Đế Vương Họa Mi

chương 8: trì trì chung cổ sơ trường dạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ lúc khai quốc đến nay, chiếu theo quy củ hoàng gia, khi Hoàng Đế sắc lập Hoàng Hậu có thể bãi triều năm ngày, sắc lập quý phi thì ba ngày, quãng thời gian này xem như “tuần trăng mật” dành cho Hoàng Đế cùng tân phi tử. Tuy thời gian ba ngày so với tuần trăng mật ở thời hiện đại là quá ngắn ngủi nhưng đối với Tranh lại…rất tốt!

Phải đối mặt với một nam nhân vừa cưỡng đoạt trinh tiết của mình suốt ba ngày, đây thật sự là một chuyện vô cùng khó khăn đối với Tranh. Tuy hôm nay bọn họ đã gặp nhau ở Kim Long Kiều nhưng đó chỉ là tình cờ, thời gian còn lại hắn luôn túc trực tại Càn Thanh Cung để xử lý quốc sự, mặc dù không cần thượng triều nhưng Hoàng Đế cũng rất bận rộn. Tuy nhiên, buổi chiều lại có chiếu chỉ truyền đến Thừa Kiền Cung, nói là hôm nay bệ hạ muốn dùng cơm tối tại đây. Trước đó Tranh đã khôi phục bình tĩnh được một chút để trở lại bản tính vốn có của chính mình, chỉ là vừa nghe đến điều này, quyển sách trong tay nàng rơi mạnh xuống bàn.

Tình Sương trầm tĩnh, Tình Tuyết thông minh, hai người nhanh chóng thay Tranh tiến lên tiếp chỉ, “Tuân chỉ”. Bọn họ đem hành động thất thố của Tranh che giấu kín đáo, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Sáng nay tại Kim Long Kiều, hai người đứng cách nhau một khoảng, mặc dù hắn chỉ đứng đó nhìn nàng nhưng ánh mắt nóng bỏng kia lại khiến Tranh cực kỳ phiền não. Rất may Tình Sương đứng bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở, lúc đó nàng mới vội vàng cúi người hành lễ, “Bệ hạ thánh an”. Tiếp theo nàng lại nghe hắn nói rằng về sau nếu không phải trường hợp quan trọng thì quý phi không cần hành lễ. Lúc ấy, cơ hồ tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đây thật sự là ân sủng nha! Không nói đến đại lễ “ba quỳ chín lạy”, ngay cả lễ nghi thông thường cũng được miễn, qua đó có thể thấy được vị tân quý phi nương nương này rất được hoàng thượng sủng ái. Tranh cũng thở dài nhẹ nhõm, nàng không thích bị trói buộc bởi lễ nghi, nếu được miễn thì…cầu còn không được!

Nhìn thấy sắc trời càng lúc càng tối, Tranh siết chặt hai tay, quyển sách bị nàng vặn vẹo sắp sửa rách bung ra. Đèn trong phòng đã được thắp sáng, bóng người hắt lên vách không ngừng nhảy múa khiến tâm trí Tranh càng lúc càng rối bời. Tình Sương Tình Tuyết chỉ nhìn nàng, bọn họ không khỏi âm thầm lắc đầu. Từ ngày nhận được chiếu sắc phong quý phi đến hiện tại, thần trí của Tranh luôn rối loạn, ngược lại hai người bọn họ càng lúc càng trấn định. Các nàng cũng không phải là nữ tử bình thường, mặc dù đã ở trong cốc nhiều năm, tuy nói không rành việc đời nhưng cũng hiểu được nếu Tranh cứ tiếp tục như thế này thì thật sự không ổn. Bình thường Tranh sôi nổi rạng ngời là thế, hiện tại ngay cả một chút ấm áp cũng không có, tình trạng này so với thời điểm đối mặt với Trần phu nhân ngày đó còn đáng sợ hơn. Thốn Tương Tư còn có Thiên Châm Kết Lạc để hóa giải, nhưng khúc mắc này chỉ có thể để chính Tranh tự mình cởi bỏ.

“Cô nương, hãy nghe ta nói một câu, cô nương thật sự không thể cứ tiếp tục như vậy”, Tình Sương quyết định nói thẳng với nàng, Tranh ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ hoang mang.

“Cô nương, từ lúc chúng ta đi theo cô nương, dù là ở trong cốc hay tại Giang Nam, mỗi ngày đều nhìn thấy cô nương vui vẻ hoạt bát, thích gì liền làm đó, cuộc sống không quá nguyên tắc chỉ cần vui vẻ là được. Cô nương cũng thường nói với chúng ta, con người sống trên đời nếu không thể làm theo ý mình thì còn ý nghĩa gì nữa. Chúng ta luôn nghe theo lời cô nương dạy bảo, cùng cô nương tiến cung, vậy nên tại sao cô nương không thể phấn chấn lên mà sống?”, Tình Sương lắc đầu thở dài, nàng giương đôi mắt sáng như minh châu nhìn Tranh.

“Tình Sương nói rất đúng! Cô nương nhìn xem, kinh thư trong tay người cũng sắp rách rời rồi! Bình thường cô nương rất nâng niu chúng, tại sao hôm nay lại đối xử với chúng như thế? Chúng ta đi một chuyến đến Giang Nam, sống chết cũng đã trải qua, chẳng lẽ cùng bệ hạ dùng một bữa cơm lại không được? Ngày đó tại Bác Nhã Lâu, cô nương bình thản bàn luận kế sách trấn định giang sơn với bệ hạ, lẽ nào hôm nay lại không thể?”, bản tính của Tình Tuyết so với Tình Sương thiếu kiên nhẫn hơn một chút, lời khuyên giải theo đó cũng thẳng thắn vô cùng.

Tranh ngẩng đầu nhìn hai nàng, đáy mắt lóe lên một chút ánh sáng. Hai người bọn họ nói rất đúng, chính mình ngày đó thường nói những lời này! Trước khi tiến cung Tranh đã có chủ ý, dù cuộc sống trong cung như thế nào nàng cũng sẽ không vì thái độ của người nọ mà thay đổi chính mình, tại sao hiện giờ lại quên mất? Vô luận là nơi nào, Tranh chính là Tranh, điều này không gì có thể thay đổi, hắn thích cũng tốt, không thích cũng thế, bất quá thì tiến lãnh cung thôi, lúc đó nói không chừng lại càng nhàn nhã hơn a!

“Tình Sương, Tình Tuyết, các ngươi thật sự là hai đóa hoa hiểu lòng người!”, Tranh đứng dậy, ánh mắt đã có một chút linh khí. Không phải chỉ dùng chung một bữa cơm thôi sao? Còn sợ làm không được? Tình Tuyết nói đúng, ngày hôm đó tại Bác Nhã Lâu mình đã làm được thì hôm nay tại sao lại không thể?

“Không cần biết chúng ta có phải là đóa hoa hiểu lòng người hay không, hiện tại cô nương cũng nên thay đổi trang phục a!”

Tình Sương Tình Tuyết đã yên lòng, bọn họ tiến đến đoạt lại kinh thư trong tay Tranh rồi lôi kéo nàng vào phòng chỉnh trang y phục. Tranh trấn tĩnh tinh thần chuẩn bị đối phó với một buổi tối thật dài. Quý phi…quý phi…nàng đã từng xem không ít sử sách kinh thư nhưng có ai lại như nàng hay không? Chỉ đơn giản dùng chung một bữa cơm cùng Hoàng Đế đã khiến nàng khẩn trương tựa như sắp sửa lên đường đánh giặc! Tranh vừa nghĩ vừa cảm thấy buồn cười.

Ngự giá xuất hiện trước cửa Thừa Kiền Cung. Sau khi Thánh Cảnh Đế xử lý xong quốc sự ở Càn Thanh Cung liền nhanh chóng đến Thừa Kiền Cung. Nội thị ra hiệu cho ngự giá ngừng lại, Thánh Cảnh Đế vẫn còn ngồi trên ngự liễn nghĩ ngợi miên man đến nữ nhân đang đợi hắn tại Thừa Kiền Cung. Hôm nay hai người đã gặp nhau tại Kim Long Kiều, đứng cách nhau một khoảng không xa không gần nhưng hắn vẫn trông thấy được mỹ nhân như phù dung, thanh lệ như nước phía trước. Hắn nhìn thấy nàng cơ hồ không thể gượng đứng một mình được, rồi hắn lại hoảng sợ phát hiện ánh mắt của nàng không còn giống như lúc ban đầu tại Bác Nhã Lâu.

Tại Lê Tuyết Uyển, nàng sinh động, tràn đầy linh khí nhưng đồng thời cũng ẩn chứa nhiều ủy khuất cùng mờ mịt. Hắn không thể khống chế được lòng ham muốn phải có được nàng. Chỉ là, sáng hôm đó hắn chưa đợi nàng tỉnh đã vội vã quay trở về Càn Thanh Cung, bởi vì khi nhìn thấy nàng nằm trong lòng hắn mà đau đớn cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi, hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi trong lòng, sợ nàng tỉnh lại sẽ thương tâm tức giận, vậy nên hắn lập tức tránh đi.

Hôm nay hắn ngồi đợi cả ngày tại Càn Thanh Cung, phân phó thái giám đến Thừa Kiền Cung thăm dò, bọn họ đều nói nương nương cả ngày chỉ ngồi đọc sách. Nghĩ rằng nàng đã bình tĩnh đôi chút, lúc đó hắn mới truyền chỉ nói muốn đến Thừa Kiền Cung dùng cơm chiều, hắn thật nôn nóng muốn nhìn thấy dung nhan của người ấy.

“Bệ hạ, đã đến Thừa Kiền Cung”

Ngự liễn dừng lại, Cao Viễn nhìn thấy Thánh Cảnh Đế đang cau mày trầm tư. Đã nhiều năm theo hầu Hoàng Đế, hắn làm sao không lý giải được tâm tư của ngài. Một người luôn luôn quả quyết cứng rắn như ngài hôm nay lại để lộ ra thái độ như vậy… cũng chỉ có thể là vì chủ tử của Thừa Kiền Cung mà thôi! Cao Viễn cười thầm trong lòng. Lúc trước bệ hạ cho người kiểm tra Tranh là nam nhân hay nữ nhân không có kết quả, sau đó bên ngoài Liễu phủ lại bị bao vây bởi ba ngàn cấm vệ quân, lại nói tuy đêm qua bệ hạ đã “đồng sàng cộng chẩm” nhưng hoàn toàn là cưỡng bức người ta. Xem ra, về sau bệ hạ còn phải chịu không ít…thê thảm!

Nghe được thái giám bên ngoài hô lớn, “Hoàng thượng giá lâm”, Tranh hít sâu một hơi rồi dẫn theo Tình Sương Tình Tuyết đến trước chính điện. Đến rồi! Bình tĩnh! Tranh nhủ thầm trong lòng. Hoàng Đế dẫn theo vài nội thị bên người tiến vào, các thượng cung nữ quan đứng dọc theo hành lang đồng loạt quỳ xuống.

Hôm nay hắn không khoác long bào mà chỉ mặc thường phục. Trên nền áo màu thiên thanh có họa chín con rồng, bên hông đeo ngọc bội. Long hài dừng lại trước mặt, Tranh cố gắng trấn định tinh thần, tuy đã được hắn đặc biệt cho phép miễn hành lễ nhưng giờ phút này nàng cần làm gì đó để khiến bản thân bình tĩnh hơn.

“Bệ hạ thánh an”, Tranh cúi người hành lễ.

“Trẫm đã nói về sau nếu không phải trường hợp quan trọng thì quý phi không cần hành lễ”, Thánh Cảnh Đế vươn tay nâng Tranh đứng dậy, hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng hành lễ trước mặt hắn.

“Tuân lệnh”, Tranh không biết phải nói gì nên đành cúi đầu đáp ứng. Hoàng Đế cũng không hỏi nhiều, hắn vòng tay qua eo Tranh rồi đưa nàng vào trong phòng, “Hôm nay ái phi đã làm gì?”

Ái phi? Tranh suýt ngất xỉu. Trước kia nàng đọc sách và xem tivi cũng đã từng nghe qua hai từ này nhưng tuyệt đối không nghĩ có một ngày chính mình lại bị gọi là “ái phi”. Cao Viễn cùng Tình Sương Tình Tuyết đứng bên cạnh âm thầm cười trộm, hôm nay bệ hạ đã sai người tới hỏi vài chục lần một câu: Hôm nay nương nương làm gì? Lần nào Trầm thượng cung cũng trả lời rõ ràng, vậy mà hiện tại còn mở miệng hỏi? Không thể tưởng tượng được Hoàng Đế cũng có lúc như vậy, biết rõ mà vẫn còn hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, hôm nay ta chỉ ở trong phòng đọc sách”, Tranh bình tĩnh đối phó, vấn đề này cũng không khó trả lời. Chẳng qua, hắn hưng phấn gọi nàng là “ái phi” nhưng nàng lại không có dũng khí tự xưng hai chữ “thần thiếp” mà chỉ dùng một chữ “ta”. Nhìn thái độ của Thánh Cảnh Đế, xem ra hắn vẫn ổn, lúc này Tranh mới cảm thấy yên lòng.

“Ra là vậy! Trẫm biết ái phi kiến thức uyên bác, chẳng biết hôm nay ái phi đọc những sách gì? Có thú vị hay không? Nói trẫm nghe!”, Thánh Cảnh Đế mỉm cười hỏi. So với ban ngày, tối nay khí sắc của Tranh có phần tốt hơn nhiều, ánh mắt đã chứa vẻ linh động, tuy không bằng như lúc đàm luận tại Bác Nhã Lâu nhưng cũng khiến hắn cảm thấy yên tâm hơn một chút. Trong lời nói của Hoàng Đế vừa có ý hạ lệnh, vừa có ý thăm hỏi.

“Ta chẳng qua chỉ đọc một vài quyển sách thông thường, nói ra sợ làm bẩn tai bệ hạ”, Tranh càng ứng đối càng linh lợi hẳn ra, Tình Sương Tình Tuyết đứng bên cạnh nghe thế cũng yên lòng, đây mới là cô nương lúc bình thường nha!

“Không cần khẩn trương, ái phi cứ chậm rãi nói đi…”

Bữa cơm này cũng không gian nan như Tranh tưởng tượng. Thánh Cảnh Đế đối với nàng hoàn toàn hài lòng. Đầu bếp trong cung đình làm thức ăn rất hợp khẩu vị, cả ngày Tranh lo lắng nên không ăn được gì nên hiện tại rất đói bụng, kết quả: nàng ăn rất nhiều. Hoàng Đế nhìn nàng tâm tình phấn chấn nên cũng vui vẻ hẳn lên, hắn lập tức quyết định đêm nay sẽ nghỉ ngơi tại Thừa Kiền Cung. Tranh thầm nghĩ: từ nay về sau nếu cứ như vầy mà sống thì có lẽ cũng…không sao!

Đêm dài tĩnh lặng, cửa tẩm cung đóng chặt, Cao Viễn cùng Tình Sương Tình Tuyết dẫn theo vài nữ quan và nội thị đứng bên ngoài. Từ trong điện truyền đến thanh âm nỉ non hòa lẫn với tiếng khóc ấm ức cùng lời cầu xin tha thứ, bọn họ không khỏi lui ra xa mấy bước. Tình Sương Tình Tuyết cùng các vị nữ quan đỏ mặt tía tai.

“Các ngươi lui ra đi, có ta ở đây là được”, Cao Viễn âm thầm lắc đầu, xem ra sáng mai sẽ lại có ân chiếu miễn thỉnh an.

“Chúng ta không sao”, Tình Sương lên tiếng.

“Ngày mai các ngươi phải hầu hạ nương nương đến Trường Khánh Cung, đó cũng không phải nơi thoải mái gì, chủ tử của Trưởng Khánh Cung không phải là người dễ nói chuyện. Các ngươi cứ trở về nghỉ ngơi, sáng mai giúp đỡ nương nương ứng phó”, Cao Viễn hầu hạ Hoàng Đế từ nhỏ, hắn rất hiểu tính tình của Thái Hậu. Xem tình hình này, sáng mai thật sự là khó có thể…

“Nếu đã như vậy, chúng ta xin cáo lui, làm phiền tổng quản”, Tình Sương Tình Tuyết gật đầu đáp ứng rồi dẫn theo các nữ quan rời đi. Ngày mai là ngày cuối cùng trong ba ngày đặc cách, bệ hạ phải thượng triều, lễ ra mắt với Trưởng Khánh Cung không thể không có. Ngày mai các nàng phải đối mặt với nữ nhân có quyền lực tối cao của đế quốc: Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu.

Chưa bao giờ trước cổng Trường Khánh Cung của Tiết Thái Hậu lại náo nhiệt đến vậy. Trời còn chưa sáng nhưng kiệu xe của các phi tần liên tiếp nối đuôi nhau xuất hiện trước Trường Khánh Cung. Vẻ mặt của các hậu cung tần phi có nghiêm trọng, có ghen tị, có bình thản, có khó chịu…Lần trước mọi người tụ tập lại đây là vì nghe được tin tức sắc phong quý phi, lần này bọn họ muốn đến tận mắt xem dung mạo của vị tân quý phi này như thế nào. Ngày hôm đó tại lễ sắc phong quý phi, các tần phi ăn mặc nghiêm chỉnh, lựa chọn xiêm y tốt nhất, đẹp nhất, kính cẩn nghiêng mình tập trung ở Ngũ Phượng Lâu chào đón tân quý phi, nào ngờ Hoàng Đế lại hạ một đạo thánh chỉ, nói rằng “Quý phi nương nương trong người không khỏe” khiến các nàng thất vọng não nề. Ba ngày, chỉ vỏn vẹn ba ngày, việc bệ hạ đối với tân quý phi vô cùng ân sủng đã truyền đến toàn bộ hậu cung. Mỗi ngày Hoàng Đế đều dùng cơm cùng quý phi, trừ khi xử lý quốc sự, thời gian còn lại đều dẫn theo quý phi du ngoạn trong cung. Việc bệ hạ miễn cho nàng các lễ nghi thông thường cũng không sao, nhưng bệ hạ còn đặc biệt cho phép quý phi có thể tự do ra vào Tuyền Ki Lăng Vân Các, đó là nơi nào chứ? Tuyền Ki Lăng Vân Các là nơi cất giữ một số lượng lớn kinh thư quý giá, ngày thường trừ bệ hạ không còn ai được phép ra vào, hôm nay lại cho phép quý phi đến đó! Các tần phi âm thầm muốn cùng quý phi tranh cao thấp một phen nên buổi sáng đã dậy sớm trang điểm, các nàng khoác lên người trang phục đẹp nhất của mình rồi vội vàng lên kiệu đến Trường Khánh Cung .

Tiết Thái Hậu cũng nhận thấy sự tình có điểm không tốt, nàng không nói một lời mà chỉ im lặng để các thượng cung mặc y phục cho mình, ánh mắt hướng nhìn các phi tần bên ngoài điện.

“Xem ra, bệ hạ lần này là…thật sao?”, Tiết Thái Hậu vừa soi gương vừa hỏi lão thượng cung đứng sau lưng.

“Nô tì không dám nói, đế tâm khó dò, ý của ngài đến tột cùng như thế nào, nô tì cũng không đoán được”, lão thượng cung kính cẩn trả lời.

“Nói cũng đúng”, Tiết Thái Hậu gật đầu. Đứa con này của nàng cho tới bây giờ đều “giương đông kích tây”, nói một không nói hai, không ai biết hắn dự tính chuyện gì. Hôm nay tân quý phi sẽ đến đây bái kiến, nàng cũng muốn nhìn xem nàng ta “quốc sắc thiên hương” thế nào mà lại khiến bệ hạ mê đắm như vậy!

Sau một canh giờ trang điểm, Tiết Thái Hậu phong thái ung dung hoa quý được thượng cung dìu ra ngoài.

“Bái kiến mẫu hậu”, các tần phi đồng loạt quỳ xuống hành lễ, trước mặt Thái Hậu các nàng không dám làm gì sơ sót, mỗi người bọn họ đều dùng ánh mắt cầu xin Thái hậu dùng uy nghiêm “ra oai phủ đầu” đối với vị tân quý phi này.

“Được rồi, tất cả ngồi xuống hẳn nói”, Tiết Thái Hậu mắt thấy đã đến giờ, bên Càn Thanh Cung cũng đã bắt đầu lâm triều, lúc này nàng mới miễn cưỡng lên tiếng, các tần phi ngồi xuống ghế theo cấp bậc, chức vị. Đợi trong chốc lát, chỉ là không ngờ người đến Trường Khánh Cung của Thái Hậu không phải là quý phi của Thừa Kiền Cung mà là Cao Viễn đến tuyên thánh chỉ.

“Nô tài bái kiến Thái hậu. Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”

Cao Viễn biết Thái Hậu là người không dễ bỏ qua nên hắn tự mình lĩnh khẩu dụ đến Trưởng Khánh Cung.

“Ngươi đến có chuyện gì?”, Tiết Thái hậu miễn cưỡng hỏi.

“Khởi bẩm Thái Hậu, bệ hạ có khẩu dụ”, Cao Viễn đáp lời Thái Hậu rồi đứng dậy, các tần phi nghe xong liền quỳ xuống đất, Tiết Thái Hậu cũng đứng lên lắng nghe chỉ ý của Thánh Cảnh Đế.

“Bệ hạ có chỉ, quý phi nương nương buổi trưa sẽ đến Trưởng Khánh Cung, lệnh cho toàn bộ hậu cung tần phi có mặt đúng giờ không được chậm trễ, khâm thử!”

Mọi người đồng thanh hô to, “Tuân chỉ”. Cao Viễn bái tạ Thái Hậu rồi trở về Càn Thanh Cung.

“Ba ngày trước kéo dài tới hiện tại, hiện tại lại kéo dài tới buổi trưa, quý phi nương nương thật sự quá tôn quý a!”, cũng không biết là do câu nói của vị tần phi ấy hay là vì đạo khẩu dụ kia mà sắc mặt Tiết Thái Hậu lộ vẻ không vui, “Tuân chỉ!”

“Tình Sương, ta hơi sợ”, ngồi ngay ngắn trong kiệu quý phi, Tranh hít sâu một hơi, nàng phát hiện nhịp tim của chính mình đang đập liên hồi. Vốn chỉ nghĩ bản thân đã trải qua bao chuyện sống chết, sau này dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ không bối rối, nào ngờ giây phút này nàng lại rất khẩn trương. Sáng sớm hôm nay, Tình Sương Tình Tuyết cùng Trầm thượng cung không ngừng nhắc nhở với nàng, nói rằng Tiết Thái Hậu không phải là người dễ dàng nói chuyện, lúc đến Trưởng Khánh Cung cũng không thể hành xử tùy tiện như đối với Hoàng Đế. Tranh vốn có chút khẩn trương, đến khi ngồi lên kiệu di giá đến Trưởng Khánh Cung, trong lòng nàng càng nghĩ càng hoảng hốt. Tranh khẽ cười khổ, sắp tới nàng phải đối mặt với vị mẫu thân của người mang danh nghĩa là trượng phu của nàng, đồng thời còn có cả một “đội quân” tiểu thiếp, lúc trước nàng thật sự không ngờ bản thân cũng sẽ có một ngày lâm vào tình cảnh như thế này.

“Nương nương không cần sợ hãi, người chỉ mới tiến cung, vẫn chưa hiểu hết quy định trong cung. Hôm nay Thái Hậu sẽ không làm khó nương nương, chỉ cần người căn cứ theo lễ nghi mà trả lời là được”, Trầm thượng cung nghe được lời than vãn Tranh liền nhẹ giọng an ủi một câu.

“Vậy sao!”, Tranh nhẹ nhàng lên tiếng, tiếp theo không nói gì nữa. Trầm thượng cung cùng Tình Sương Tình Tuyết liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều lo lắng. Vốn là ba ngày trước bọn họ đã phải đến Trường Khánh Cung bái kiến, bệ hạ ân chỉ gia hạn đến hôm nay rồi lại chuyển từ sáng sớm đến buổi trưa, Thái Hậu tất nhiên rất mất hứng, hôm nay bọn họ phải tận lực giúp đỡ nương nương, không thể để phát sinh bất kì sai sót gì.

Kiệu quý phi dừng trước cửa Trường Khánh Cung, Tranh lại càng hồi hộp, nhớ tới lời nói của Tình Sương Tình Tuyết, hôm nay nàng không được nói điều gì thất thố, dù sao việc trì hoãn bái kiến chủ nhân Trưởng Khánh Cung cũng là ân điển của Hoàng Đế, Thái Hậu chưa chắc sẽ cam lòng bỏ qua nên nàng phải thật cẩn thận.

Cuối cùng cũng đã đến! Kiệu quý phi sắp đến Trưởng Khánh Cung thì từ sớm đã có nội thị truyền tin cho các nương nương, tinh thần bọn họ rung lên. Tiết Thái Hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn Đức phi nói, “Đức phi, ở đây ngươi có phẩm vị cao nhất, dù sao cũng là quý phi, ngươi hãy dẫn các nàng ra ngoài nghênh tiếp, đừng làm điều gì thất lễ để người khác cười chê”

“Thần thiếp tuân chỉ”, Đức phi đứng lên, cúi người lĩnh chỉ rồi dẫn theo các tần phi tiến ra cửa.

Tranh từ trên xe đứng dậy, nàng nhìn lại bản thân một lần một nữa để chắc chắn không có gì sơ sót, Trầm thượng cung bên ngoài lên tiếng, “Nương nương, thỉnh xuống kiệu”. Có người tiến lên vén rèm che, Tình Sương nâng Tranh đứng dậy, nàng chậm rãi bước xuống kiệu, khi ngẩng đầu liền nhìn thấy trước cửa cung có một đám người đang tiến đến nghênh đón.

Bọn họ…muôn màu muôn vẻ, trâm cài lược vắt, mỹ mạo tuyệt luân, trang phục mới tinh, trang sức tỏa sáng lấp lánh, quả nhiên vô cùng tú lệ! Tranh tinh tế nhìn qua một lần, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng: tần phi ở hậu cung, ba ngàn giai lệ đều là từ các thế tộc tuyển ra, quả nhiên mỗi người đều xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cao quý! Nhìn cảnh sắc ngày hôm nay, nếu dùng ba chữ “mỹ nhân đồ” để miêu tả quả thật không sai! Tranh đang cảm thán trong lòng thì nhìn thấy một vị phi tần tiến lên, “Thần thiếp là Đức phi tại Thu Lương Điện, bái kiến quý phi nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”

Đức phi uyển chuyển quỳ xuống, Tranh nâng nàng đứng dậy, chỉ thấy trước mắt mình là một mỹ thiếu phụ phong thái an nhàn, ôn nhu tú lệ, ánh mắt như nước, làn da như ngọc, trên người mặc áo váy thuần một màu hồng sen, suối tóc dài chỉ cài một chiếc trâm ngọc, đúng là mỹ nhân! Tranh cũng đã từng nghe nói qua vị Đức phi của Thu Lương Điện này, nàng là mẫu thân của hai vị song sinh hoàng tử, trong hậu cung phi tần là người có phẩm vị cao nhất: Đức Phi. Các phi tần phía sau cũng khom người hành lễ, lúc này nhóm người đến từ Thừa Kiền Cung được thượng nghi dẫn đường đi vào chính điện của Trường Khánh Cung.

“Thần thiếp bái kiến mẫu hậu, chúc mẫu hậu phúc thọ an khang, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”, Tranh nghiêm trang bái lễ đúng theo lời dặn dò của Trầm thượng cung, tiếp theo lại nhận từ tay Trầm thượng cung một tách trà thơm ngát. Tranh không dám có bất cứ hành động sai sót nào, nàng tiến lên dâng trà cho Thái Hậu.

Tiết Thái Hậu lệnh cho lão thượng cung bên người tiếp nhận tách trà của nàng rồi chậm rãi hợp một ngụm, Thái Hậu lên tiếng, “Đỡ quý phi đứng dậy. Bệ hạ đã miễn cho quý phi các nghi lễ quỳ bái, tại Càn Thanh Cung đã như thế huống chi tại Trưởng Khánh Cung của ai gia?”

Tranh nghe những lời này, trong lòng cũng kịp hiểu nên nàng cung kính nói, “Thần thiếp không dám. Việc miễn các lễ nghi bình thường là vì bệ hạ thấy thần thiếp mới tiến cung không hiểu hết các quy định nên mới cho phép như thế. Mẫu hậu là quốc mẫu, lại là trưởng bối, đức cao vọng trọng vang danh khắp lục cung. Hơn nữa, ngay cả thường dân bình thường thì khi con dâu gặp mẹ chồng cũng phải cung kính, huống chi là hoàng thất? Mẫu hậu nói như thế, thần thiếp thật sự không dám nhận”

Tiết Thái Hậu gật đầu. Sống trong cung mấy chục năm, những lời này đều đã nghe qua, chẳng qua Thái hậu muốn nhìn xem thái độ của vị tân quý phi này mà thôi, xem ra cũng hiểu lễ nghĩa, “Đứng dậy để ai gia xem ngươi”

“Tuân lệnh”, Tranh đáp ứng một tiếng, Tình Sương Tình Tuyết nâng nàng đứng dậy, nội thị lui về phía sau, Tranh đứng ở nơi đây để Tiết Thái Hậu dễ quan sát chính mình. Lúc này, Tiết Thái Hậu cùng tần phi lục cung mới tỉ mỉ quan sát dung mạo vị tân quý phi. Nàng đứng đấy, thần thái trầm tĩnh, khí độ nho nhã khuê tú, quả nhiên không hổ danh nữ nhân của đương triều đệ nhất thế tộc Liễu gia. Lại nhìn trang phục cùng trang sức tuy không quá diễm lệ nhưng nhã nhặn đoan trang. Tuy nhiên, thời điểm bọn họ nhìn thấy gương mặt của Tranh liền lắp bắp kinh hãi, ánh mắt tiêu sái linh động thì không cần nói, khóe mắt làn mi nếu so sánh với Lý Tu Nghi mà hai tháng trước bệ hạ tấn phong quả thật có vài phần tương tự! Chỉ là, vị tân quý này mi mục như họa, nếu so sánh với Lý Tu Nghi quả là…một trời một vực!

Tiết Thái Hậu giờ phút này mới hiểu được, hóa ra Lý Tu Nghi được ân sủng cũng chẳng qua là do ảnh hưởng của quý phi! Nói vậy, nếu xét đến tính cách của Lý Tu Nghi thì dĩ nhiên nàng ta sẽ không thích thú gì, Thái Hậu muốn án binh bất động để xem sự việc diễn tiến thế nào mới tính tiếp, “Ai gia nhìn dung mạo của quý phi thật sự tú lệ, cùng Lý Tu Nghi cũng có vài phần giống nhau. Lý Tu Nghi, ngươi cùng quý phi đứng gần nhau để ai gia nhìn ngắm một chút”

“Tuân lệnh”, Lý Tu Nghi đáp ứng một tiếng rồi đứng dậy tiến đến trước mặt Tranh hành lễ, “Thần thiếp Tu Nghi Lí thị của Đoạn Linh Điện, thỉnh an quý phi nương nương, nương nương vạn phúc”

“Tu nghi, mời đứng lên”, Tranh vội vàng lên tiếng, Lý Tu Nghi xoay người tiến đến cùng nàng đứng ở một chỗ, Tiết Thái Hậu nhìn ngắm một hồi rồi cười nói, “Hai người đứng gần nhau tựa như tỉ muội, chỉ là Lý Tu Nghi không thể xinh đẹp bằng quý phi”

Lý Tu Nghi từ đầu đã âm thầm cắn răng khó chịu, hai tháng trước nàng từ một cung nữ trực tiếp tấn phong đến cửu cấp tu nghi, được bệ hạ ân sủng, cứ tưởng vận may của nàng từ nay về sau sẽ thuận buồm xuôi gió, vững như bàn thạch. Nào ngờ không biết từ đâu xuất hiện một vị quý phi đoạt hết sủng ái của bệ hạ. Quý phi tiến cung được ba ngày, hậu cung vốn bị lạnh nhạt đã lâu nên các tần phi kéo nhau đến quấy rầy Đoạn Linh Điện, nói là tới thăm Tu Nghi nhưng nàng hiểu mọi người tìm cớ đến để cười chê nàng. Hôm nay nhìn thấy diện mạo của quý phi mới biết bệ hạ chỉ “nhìn bóng nhớ hình”, từ sớm đã hận Tranh thấu xương, giờ phút này lại nghe Thái Hậu nói thế, trong lòng không khỏi càng thêm chán ghét vị tân quý phi này, chẳng qua ngoài miệng vẫn nho nhã lễ độ, “Mẫu hậu nói đúng, thần thiếp làm sao có thể cùng quý phi nương nương so sánh được!”

Mắt thấy mục đích đã đạt được, Tiết Thái Hậu liền ra lệnh cho Lý Tu Nghi ngồi xuống, lão thượng cung mang đến chiếc ghế cho quý phi an toạn, “Ngươi mới tiến cung nên chưa nắm rõ quy định trong cung, nếu bệ hạ sủng ái ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn hầu hạ ngài, thường xuyên khuyên nhủ bệ hạ coi trọng quốc sự, bảo dưỡng long thể. Chủ vị các cung so với ngươi đều tiến cung sớm hơn, tuy ngươi đã là quý phi nhưng cũng phải tôn trọng các nàng. Nếu rãnh rỗi thì thường tới lui thăm hỏi, ngươi hầu hạ bệ hạ tốt thì ai gia cũng cảm thấy yên tâm”

“Tuân lệnh”, Tranh đáp lời, trong lòng không biết là nên vui hay nên buồn.

“Nghe nói dân gian có tục lệ khi con dâu dâng trà thì mẹ chồng phải có hồng bao. Lưu thượng cung mang Cửu Phượng Triền Ti trâm đến đây ban thưởng cho quý phi, mang phiến ngọc bình phong đưa đến chỗ Đức phi. Lần trước ai gia đến thăm ngươi, nhìn thấy nơi ở quá mức đơn giản cũng không tốt, phải thay đổi một chút a!”, Tiết Thái hậu phân phó cung nữ xong mới nói với Đức phi.

“Thần thiếp đa tạ ân điển của mẫu hậu”, Đức phi đang ngồi trên ghế vội nghiêng người cảm tạ, Tranh cũng tạ ân. Đây mới đúng là “Thái Hậu” mà sử sách thường miêu tả: thật lợi hại và không dễ hầu hạ a!

“Ai gia cảm thấy trong người không khỏe, các ngươi cũng trở về đi. Quý phi phải hầu hạ bệ hạ, ngày thường nếu không có việc gì thì trừ ngày mồng một và ngày mười lăm tới đây thỉnh an, còn lại sẽ miễn hết. Ai gia cũng thích thanh tịnh, nếu có việc sẽ cho gọi ngươi sau”, Tiết Thái Hậu miễn cưỡng nói một tiếng.

Mọi người nhìn thấy tràng diện hôm nay liền đoán hậu cung không sớm thì muộn cũng sẽ nổi sóng. Có thể bệ hạ chỉ sủng ái quý phi một thời gian, nhưng nếu quý phi không thường xuyên đến Trường Khánh Cung thỉnh an thì bệ hạ sẽ giận dữ, lúc đó Trường Khánh Cung sẽ có trò hay để xem!

“Tuân lệnh”, Tranh không biết Tiết Thái Hậu đang suy nghĩ điều gì, nàng chỉ mừng thầm trong lòng, về sau có thể không cần mỗi ngày đến đối mặt với lão thái thái khó nói chuyện này là tốt rồi. Tần phi các cung như trước do Đức phi dẫn đầu cung tiễn quý phi trở về Thừa Kiền Cung.

“Ái phi mau đến đây! Hôm nay trẫm có một thứ rất hay muốn gọi ngươi đến xem!”, Thánh Cảnh Đế nhìn thấy Tranh đến mới nhẹ nhõm tâm tình, Cao Viễn đứng bên cạnh thở phào một hơi rồi dẫn mọi người lui xuống. Bệ hạ biết tính tình của Thái Hậu, ngài chỉ sợ nương nương ở Trưởng Khánh Cung gặp khó khăn nên đã cho hạ nhân đến thăm hỏi vài lần. Xem ra nếu nương nương không sớm trở lại thì có khi bệ hạ sẽ trực tiếp tiến thẳng Trưởng Khánh Cung bắt người. Thánh Cảnh Đế lấy ra một vật rồi đặt lên tay nàng. Tranh vừa nhìn thấy liền kinh ngạc vạn phần. Đó là một con phượng hoàng được điêu khắc vô cùng tinh xảo từ một khối ngọc bích.

Tranh đặt phượng hoàng ngọc lên tay nhìn ngó một hồi, nàng không nhịn được liền thốt lên, “Thật tinh xảo!”

“Nếu ái phi thích thì vật này tặng cho ái phi!”, Thánh Cảnh Đế thấy Tranh tỏ vẻ yêu thích liền không cần suy nghĩ mà tặng luôn cho nàng.

“Đa tạ bệ hạ, nhưng ta cũng biết đây là vật bệ hạ rất trân quý, quân tử không đoạt đồ của người khác, huống hồ ngày thường ta cũng không có thói quen ngắm những vật trân quý thế này, sợ lại làm mất, tốt nhất là bệ hạ cứ giữ lấy”, Tranh lắc đầu rồi mang phượng hoàng ngọc đặt trở lại ngự án. Trong lúc vô tình, nàng nhìn thấy trên ngự án trừ một vài bộ sách cùng bút viết nghiên mực còn có một chiếc hộp gấm màu vàng. Tranh tò mò liếc mắt nhìn Thánh Cảnh Đế. Hoàng Đế khẽ mỉm cười rồi dìu nàng đến trước ngự án.

“Mở ra xem!”, Thánh Cảnh Đế cầm lấy hộp gấm đặt vào tay Tranh. Nàng liếc hắn một cái rồi mở hộp gấm ra, bên trong chỉ có một chiếc quạt rất bình thường. Tranh xòe quạt liền nhìn thấy một bài thơ tả cảnh, nàng rất lấy làm ngạc nhiên vì đó là nét chữ của chính mình.

“Ngày ấy từ Bác Nhã Lâu trở về đã không thấy cây quạt này, ta còn nghĩ mình để quên trên lầu, hơn nữa cũng không trở lại tìm, thật không ngờ bệ hạ lại nhặt được”, Tranh mỉm cười cầm quạt trên tay.

“Ngày đó trẫm nhìn thấy nét chữ này liền biết được câu “Thiên Tử Trọng Anh Hào” là do ngươi viết. Về sau sai người đến thử ngươi, nào ngờ lại bị ngươi lừa một phen”, Thánh Cảnh Đế nhớ tới tình cảnh ngày hôm ấy liền cười khẽ một tiếng, hắn ôm siết Tranh vào ngực rồi nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng.

“Bệ hạ dùng thủ đoạn như vậy để thử cũng không phải là quân tử”, Tranh cảm thấy bất an liền xoay người thừa dịp thoát ra. Thánh Cảnh Đế không giận mà chỉ mỉm cười gật đầu, hắn biết nữ tử này không phải “dung tục chi phấn”, không thể lấy quy tắc tầm thường để đối đãi nàng, “Trẫm còn tấu chương phải phê duyệt, trong thư phòng của trẫm có rất nhiều kinh thư ái phi có thể xem, nhân tiện ở lại bên cạnh trẫm cũng tốt”

Tranh thật sự cao hứng, đọc sách và luyện chữ là hai thứ có thể khiến nàng trấn tỉnh. Nàng cần làm gì đó để có thể tự nhiên đối mặt với nam nhân này. Cao Viễn mang vào một bộ văn phòng tứ bảo, gọi Tình Sương Tình Tuyết tiến vào. Tranh viết thử mấy chữ trên giấy rồi bắt đầu chuyên tâm luyện chữ.

Ngày tháng chậm rãi trôi qua, thoáng đó mà tháng ba đã trở thành tháng sáu. Tranh tiến cung cũng đã được ba tháng, trừ những ngày phải đến Trường Khánh Cung thỉnh an Thái Hậu và trò chuyện cùng các vị phi tần, những ngày còn lại là khoảng thời gian vui thích nhất của nàng. Ngoài việc đọc sách và luyện chữ, tháng ngày của Tranh cũng thật nhàn nhã, thế nhưng…phiền muộn lớn nhất của nàng vẫn là người kia, người trên danh nghĩa là trượng phu của nàng.

Ba tháng! Tranh vốn nghĩ bản thân ở trong chốn thâm cung này vẫn có thể duy trì tính cách của mình. Nàng không phải tuyệt đại giai nhân, lại không thích được sủng ái nên cho rằng Hoàng Đế sẽ nhanh chóng chán ghét nàng, sẽ dần quên lãng Thừa Kiền Cung. Đến lúc đó, nàng có thể tìm một cơ hội xuất cung để ngao du khắp nơi. Chỉ là…không phải người ta vẫn thường nói “tối vô tình đế vương gia” sao? Huống chi lại là chốn hậu cung, có ai không hiểu tính cách của Hoàng Đế, hắn đối với hậu cung luôn lãnh đạm, đối với mẫu thân cũng đề phòng, không chuyên sủng bất kỳ một tần phi nào. Vậy mà từ ba tháng nay, mỗi ngày hắn đều lui tới Thừa Kiền Cung, mỗi tối đều nằm trong tẩm phòng của Thừa Kiền Cung để ngắm nàng ngủ.

Buông túi thơm kết dở dang trong tay xuống, Tranh liếc nhìn Hoàng Đế đang tựa người vào ghế đọc sách mà thở dài trong lòng. Ba tháng, trong thời gian này bọn họ dường như rất hợp ý nhau, nàng cũng hiểu được hắn thật tâm sủng ái nàng, chỉ là trong lòng nàng luôn an tĩnh như không, xem mọi việc trước mắt không liên quan đến mình. Bởi vì hắn là Hoàng Đế, nàng chỉ cần cung kính vâng lời là được. Ba tháng, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, càng suy nghĩ Tranh lại càng phiền não. Thế giới bên ngoài…nàng sẽ phải vĩnh viễn nói lời giã từ hay sao? Chẳng lẽ nàng phải chôn vùi cả đời trong chốn thâm cung này? Nàng còn rất nhiều hoài bảo, khát vọng, một thân học vấn chẳng lẽ chỉ có thể mai một tại nơi này? Không cần nói nàng có cam lòng hay không, ngay cả những người đã nuôi dưỡng nàng đến ngày hôm nay một khi biết được chuyện này cũng sẽ mắng nàng “vô dụng”? Nhất định…nhất định phải có cách! Vô luận thế nào cũng không thể để như vậy được!

Tâm tư của nàng lại thay đổi? Thánh Cảnh Đế tay cầm sách nhưng thần trí lại miên man tận nơi nào. Suốt ba tháng ở cùng một chỗ với nàng, tâm tư của hắn luôn hướng về nàng. Hai người đàm luận thơ văn, bình phẩm thư pháp, hắn nhận ra nàng có những suy nghĩ cực kỳ thông minh, trí tuệ sâu sắc. Hắn biết bản thân mình đã nhặt được một khối hi thế trân bảo, nhưng không bao giờ ngờ rằng khối hi thế trân bảo này lại khiến hắn quá mức kinh hỉ. Vậy mà đối với nàng, những thứ đó quả thật quá bình thường. Hắn nguyện lòng sẽ không bao giờ che dấu tâm tư trước mặt nàng, không nói đến việc nắm bắt lòng người là thủ đoạn của đế vương.

Tiết trời sắp vào hạ, tâm tình của nàng càng lúc càng bất an phiền não, tại sao?

“Mệt?”, Hoàng Đế nhẹ giọng hỏi.

“Không có”, Tranh theo phản xạ vội đáp lời.

“Trẫm đến Càn Thanh Cung một chuyến, ngươi cứ nghỉ ngơi đi”, Thánh Cảnh Đế không nói gì thêm, hắn lẳng lặng ôm Tranh đặt lên giường. Hiện tại thời tiết rất nóng, Tranh mặc một chiếc áo đơn giản cùng váy dài lại càng toát lên vẻ yểu điệu đáng yêu. Nhận ra cử chỉ của nàng đã bắt đầu có chút hốt hoảng, Thánh Cảnh Đế vội vã rời đi, ra đến ngoài điện mới phân phó các cung nữ vào hầu hạ. Lúc này Hoàng Đế dẫn theo Cao Viễn trở về Càn Thanh Cung.

“Truyền chỉ, ngày mai quý phi chuyển đến Chiêu Dương Điện, hậu cung tần phi không có việc gì thì không được đến quấy rầy, lễ tiết thỉnh an được miễn hoàn toàn”, Hoàng Đế ra lệnh trong khi chân vẫn nhanh nhẹn bước đi, Cao Viễn vội vã chạy theo, hắn hiểu được lúc này chủ tử của hắn đang rất buồn phiền.

“Nô tài lĩnh chỉ”, Cao Viễn nhỏ giọng đáp ứng.

Ngự giá đã đến thư phòng Đông Noãn Các tại Càn Thanh cung, Thánh Cảnh Đế ngồi sau ngự án nhưng không đọc bất kì bản tấu chương nào. Cao Viễn vẫn im lặng khom người đứng bên cạnh, đứng được một lúc lại nghe Hoàng Đế lên tiếng hỏi, “Cao Viễn, theo ý ngươi…quý phi đang suy nghĩ chuyện gì?”

“Hồi bẩm bệ hạ, tâm tư của nương nương thế nào hẳn bệ hạ cũng đã biết. Quý phi không nguyện ý tiến cung nên mới luôn sầu lo như vậy”, Cao Viễn đắn đo trả lời, hắn từ nhỏ đã theo hầu Hoàng Đế, tuy là nội thị cận thần nhưng khi Thánh Cảnh Đế hỏi cũng phải cẩn thận cân nhắc mới dám trả lời. Từ lúc quý phi nương nương tiến cung đến nay, tất cả tâm tư tình cảm đối với bệ hạ đều đã được hiển lộ ra ngoài, ngay cả hắn cũng nhìn thấu được thì dĩ nhiên bệ hạ…

Ba tháng…đã là cực hạn của bệ hạ!

“Vậy sao!”, trước khi nàng tiến cung, đêm đó hắn đã bí mật “viếng thăm” Liễu, nhìn thấy lệ ướt đẫm trên gương mặt nàng rồi vẻ mặt kinh hoàng của nàng đêm động phòng…nghĩ đến đây, Hoàng Đế vừa tức giận lại vừa đau lòng.

“Ngày mai nàng chuyển đến Chiêu Dương Điện, nhớ kỹ, phân phó sáu nữ quan cùng các thị vệ túc trực hầu hạ. Bên trong Chiêu Dương Điện có hồ nước rất sâu, không được để xảy ra chuyện gì. Truyền chỉ đến Trường Khánh Cung, nói là quý phi thân mình không khỏe nên trong vòng hai tháng tới sẽ không đi thỉnh an”

“Tuân lệnh. Chỉ là…nô tài có lời muốn tâu, chẳng biết có nên nói hay không?”, Cao Viễn đắn đo.

“Nói đi”

“Từ lúc nương nương tiến cung tới nay, bệ hạ độc sủng quý phi, người bên ngoài nói như thế nào nô tài cũng không quan tâm, nhưng nô tài chỉ sợ nếu bệ hạ liên tục hạ ân chiếu đối với quý phi nương nương sẽ khiến Thái Hậu cùng hậu cung phi tần bất mãn. Nếu đúng như vậy…chỉ sợ nương nương sẽ gặp chuyện không hay”, Cao Viễn cúi đầu.

“Thái Hậu? Hậu cung phi tần?”, Thánh Cảnh Đế chậm rãi tiến đến bên cạnh cửa sổ, bên ngoài khung cửa, ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ vầng thái dương. Hoàng Đế quay đầu nhìn về phía Cao Viễn, trên môi ẩn hiện một nụ cười nhạt.

Trong lòng Cao Viễn vô cùng kinh hoảng, hắn vốn rất có thiện cảm đối với vị tân quý phi nên cảm thấy lo lắng cho nàng. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy thái độ của Hoàng Đế, hắn cảm thấy người cần lo lắng phải là những nữ nhân ở hậu cung dám tính kế với tân quý phi. Thánh Cảnh Đế nở nụ cười tàn khốc ngoan độc, tựa như năm đó khi hắn hạ lệnh xử tử toàn bộ hoàng thân quốc thích. Thậm chí, nụ cười trong giây phút này còn có phần tàn khốc hơn.

Chiêu Dương Điện đứng đầu mười sáu điện ở Đông Cung, là một cung điện vô cùng mỹ lệ không nơi nào sánh bằng. Lúc Tranh được tấn phong quý phi cũng đã đến nơi này một lần. Hôm nay thời tiết khô nóng, bên trong Chiêu Dương Điện cách đó khoảng mười dặm có một hồ nước trong vắt, gió thổi nhè nhẹ làm mặt nước gợn sóng lăn tăn, phong cảnh khiến lòng người thư thả. Sáu nữ quan từ Thừa Kiền Cung chuyển đến Chiêu Dương Điện cẩn thận hầu hạ nàng, ngoài điện luôn có thị vệ túc trực ngiêm ngặc, phòng vệ so với Thừa Kiền Cung càng kiên cố thắt chặt hơn. Phong cảnh thoáng đãng tại Chiêu Dương Điện khiến Tranh cảm thấy thoải mái không ít, tâm sự ngỗn ngang theo đó cũng bình ổn lại. Rặng dương liễu nghiêng mình đón gió, dưới hồ xa xa là vô số cánh hoa sen tỏa hương thơm ngát, hồng sen nổi bật trên nền lá xanh biếc khiến Tranh thập phần vui thích.

“Nơi này thế nào?”, Thánh Cảnh Đế đi vào thiên điện lập tức khóat tay cho cung nữ lui ra, hắn trông thấy Tranh tựa người vào cửa sổ liền tiến đến ôm nàng từ phía sau, cả hai im lặng ngắm phong cảnh mỹ lệ bên ngòai.

“Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích (接天蓮葉無窮碧), thật sự rất đẹp!”, Tranh nhẹ nhàng lên tiếng, nàng muốn thoát khỏi hắn nhưng eo lại bị ôm chặt. Hắn làm sao vậy? Lúc trước mỗi khi hắn có cử chỉ thân mật, chỉ cần nàng lộ vẻ không muốn thì hắn sẽ luôn tươi cười chìu theo ý nàng, nhưng hôm nay hắn lại rất bá đạo! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Tranh không biết là ba tháng nay thái độ của nàng khiến hắn vừa buồn vừa giận, nàng cũng không biết thái độ ấy chính là xem nhẹ tính nhẫn nại, trí tuệ thông minh sắc sảo của Hoàng Đế.

“Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích? Mỗi câu nói của ái phi đều khiến trẫm kinh hỉ, câu tiếp theo là gì?”, Thánh Cảnh Đế ôm nàng đặt lên đùi mình.

“Ánh nhật hà hoa…( 映日荷花)”, ba chữ “biệt dạng hồng(別樣紅)” còn chưa thốt lên đã bị Hoàng Đế nuốt vào miệng. Thánh Cảnh Đế cúi đầu hôn nàng thật sâu, Tranh vô cùng hoảng sợ, ba tháng nay tuy nói hai người ngủ cùng một giường nhưng cho đến bây giờ hắn chưa từng có cử chỉ thân mật như vậy vào ban ngày. Nụ hôn bá đạo mang theo ý tứ chiếm đoạt, cảm giác này khiến Tranh nhớ lại đêm động phòng hôm đó, tại khoảnh khắc nàng mất đi trinh khiết, hắn cũng hôn nàng như vậy, đem tiếng khóc của nàng nuốt vào miệng. Đã xảy ra chuyện gì? Từ ngày cùng Tình Sương Tình Tuyết nói chuyện đến nay, cảm giác sợ hãi tưởng chừng đã biến mất, nào ngờ hôm nay lại xuất hiện dồn dập thế này!

“Bệ hạ…!”, Tranh yếu ớt đẩy hắn ra, nàng hốt hoảng kêu lên một tiếng. Thánh Cảnh Đế gắt gao ôm eo nàng, bờ môi vẫn dán chặt vào cổ và ngực nàng mê đắm. Tranh nhỏ bé yếu ớt như thế làm sao có thể chống lại hắn. Thánh Cảnh Đế một tay ôm nàng, một tay luồn vào váy áo, hắn cảm nhận được làn da mịn màng như ngọc dưới lớp vải…ý càng loạn…tình càng mê…

“Nương nương, Trưởng Công Chúa đến…”, Trầm thượng cung vừa tiến đến thông báo liền bắt gặp cảnh tượng này, nàng sợ đến hồn vía lên mây, cả người run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.

“Được rồi!”, Thánh Cảnh Đế dừng động tác, Tranh thừa cơ hội từ trên người hắn nhảy xuống, nàng vừa sửa sang lại trang phục vừa vội vã chạy ra ngoài. Thánh Cảnh Đế chậm rãi đứng lên tự mình chỉnh trang lại y phục, hắn đi thẳng ra ngoài, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng hắn còn quay lại lạnh lùng nói một câu, “Còn có lần sau, tự đến gặp Cao Viễn nhận tội”, Trầm thượng cung run rẩy tạ ơn, nàng đợi đến khi Hoàng Đế đã rời xa mới đứng dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi.

“Ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”, Trưởng Công Chúa vừa bước vào Trường Xuân Cung liền biết Tranh đã chuyển đến Chiêu Dương Điện, nàng dẫn theo Mai Anh đến thăm Tranh, thật may mắn cứu Tranh một mạng. Tranh từ thiên điện chạy ra thì đã “tâm hoảng ý loạn”, vừa nhìn thấy Trưởng Công Chúa dẫn theo Mai Anh đang ngắm hoa sen bên hồ, bên cạnh lại có một chiếc thuyền nhỏ, nàng vội vàng kéo hai người lên thuyền. Tranh không còn tâm trí để mắt đến sự tình xung quanh nên không nhìn thấy sáu nữ quan trên bờ đang kêu lên hoảng sợ, nàng chỉ cố gắng chèo thuyền rời bờ càng xa càng tốt, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng tâm trí ngồi trên thuyền. Trưởng Công Chúa cùng Mai Anh từ đầu đến giờ không biết đã xảy ra chuyện gì đã bị Tranh kéo đi, bọn họ thật sự kinh ngạc.

“Để các ngươi hoảng sợ rồi, ta thật sự xin lỗi, nhưng lệnh đệ của ngươi đột nhiên nổi điên a!”

Trưởng Công Chúa không có vấn đề gì. Mai Anh thì luôn nhút nhát ngại ngùng, lá gan lại nhỏ, nàng đang dựa vào lòng Trưởng Công Chúa mà mở to mắt Tranh không nói gì. Mai Anh tuy sống tại Trường Xuân Cung, được Trưởng Công Chúa chăm sóc chu đáo nhưng vẫn phải đến Thừa Kiền Cung thỉnh an. Mai Anh và Tranh, cả hai người đều là từ lúc sinh ra không có được sự quan tâm của cha mẹ nên “đồng cảm tương lân”, Tranh đối với Mai Anh luôn tỏ vẻ yêu thương cùng quan tâm. Vậy nên những khi gặp mặt Trưởng công chúa cùng Mai Anh, nàng luôn thoải mái nói chuyện rất tự nhiên.

“Ngươi lại làm gì để hoàng đệ nổi điên vậy!”, Trưởng Công Chúa lắc đầu thở dài. Tính tình của hai ngươi này, người khác không biết nhưng riêng nàng thì thập phần hiểu rõ. Nguyên nhân ở đây tám chín phần là vì ba tháng nay Tranh vẫn bảo trì thái độ lạnh nhạt khiến Hoàng Đế buồn giận, “Thật ra, ngày đó ta vừa nghe được tin ngươi “bị” tấn phong quý phi, trong lòng tuy lo lắng nhưng cũng thật cao hứng. Ta sinh tại hoàng gia, thật vất vả mới tìm được một tri kỷ, ngày ấy ngươi nói lời từ giã nhưng bệ hạ bất chấp thủ đoạn giữ ngươi ở lại làm dâu nhà chúng ta, đó cũng là tạo hóa a!”, Trưởng Công Chúa cảm thán.

“Hiện tại ta đã hiểu được vì sao Thanh Quân tình nguyện làm hoa khôi thanh lâu cũng không muốn gả cho Kỳ Vương. Làm dâu nhà các ngươi thật sự khốn khổ a!”, Tranh liếc nhìn Trưởng công chúa mà nói.

“Ngươi hiểu vậy là tốt rồi! Nhìn bộ dáng của ngươi hôm nay, về sau còn nhiều chuyện khó khăn hơn cho xem!”, Trưởng Công Chúa liếc nhìn vạt áo bị xé rách vài chỗ của Tranh liền lắc đầu.

Thuyền lướt giữa đám lá sen xanh ngắt, ba người im lặng trong chốc lát. Tranh không muốn nghĩ đến những điều phiền lòng, nàng thả tầm mắt nhìn ngắm hồ sen. Hôm nay Mai Anh mặc một bộ váy màu xanh biếc rất đáng yêu, nàng đưa tay ôm lấy Mai Anh vào lòng rồi nhẹ nhàng ngâm:

Hà diệp la quần nhất sắc tài,

Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai.

Loạn nhập trì trung khan bất kiến,

Văn ca thủy giác hữu nhân lai.

(荷葉羅裙一色裁, 芙蓉向臉兩邊開。亂入池中看不見,聞歌始覺有人來)

Lời vừa dứt, xung quanh xuất hiện vài chiếc thuyền, những thị vệ đã đuổi kịp.

“Nương nương, công chúa, nô tài phụng chỉ thỉnh hai vị trở lên bờ”, thị vệ cung cẩn thi lễ.

“Nhìn xem, nhìn xem, đây chính là “Loạn nhập trì trung khan bất kiến, văn ca thủy giác hữu nhân lai” a!”, Trưởng Công Chúa vừa cười vừa trêu. Tranh thấp thoáng nhìn thấy thân ảnh của Hoàng Đế trên bờ, cách xa như vậy nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được long uy đang tức giận, Tranh không khỏi giật mình hoảng sợ, “Tiêu rồi!”

================================

================================

KNQ đây, chúng ta lại có thơ nha!

– Hai câu thơ Tranh đọc khi ngắm cảnh đẹp tại Chiêu Dương Điện bị Thánh Cảnh Đế làm “gián đoạn” là hai câu cuối trong bài thơ “Hiểu xuất Tĩnh Từ Tự Tống Lâm Tử Phương” (曉出凈慈寺送林子方) của Dương Vạn Lý (楊萬里).

Nguyên bản:

曉出凈慈寺送林子方

畢竟西湖六月中,

風光不與四時同。

接天蓮葉無窮碧,

映日荷花別樣紅。

Bản dịch Hán Việt:

Hiểu xuất Tĩnh Từ Tự tống Lâm Tử Phương

Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung,

Phong quang bất dữ tứ thì đồng.

Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,

Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.

Bản dịch thơ của Tùng Văn:

Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương

Bát ngát Hồ Tây cảnh hạ trông,

Mùa sen khác với mọi mùa không.

Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt,

Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng.

- Bài thơ Tranh ngâm khi ba người chèo thuyền trên hồ sen là bài Thái Liên Khúc (採蓮曲其二) của Vương Xương Linh (王昌齡 ). Sau đây là bản dịch nghĩa và bảng dịch thơ.

Bảng dịch nghĩa:

Lá sen và quần lụa cùng một màu,

Hoa sen nghiêng về gương mặt, hai bên cùng nở.

Trong ao lẫn lộn nhìn không thấy,

Nghe tiếng hát mới nhận ra là có người.

Bảng dịch thơ của Trần Trọng Kim:

Lá sen mầu quần lụa

Má đỏ cánh sen tươi

Hồ đông nhìn không rõ

Nghe ca mới thấy người

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio