quốc không thể xuất chiến nhưng cũng có thể giữ vững lập trường. Nếu kẻ địch trở lại uy hiếp cũng sẽ cùng quốc gia liều mạng chống trả, tuyệt đối không để hắn hiếp bức lợi dụng, biến mình thành địch thủ của Đại Sở.”
” Có câu hứa hẹn này của quốc chủ là đủ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Chờ Sở quân đại thắng trở về, Đại Sở, Xiêm Viễn quốc, Bạch Tượng quốc và hơn mười đảo quốc ở Nam Dương này sẽ cùng nhau đề ra điều khoản mậu dịch mới, đến lúc đó mới chân chính là hải lộ tung hoành, thương thuyền tấp nập, quốc chủ chỉ cần chờ ngày đó là được.”
” Nếu vậy thì tốt quá.” Thấy Đoạn Bạch Nguyệt dường như cũng không dự định ép bức mình gia nhập vòng chiến, Ngô Đăng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vì vậy cười nói: ” Tiểu Vương còn chuẩn bị chút quà mọn, thỉnh cầu Tây Nam Vương cùng Diệu Tâm đại sư chuyển giao cho Sở Hoàng.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….
Cùng nhau chuyển???
Diệu Tâm nói: ” Tăng nhân Tiểu Diệp Tự cũng là con dân của Đại Sở, tất nhiên cũng phải vì nước mà chiến đấu.”
” Khụ khụ.” Thời khắc mấu chốt, Tư Không Duệ vẫn còn nhớ được chút tình nghĩa huynh đệ, dù sao năm xưa cũng từng giúp mình chép thư tình, vì vậy thành khẩn nói: ” Đại sư cứ làm phúc tới cùng tiếp tục ở lại Xiêm Viễn quốc bảo hộ quốc chủ đi, thủy quân Đại Sở cũng không thiếu người.”
” Không cần không cần.” Ngô Đăng liên tục xua tay: ” Ta đã không giúp được gì rồi, làm sao có thể da mặt dày giữ đại sư ở lại vương cung chỉ vì bảo vệ tính mạng của mình được.”
Diệu Tâm cũng nói: ” Các tăng nhân còn lại của Tiểu Diệp Tự sẽ tiếp tục ở lại trong cung, bảo hộ quốc chủ.”
Tư Không Duệ cười lúm đồng tiền như hoa nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, còn muốn ngăn nữa không? Ít nhất nói giúp huynh đệ thêm vài câu.
Khôn Đạt đứng bên cạnh nhắc nhở: ” Trời sắp sáng rồi, phải nắm chắc thời gian mới được.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu như vậy thì chúng ta xin cáo từ trước, đa tạ đại sư ra tay tương trợ, mời.”
” Không dám.” Diệu Tâm chắp tay trước ngực hơi thi lễ, xoay người ra khỏi cửa phòng.
Lúc này tại đại hải doanh Sở quân, Diệp Cẩn đang ngồi xổm trên boong thuyền, dùng sức tách quả dừa ra làm đôi, muốn thừa dịp bình minh thu thập một ít sương sớm làm thuốc.
Thẩm Thiên Phong ở bên cạnh giúp hắn.
Diệp Cẩn cầm một nửa vỏ quả dừa lên, hỏi: ” Ngươi xem, có giống đầu trọc hay không?”
Thẩm Thiên Phong: “….”
Diệp Cẩn lại cầm lên thêm một nửa vỏ quả dừa, nghiêm túc nói: ” Hai cái đầu trọc!”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa gò má hắn.
Rốt cuộc khi nào mới quên được chuyện này a.
Muốn quên cũng khó minh chủ ơi ~~~~