Dùng bữa xong với Long Việt Quốc, Kim Thành Tiểu Quốc nói lời chia tay với sứ đoàn của Tôn Thất Thăng. Phan Sách ra roi thúc ngựa mở đường hướng phương bắc mà đi thẳng.
Tiếng vó ngựa phi gấp trên mặt đất, đã qua năm ngày yên bình và đoàn sứ thần của Kim Thành Quốc không gặp phải việc gì. Sứ đoàn đi xuyên suốt ngày đêm, chỉ nghỉ buổi trưa cho ngựa lấy sức.
Cao Phúc Nguyên dành cả ngày để nghiêng cứu về cuốn song hà cổ ngữ mượn được ở chỗ Lễ Thân Vương, còn Đồ Tiết thì ngồi kế bên nhắm nghiền hai mắt, bày mưu tính kế, bố trí bẫy rập làm sao để hại chết được Cao Phúc Nguyên, hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Lúc này, đoàn ngựa xe đã bắt đầu đặp chân vào lãnh địa của Hoa Hạ Quốc. Trên đường đi, sứ đoàn cũng không gặp phải sự cố gì, chỉ có dừng lại ở một vài nơi, để cho quan sở tại kiểm tra giấy thông hành chứng minh thân phận mà đi tiếp thôi! Chuyến đi sứ lần này đặt biệt náo nhiệt đối với Hoàng Liên Sơn mười lăm tiểu quốc. Tuy đối ngoại, các nước thường bỏ chữ “tiểu “ đi, ví dụ như Kim Thành Quốc, Hoa Hạ Quốc, Lại Thế Quốc,.... Tất cả đều bỏ đi chữ tiểu, nhưng trong các văn bản hành chính, người ta vẫn viết là Hoàng Liên Sơn Thập Ngũ Tiểu Quốc.
Tuy rằng địa thế ở trong Hoàng Liên Sơn một nơi hẻo lánh, chó ăn đá gà ăn sỏi, nhưng Hoa Hạ Quốc chung quy vẫn hùng cường và giàu có hơn các quốc gia ở nơi này. Diện tích của Hoa Hạ Quốc chiếm một phần năm của Hoàng Liên Sơn, rộng gấp mười lần diện tích của Long Việt Quốc, Cầm Bính Quốc, Kim Thành Quốc ba nước cộng lại. Lại ở vào thế trung tâm, địa thế cực kì có lợi cho việc công phạt. Bắc dựa lưng vào biển Dạ Uông, nam dựa vào sông Yên Hoàng, phía đông thì toàn là các quốc gia nhỏ yếu như Phong Nhận Quốc, phía tây lại được vùng núi Da Tiến bao bọc làm thành luỹ tự nhiên. Cộng thêm yếu tố nhân hoà là đông dân cư, nên Hoa Hạ Quốc mới có thể xưng bá ở Hoàng Liên Sơn mười lăm nước nhỏ!
lóc cóc, lóc cóc
Vó xe ngựa của sứ đoàn đã chính thức đạp vào Biệt Kinh, thủ đô của Hoa Hạ Quốc, đoàn sứ thần gồm có hơn ba mươi lăm người. Gồm một chánh sứ là Cao Phúc Nguyên, một phó sứ là Đồ Tiết, năm người phụ trách khiên, bê và bảo quản đồ cống, đội hộ vệ gồm hơn hai mươi người mà đứng đầu là Phan Sách, còn lại hơn mười cung nữ được đưa đi cống cho Hạ Quốc Chủ theo nghi lễ đi sứ!
Các cung tốp cung nữ ngồi trên xe hiếu kỳ vén màn xe ngựa, lấy tay chỉ chỏ bên đường. Hai bên đường của vùng ngoại thành Biệt kinh đặc biệt náo nhiệt, tuy rằng chưa vào đến Hoàng Thành nhưng vẫn rất đồ sộ. Hai bên đường bày đủ các loại hình kinh doanh từ nhà hàng, quán ăn, hiệu thuốc, tiệm buôn cho đến những thanh lâu, kĩ quán. Còn có những mái nhà tranh lụp xụp khiêm tốn nép bên đường hay những ngôi nhà cao hai ba tầng nhưng muốn khoe khoang với người đi đường khi nhìn vào rằng:” Ta đây giàu có.”
Một mùi thơm phức xộc vào lỗ mũi của Cao Phúc Nguyên lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần:” Tai Chu Cự Trư ngâm giấm và rồi xào lăn, ở nơi hẻo lánh như thế này mà vẫn kiếm ra được một con Chu Cự Trư, Mỹ Thực Lâu quả là Mỹ Thực Lâu nha, tuy rằng chỉ là một phân đà nhỏ ở Hoa Hạ Tiểu Quốc nhưng vẫn làm cho người ta bất ngờ, ở nơi đây mà vẫn kiếm ra Chu Cự Trư! “ Cao Phúc Nguyên thì thầm, mỉm cười
Chu Cự Trư là Bạch Cấp Ngũ Tinh man thú ở Hồng Hoang Đại Lục phải nói là không tính gì cao cấp man thú, giá cực rẻ mạt, nhưng mà đối với nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như ở Hoàng Liên Sơn, Chu Cự Trư là cực kì cao cấp quý hiếm man thú một trong, có lẻ chỉ có thành viên trong hoàng gia mới được ngự dụng, mà phải là hoàng gia nước lớn như Hoa Hạ Quốc!
Cao Phúc Nguyên của kiếp trước không phải chỉ là một người sát phạt vô tình,bá chủ một phương, mà hắn cũng có những thú vui khác, tỷ như bốc thuốc chữa bệnh, giống Đặng Hoàng, hay là nấu ăn, giống cậu hắn, Bách Nghệ Trù Hoàng!
Cậu hắn là em ruột của mẹ hắn là em út, cũng là con trai duy nhất của Xích Luyện Hoàng! Sau khi truyền ngôi cho con, Xích Luyện Hoàng mai danh ẩn tích, không ai biết Xích Luyện Hoàng đã đi nơi nào. Thứ người ta biết duy nhất là con trai độc nhất của Xích Luyện Hoàng sau khi lên ngôi tự xưng là Bách Nghệ Trù Hoàng, là thành viên thẻ đen danh dự của Mỹ Thực Lâu, sở hữu tài nấu ăn nức tiếng mà tương truyền là, khi Bách Nghệ Trù Hoàng trổ tài nấu nướng, đến loài vật hung dữ nhất cũng trở lên lành tính, lặng lẽ hít lấy hít để mùi thức ăn đang chín!
Cao Phúc Nguyên tuy tài nấu nướng không đến đâu nhưng hắn vẫn tự tin là trù nghệ của hắn chỉ thua cậu hắn tầm vài ba thành mà thôi, nếu cho hắn thời gian tầm mười hay hai mươi năm, hắn rất có thể sẽ siêu việt cậu hắn, trở thành thàn viên thẻ đỏ danh dự của Mỹ Thực Lâu. Chỉ tiếc, cái đêm định mệnh, chén rượu định mệnh đã cướp đi của hắn tất cả!
Nghĩ đến đây, Cao Phúc Nguyên con ngươi toát ra quang mang, sát ý tán ra khắp người. Mạnh đến nỗi Đồ Tiết đang ngồi chống tay ngủ một bên cũng phải giật mình tỉnh dậy nhìn Cao Phúc Nguyên với ánh mắt sợ sệt! Cao Phúc Nguyên sau đó lặng lẽ nhắm mắt lại, như không có gì xảy ra
...............
Đoàn sứ thần sau khi diện kiến Lễ Bộ thượng thư, được bố trí cho ở dịch quán phía tây hoàng thành. Dịch quán mà Cao Phúc Nguyên ở cũng không tính gì to lớn, cũng không tính quá tồi tàng, bề ngang tầm năm xích, bề dài tầm hai mươi xích, có ba lầu và mười phòng ngủ, chánh và phó sứ được ở riêng, còn lại các thành viên trong đoàn phải ở ghép từ đến người.
Bộ Lễ giữ việc lễ nghi, tế tự, khánh tiết, yến tiệc, trường học, thi cử, áo mũ, ấn tín, phù hiệu, chương tấu, biểu văn, sứ thần cống nạp, các quan chầu mừng, tư thiên giám, thuốc thang, bói toán, tăng lục, đạo lục, giáo phường, đồng văn nhã nhạc. Bộ này trông coi việc tổ chức và kiểm soát vấn đề thi cử chọn người tài ra giúp triều đình Hoa Hạ Quốc. Do Hoa Hạ Quốc có cương thổ tương đối lớn ở Hoàng Liên Sơn, nên bộ máy quan lại cũng phức tạp không kém. Nếu như những việc này tại Kim Thành Tiểu Quốc chỉ cần giao cho Đô Quốc Công Vũ Văn Lập và Lễ Thân Vương thì ở Hoa Hạ Quốc, quốc chủ nước này thành lập hẵng một bộ riêng để thực thi nhiệm vụ này!
Màn đem buông xuống, mọi vật tĩnh lặng, mọi người trong sứ đoàn đều đã yên giấc, trừ một người....