Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe hắn nói vậy, mọi người càng thêm tò mò, rối rít rướn cổ lên nhìn, Sở Uyên nhảy xuống thuyền nhỏ, đưa tay vén rèm lên, chỉ thấy bên trong là một tiểu nam hài khoảng chừng ba bốn tuổi, trắng trẻo bụ bẫm, mặc một bộ y phục may bằng tơ lụa, vừa nhìn liền biết là xuất thân từ gia đình quyền quý.
” Chuyện này…..” Ôn Liễu Niên có chút khó hiểu, đang lúc hai quân giao chiến tình thế như nước với lửa thế này, còn tưởng tiền bối sẽ đưa tới bí kíp phá trận, hoặc là đao thương đạn dược, nhưng vì sao lại đưa tới một tiểu oa nhi?
” Đây là hài tử nhà ai nha.” Sở Uyên bật cười, đi vào khoang thuyền ôm nó ra: ” Thật là bụ bẫm.”
Tiểu oa nhi không khóc cũng không nháo, nhìn qua còn cực thích Sở Uyên, hai tay nhỏ bé ôm cổ hắn, nghiêng đầu nhìn xung quanh.
” Có biết nói không?” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo tay nó một cái.
” Biết ~~.” Tiểu oa nhi cất giọng non nớt trong trẻo nói, nhìn như là vừa mới tỉnh ngủ.
” Tên gọi là gì a?” Sở Uyên hỏi.
Tiểu oa nhi suy nghĩ một lúc, lắc đầu: ” Không biết ~~.”
“Là một lão gia gia đầu tóc rối bời đưa ngươi tới đây, có đúng hay không?” Sở Uyên ôm nó lên thuyền lớn.
” Dạ~~.” Tiểu oa nhi tựa đầu lên vai hắn. Diệp Cẩn cũng bước tới, lấy một túi thơm nhỏ trong tay áo ra đưa cho nó.
Người chèo chiếc thuyền kia tới đã biến mất vô ảnh vô tung, nghe thị vệ Sở quân nói thì người kia giống như là một cao thủ, ùm một cái nhảy xuống biển rồi sau đó không thấy tăm hơi đâu nữa, cũng không nói tiếng nào, không biết lai lịch ra sao.
” Lại giở trò quỷ gì rồi.” Đầu Đoạn Bạch Nguyệt lại đau như muốn nứt ra.
Đoạn Dao ngược lại cực thích tiểu hài tử này, cùng Diệp Cẩn thay nhau ôm nó, lại gọi phòng bếp nấu chút cháo cá mang tới đút nó ăn. Sở Uyên nhìn mọi người tản đi, hỏi: ” Ngươi có ý kiến gì không?”
” Ta?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Đầu đầy mê hoặc.”
” Mặc dù bình thường Nam tiền bối hơi hấp tấp một chút, nhưng cũng sẽ không chọn lúc này gây thêm chuyện phiền phức đâu.” Sở Uyên đưa tay vịn bờ vai của hắn: ” Không còn cách nào khác, nếu đã đưa tới đây rồi thì đành phải nuôi thôi, may mắn là nhìn nó cũng rất ngoan.”
Đoạn Bạch Nguyệt than thở: ” Đưa tới thì cũng được đi, vì sao lại không chịu viết thêm hai dòng giải thích rõ ràng một chút.”
” Xem ngươi mặt ủ mày ê kìa.” Sở Uyên gõ gõ sống mũi của hắn: “Một tiểu oa nhi mà thôi, huống chi có Tiểu Cẩn và Dao nhi ở đây, ngươi muốn ôm cũng không có cơ hội.”
” Nào, há miệng ra.” Đoạn Dao thổi nguội muỗng cháo, cẩn thận đưa tới bên miệng tiểu oa nhi.
Tiểu oa nhi ăn cháo rất ngoan, hết ngụm này tới ngụm khác cũng không cần chớp mắt một cái. Triệu Việt ôm đao đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: ” Có phải khi ngươi còn bé cũng như vậy hay không?”
Ôn đại nhân nói: ” Ừ.”
Tiểu oa nhi ăn no bụng, sau đó nằm trong ngực Diệp Cẩn bắt đầu lim dim mắt, một đám người vây quanh nó hỏi han nửa ngày trời, rốt cuộc cũng hỏi được chút tin tức. Dường như tiểu oa nhi này có đến hai gia gia, một gia gia đầu tóc chỉnh tề, một gia gia đầu tóc giống như ổ gà.
“…”
” Nam tiền bối có sư huynh đệ nữa sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Đoạn Dao mờ mịt lắc đầu: ” Chưa từng nghe qua a, lúc trước sư phụ chỉ nói là phải tới Nam Hải chúc thọ bằng hữu cũ, nhưng cũng chưa nói đó rốt cuộc là người nào.”
Chúc thọ a….trong lòng tất cả mọi người có mặt ở đây đều không hẹn mà cùng nghĩ, xem tình hình này, nghìn vạn lần đừng nói là đi ăn tiệc mừng thọ rồi thuận tiện trộm luôn tôn tử của người khác đó
Loại đức hạnh này, khắp thế gian còn có thể có ai….
” Ngươi cái lão tặc này!” Trước một tòa hải đảo nhỏ, một lão đầu râu bạc suýt chút nữa tức điên, rút bảo kiếm trong tay ra gầm lên: “Đem tôn tử của ta đi giấu nơi nào rồi?”
” Ngươi đuổi theo ta làm chi? Ta thật sự không biết a.” Nam Ma Tà rất là vô tội: ” Không tin ngươi cứ tìm đi, chiếc thuyền ba lá này rách nát như vậy, chẳng lẽ còn có thể giấu được một người sống hay sao?”
Thuyền ba lá: Trong raw là “舢板”, đọc là san bản, người ta có thể viết thành “舢板”, cũng đọc là san bản, hoặc là 三板, đọc là tam bản. Đều có nghĩa là thuyền ba lá (ba tấm ván gỗ dùng để đóng phần đáy thuyền và thân thuyền), đây là một loại chiến thuyền thời nhà Thanh, còn hiện tại thì dùng như chiếc xuồng.Hình ảnh xem bên dưới.
” Vô liêm sỉ!” Lão đầu râu bạc xách kiếm vù vù đuổi theo: ” Hôm nay ta phải cùng ngươi đánh một trận sống mái!”
” Này này này.” Nam Ma Tà nắm cổ tay lão đầu lại: ” Có chuyện gì từ từ nói: ” Tiểu Kim Tử đang ở đại doanh Sở quân.”
” Ngươi cư nhiên dám đưa tôn tử của ta đến quân doanh?” Lão đầu râu bạc cảm thấy trời đất tối sầm, giậm chân một cái, đang muốn đi tìm tôn tử thì lại bị người phía sau kéo lại.
” Sắc trời vẫn còn sớm.” Nam Ma Tà kéo hắn lên đảo: ” Nếu đã tới nơi xa xôi này rồi thì chi bằng làm thêm một chuyện, kiếm cho đồ đệ ngốc kia của ta “thứ tốt” làm sính lễ.”
Lão đầu râu bạc thổi ria mép trừng mắt lên: ” Vì sao ta phải quản chuyện vớ vẩn này của ngươi?”
Nam Ma Tà thành khẩn nói: ” Bởi vì ngươi cũng đã tới đây rồi.”
” Ta—&” Ai nha!” Nam Ma Tà lùi về phía sau hai bước, nói: ” Ngươi lên trước.”
Lão đầu râu bạc rất bực bội, nghẹn họng nhìn trân trối: ” Rồng?”
” Rồng là của đồ đệ ta rồi, đồ chơi này gọi là Dã Xích Giao.” Nam Ma Tà siết chặt đai lưng: ” Thứ nó bảo vệ dưới thân là Lạc Triều Châu.”
Dã Xích Giao: dã: hoang dã, hoặc ngang tàng, xích: màu đỏ, Giao: giao long( thuồng luồng).
Lạc Triều Châu: hạt trân châu có thể lung lạc thủy triều.
Lúc hai người đang nói chuyện, con giao long xanh đỏ kia đã há to miệng bổ nhào về phía hai người, thân hình dài loằng ngoằng với lớp vảy cứng như sắt trượt qua mỏm đá, lúc nó nâng thân lên thì đất đá bên dưới đều đã hóa thành bột phấn. Nam Ma Tà tung chưởng đánh trúng đầu cuả nó, dồn nó tới trước mặt lão đầu râu bạc, còn mình thì khom người nhanh như chớp lao về phía đầm nước, định đi mò sính lễ cho đại đồ đệ.
Dã Xích Giao bị đánh đau nên càng trở nên cuồng bạo, cái đuôi quấn những tảng đá lớn quăng đi bốn phía, lão đầu râu bạch không ngừng nhảy lên trời xuống đất né tránh, quay đầy về phía Nam Ma Tà rống giận: ” Nương ngươi a đồ đần! Không biết dùng đầu óc sao?”
Nam Ma Tà lặn sâu xuống đáy đầm nước, chỉ để lại cho lão đầu một chuỗi bọt nước ùng ục ùng ục nổi lên.
Trong đại doanh Sở quân, Sở Uyên xử lý xong quân vụ, đi tới chỗ ở của Diệp Cẩn xem một chút, tiểu oa nhi kia đã nằm sấp trong ổ chăn ngủ say, trong tay nắm chặt một bao bố nhỏ, người khác muốn rút ra cũng không rút được.
” Là gói thuốc của ta.” Diệp Cẩn nhẹ nhàng đóng cửa lại: ” Dường như nó rất thích mùi thuốc.”
” Xem ra các ngươi trò chuyện với nhau rất tốt.” Sở Uyên cười cười: ” Hỏi được cái gì rồi?”
” Nó tên là Tiểu Kim Tử, sống trên một tòa hải đảo nhỏ, nghe như là còn có hạ nhân hầu hạ.” Diệp Cẩn tựa người vào mạn thuyền: ” Mọi người đều gọi gia gia của nó là tiên ông, cha nương là ai thì lại không biết.”
” Tiên ông?” Sở Uyên nói: ” Ở Nam Hải này ngoại trừ Quỷ Thủ tiền bối thì đúng là chưa từng nghe nói còn có vị ẩn sĩ cao nhân nào khác.”
” Đã gọi là ẩn sĩ thì làm sao người ngoài có thể biết được.” Diệp Cẩn nói: ” Nhưng nếu là bằng hữu của Nam tiền bối thì cũng không có gì phải lo lắng, cứ yên tâm chờ là được.”
Sở Uyên nói: ” Vất vả cho ngươi rồi.”
” Ta đi tìm Dao nhi phối thuốc tiếp đây.” Diệp Cẩn nói: ” Tiểu Kim Tử đã có Ôn đại nhân và Triệu Đại đương gia chiếu cố rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Sở Uyên cười cười: ” Đi đi.”
” Diệu Tâm đại sư tới.” Diệp Cẩn đưa mắt nhìn phía sau lưng hắn.
Sở Uyên nhíu mày.
” Thế nào? Không thích hắn ư?” Diệp Cẩn nhỏ giọng nói: ” Ta tưởng quan hệ giữa các ngươi cũng không tệ.”
Sở Uyên lắc đầu: ” Thôi được rồi, để trẫm tự mình xử lý đi.”
” Ngươi có từng nghĩ tới, có thể là hắn đã tính ra cái gì….” Diệp Cẩn nói: ” Cho nên mới một mực muốn ngươi….lập hậu hay không?”
” Quốc vận của Đại Sở như thế nào, trẫm đều đang nắm trong tay.” Sở Uyên nói: ” Nếu như chỉ cần cưới về mấy phi tần mà có thể quốc thái dân an thiên thu vạn thế thì vì sao phải có chiến dịch lần này?”
” Cũng đúng.” Diệp Cẩn bĩu môi: ” Ta đi đây, ngươi tự mình ứng phó đi.” Đại sư này cũng không kém Thái phó đại nhân chút nào.
Tứ Hỉ lặng lẽ xoay người, mau chóng chạy về phía sau, hai tay ôm bụng bự, tốc độ cực nhanh.
Sở Uyên: “….”
” Hoàng thượng.” Diệu Tâm đứng phía sau hắn gọi.
” Đại sư.” Sở Uyên xoay người, âm thầm thở dài một hơi: ” Tìm trẫm có chuyện gì?”
” Hoàng thượng.” Diệu Tâm rũ mí mắt: ” Tiểu tăng chỉ là đúng lúc đi ngang qua đây, thấy Hoàng thượng và Cửu điện hạ đang ở nơi này nên tới thỉnh an.”
” Nếu không có chuyện gì khác, trẫm trở về trước đây.” Sở Uyên nói: ” Đại sư cứ tự nhiên.”
” Hoàng thượng.” Diệu Tâm gọi hắn lại, muốn nói lại thôi.
Một nơi khác, Tứ Hỉ thở hồng hộc nói: ” Vương gia, Diệu Tâm đại sự và Hoàng thượng đang ở trên boong thuyền.”
” Đa tạ.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bụng bự của hắn, nhanh chóng chạy đi, giữa đường lại thấy Sở Uyên đang đi về phía mình.
” Chạy cái gì?” Sở Uyên buồn cười.
” Ngươi cứ nói đi.” Hai tay Đoạn Bạch Nguyệt nắm thắt lưng của hắn: ” Biết ngay mà, ta không nên rời khỏi ngươi dù chỉ nửa bước.”
” Đi thôi, trở về.” Sở Uyên nắm tay hắn kéo đi: ” Tiểu Cẩn và Dao nhi đang phối thuốc, chúng ta tới xem tình hình sửa chữa chiến thuyền hư hỏng một chút.”
” Lần sau không được gặp hắn nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên đi sát thân mình.
” Ăn dấm lung tung.” Sở Uyên nói: ” Hắn chỉ nói là muốn ta thành hôn thôi, cũng không phải cứng rắn nhét vào bên cạnh ta nữ tử nào đó, ngươi tức giận cái gì.”
” Quả nhiên lại là vì chuyện này.” Đoạn Bạch Nguyệt dừng lại: ” Ta—“
” Được rồi được rồi.” Sở Uyên ôm lấy hắn, nhón chân lên hôn một cái: ” Đừng ầm ĩ nữa, được không?”
” Ta ầm ĩ?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa ngón tay chỉ vào chóp mũi mình.
” Không ai biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, thẳng thắn mà nói thì ta cũng hơi hối hận vì đã để hắn theo quân.” Sở Uyên nói: ” Nhưng việc cũng đã đến nước này rồi, cũng không thể đem hắn đuổi đi, nếu không chỉ sợ sẽ càng phát sinh thêm nhiều phiền phức nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo gương mặt Sở Uyên: ” Ta chỉ sợ ngươi phiền lòng.”
” Trước kia khi hắn mới vào cung, nghe hắn niệm kinh giảng phật pháp, trong lòng ra sẽ an ổn hơn rất nhiều, lúc đó ta chỉ xem hắn là một cao tăng. Sau lại ta cùng hắn nghị luận về quốc sự, cũng thấy hắn rất có tầm nhìn.” Sở Uyên ngồi lên lan can thuyền: ” Nhưng lần xuôi nam này, cũng không biết hắn nghĩ thế nào mà cứ một lòng một dạ muốn hai chúng ta phải tự mình thành gia lập thất, giống như đã phát điên rồi.”
” Ta nói rồi mà.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Là người Đào đại nhân phái tới đó.”
Sở Uyên buồn cười, đá đá hắn: ” Đào đại nhân cũng không thích ngươi, cũng luôn luôn thúc giục ta lập hậu tuyển phi, nhưng cùng lắm cũng chỉ khiến người phiền lòng, chỉ cần trốn tránh không gặp là được. Còn Diệu Tâm thì khác, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kì quái, đây không giống chuyện mà hắn nên làm.”
” Ngươi có thể có chút tâm tư đề phòng hắn như vậy là đủ rồi, những chuyện còn lại cứ giao cho ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Yên tâm, ta biết phân biệt nặng nhẹ, chuyện lớn bằng trời cũng sẽ đợi sau khi chiến tranh kết thúc rồi mới cùng hắn tính sổ.”
” Ngươi cũng cách xa hắn một chút.” Sở Uyên do dự nói: ” Ta….”
” Ta biết.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, ôm hắn xuống khỏi lan can: ” Đi thôi, ta cùng ngươi tới chỗ Tiết tướng quân một chuyến.”
Sở Uyên bị Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay, vừa đi vừa nhíu mày. Hắn không muốn hoài nghi Diệu Tâm, nhưng theo bản năng cũng không muốn để Diệu Tâm đến gần người mình yêu, cứ cảm thấy trong lòng bất an.
” Nam nhân của ngươi chuyện lớn nhỏ gì mà chưa từng trải qua, còn sợ gì một kẻ trọc….Ui, cao tăng đắc đạo sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ủy khuất nói: ” Ngươi lại bấm ta.”
Sở Uyên rút tay về: ” Ngươi đoán khi nào Nam sư phụ sẽ tới đây?”
” Chắc trong vòng mười ngày tới thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có lẽ tiểu oa nhi kia là do sư phụ cướp được của nhà ai rồi, nếu sư phụ không tới thì cha nương của nó cũng nên tìm tới.”
Sở Uyên: “….”
Phải vậy không?
” Chúng ta vẫn chưa thành thân, sư phụ sẽ không gây thêm phiền toái vào lúc này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bằng không nếu để tức phụ của ta chạy mất, chờ tương lai hắn già rồi, mỗi ngày mỗi ngày ta đều đút hắn ăn cơm trắng với dưa muối.”
Sở Uyên mím môi, đáy mắt có chút ý cười.
” Chạy mau a!” Trên hoang đảo, Nam Ma Tà xé cổ họng gào to.
Lão đầu râu bạc theo sát phía sau hắn chạy như điên, khóc không ra nước mắt.
Đường đường là một tiên ông, cư nhiên lại có thể lâm vào tình cảnh bi đát này, con mẹ nó ai có thể chịu đựng nổi.
Cho đến khi cách con Dã Xích Giao cuồng nộ kia một khoảng khá xa, Nam Ma Tà mới ngồi phịch xuống boong thuyền thở dốc, nói: ” Ngươi chèo thuyền, tới đại doanh Sở quân.”
Lão đầu râu bạc phẫn giận: ” Ngươi đứng lên!”
” Ta không đứng.” Nam Ma Tà giơ tay lên ngang tầm mắt, tỉ mỉ thưởng thức viên trân châu lung linh kia: ” Đó là tôn tử của ngươi, cũng không phải tôn tử của ta, ngươi muốn tìm hay không thì tùy ngươi.”
….
Tiểu Kim Tử nằm úp sấp trên lưng Diệp Cẩn, nhìn hắn giã dược liệu, sau đó vô cùng thân mật gọi: ” Nương ~~.”
Đoạn Dao khiếp sợ: ” Nó vừa mới gọi ngươi là gì?”
Diệp Cẩn vươn ra một ngón tay chỉ vào Thẩm minh chủ vừa bước vào cửa: ” Nhớ kĩ, người này mới là nương ngươi.”
Tiểu Kim Tử ngoan ngoãn nói: ” Nha~~.”
Thảm Thiên Phong dở khóc dở cười, ôm tiểu oa nhi ra khỏi lưng Diệp Cẩn, hỏi: ” Phối thuốc thế nào rồi?”
” May mắn là có Dao nhi.” Diệp Cẩn chỉ chỉ một loạt bình sứ nhỏ trên bàn: ” Sau khi hòa thứ đồ chơi này vào nước biển thì đừng nói là mùi máu tươi, mà ngay cả mùi tanh đặc trưng của biển cũng đều sẽ biến thành mùi hôi thối ngất trời. Chỉ có điều các tướng sĩ của Đại Sở cũng phải chịu khó một chút, tự mình kiếm vải bông nhét vào lỗ mũi sẽ đỡ hơn, còn bầy cá thì chắc chắn là sẽ không tìm tới nữa.”
” Không có bầy quái ngư kia, quân phản loạn căn bản không phải là đối thủ của Đại Sở.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Yên tâm đi, cuộc chiến này sẽ không kéo dài quá lâu.”
” Vậy thì không thể tốt hơn.” Diệp Cẩn đứng dậy xoay xoay thắt lưng: ” Lúc trước ở Nhật Nguyệt sơn trang thì ngại bức bối khó chịu, bây giờ ra ngoài rồi mới biết ở trong nhà dù sao vẫn tốt hơn.”
Thẩm Thiên Phong đưa tay giúp hắn xoa xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng nói: ” Mệt lắm rồi đúng không?”
Đoạn Dao lập tức nhắm mắt lại, bịt kín lỗ tai, rất thức thời.
Diệp Cẩn: “….”
Thẩm Thiên Phong nhanh chóng hôn lên khóe môi Diệp Cẩn một cái: ” Ta đi xử lý vài chuyện, ngươi cũng đừng để quá mệt mỏi, biết chưa?”
Diệp Cẩn nhận lấy Tiểu Kim Tử từ trong lòng hắn, lỗ tai đỏ hồng.
Dù đã thành thân nhiều năm rồi, nhưng cái nào nên đỏ thì vẫn cứ đỏ.
Đoạn Dao mặt mày nghiêm túc tiếp tục phối thuốc cho vào bình sứ nhỏ, biểu thị thật ra mình cũng không thấy bất cứ cái gì. Ngược lại, Tiểu Kim Tử cười hì hì ôm Diệp Cẩn, cũng học theo Thẩm Thiên Phong kề sát vào hôn một cái, khen: ” Ngọt!”
Diệp Cẩn: “….”
Đáy mắt Đoạn Dao tràn đầy sùng bái, Minh chủ phu nhân mà cũng có thể muốn hôn liền hôn, đã vậy hôn xong còn phải ghẹo, cũng không biết cha nương tiểu quỷ này là ai, tuổi còn nhỏ xíu mà đã giỏi như vậy, không phục không được. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang quanh đó nhìn thấy cũng vô cùng vui vẻ, dõi mắt nhìn ra xa chính là mặt biển mênh mông lăn tăn gợn sóng, tia nắng mặt trời chiếu vào trông như một tấm thảm mềm mại lấp lánh ánh kim.
Khác với sự an ổn trật tự ở đại doanh Sở quân, tình hình bên trong Phỉ Miễn quốc âm trầm hơn rất nhiều. Trong trận chiến, tuy bầy ác sa kia cũng đã làm đội thuyền của Đại Sở tổn thất nặng nề, nhưng lại không tổn thương được chủ soái của Đại Sở, ngược lại thì Hắc Nha bị người chém đứt cánh tay, suýt nữa đánh mất tính mạng. Trong quân doanh đều đang lén lút lan truyền, nói Đoạn Bạch Nguyệt võ công cái thế, một thân một mình cũng có thể nghênh chiến địch quân, càng không cần nhắc tới đối phương còn có võ lâm minh chủ Thẩm Thiên Phong trấn giữ, chỉ nghe tên một chút cũng biết là người không hề dễ đối phó rồi.
Ác sa: cá mập. Bên phía Sở quân không biết là cá gì nên gọi là quái ngư, còn đây là bên quân Sở Hạng, biết rõ nên mới gọi là cá mập nhé ^_^.
” Cũng thật không ngờ, Hắc Nha lại có thể vô dụng như thế.” Sở Hạng lắc đầu: ” Thật là uổng phí kế hoạch chúng ta khổ tâm bày bố bấy lâu nay.”
” Hắn tỉnh chưa?” Lưu Cẩm Đức hỏi.
” Tỉnh rồi, chỉ có điều nhìn ngây ngây dại dại, nửa chết nửa sống.” Sở Hạng nói: ” Thanh kiếm kia là Huyền Minh Hàn Thiết, chờ có kiếm khí ngưng tụ ở vết thương nên Hắc Nha mới có thể giữ được mạng sống. Nhưng đồng thời hàn khí cũng đả thương toàn bộ tâm mạch, chưa biết chừng trí não cũng bị tổn thương, lại càng không biết trên lưỡi kiếm kia có tẩm độc hay không, hắn coi như thành phế nhân rồi.”
Lưu Cẩm Đức lắc đầu: ” Phế vật!”
” Hắn có là phế vật hay không cũng không quan trọng, chúng ta không phải phế vật là được.” Sở Hạng nói: ” Tuy bầy cá mập rất hung mãnh, nhưng Sở Uyên cũng không phải là người dễ đối phó, có Cửu đệ của ta ở đó, chưa biết chừng một bình thuốc độc cũng có thể giết được một số lượng lớn ác sa. Trận đầu tiên đánh thua cũng không vội, trận thứ hai nhất định sẽ thắng.”
Lưu Cẩm Đức hỏi: ” Mọi chuyện đều đã an bài thỏa đáng rồi chứ?”
” Đi thôi.” Sở Hạng đứng dậy: ” Cùng nhau tới xem một chút.”
” Xong rồi!” Đoạn Doa phủi phủi tay: ” Đủ dùng rồi đi?”
” Đủ.” Diệp Cẩn duỗi người, mặt mày đau khổ nói: ” Ngươi ôm cục thịt này một chút, hai chân ta đều đang run rẩy rồi.”
” Cũng không biết sư phụ cướp hài tử của nhà ai.” Đoạn Dao nhéo nhéo cánh tay nhỏ bé mập mạp của nó: ” Nếu không ai tới nhận lại thì tốt rồi.” Có thể mang về Tây Nam Phủ.
Trong tay Tiểu Kim Tử đang nắm một tiểu trùng béo mập, chơi đùa rất vui vẻ.
Ám vệ xung quanh đó nhìn thấy vô cùng đau răng, nếu để Diệp Cốc chủ và Đoạn Tiểu Vương gia cùng nhau nuôi dưỡng hài tử, vậy thì sẽ dạy ra được gì đây a?
Thật đáng sợ!
+++++++ Google cho kết quả là:
Thuyền ba lá: