- Thật sự là Tiết Nhã Thư?
Cổ Tịch vậy mà không hỏi họ của Nhã Thư, nàng cứ ngỡ Nhã Thư sẽ vẫn là con trong Lã gia, không có quan hệ với ai trong các thê tử của mình, không ngờ lại là em của Ngữ Ngưng. Như vậy, nếu nàng chọn Ngữ Ngưng, khi hai người sống chung với nhau sao có thể đối diện với Tiết Nhã Thư.
- Có vẻ cô không biết thật- Mạn Hy nói, nàng cho hai tay vào túi áo thì phát hiện tuýp kem chống nắng của Cổ Tịch để trong đó. Tay nàng sờ đến tuýp kem chống nắng, nắm chặt. Cô không ngờ mình lại động tâm với Cổ Tịch, không những Cổ Tịch là nữ nhân, mà Cổ Tịch còn có ái nhân. Nàng thật sự không hiểu nổi mình.
Cổ Tịch trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, ánh sáng của đèn đường chiếu qua tán lá cây, in hằn chiếc bóng của Cổ Tịch trên nền đất. Nàng bước đi chầm chậm, Mạn Hy đi đằng sau đưa chân lên đạp vào đầu bóng của Cổ Tịch, nàng nghe nói, nếu nàng đạp lên bóng đối phương, đối phương sẽ không rời xa mình được.
- Kể tôi nghe về cô được không?- Cổ Tịch xoay đầu lại thì thấy Mạn Hy đang cười thích thú nhìn dưới chân, nàng cũng nhìn xuống dưới đất thì thấy Mạn Hy đang đạp lên bóng nàng. Mỉm cười, Cổ Tịch nói:- Ghét tôi đến vậy sao, còn muốn đạp lên đầu tôi.
- Không phải- Mạn Hy cười chữa ngượng, nàng bước lên đi song song với Cổ Tịch, má nàng hồng lên mà nàng cũng không biết.
- Cô muốn nghe cái gì?
- Về lý do cô chọn ngành này?
Nghiêng đầu nhìn nét mặt nghiêng của Mạn Hy, Cổ Tịch như lại thấy Nhiễm Tâm một lần nữa. Lần này là dưới ánh đèn đường màu vàng nhàn nhạt chứ không phải ánh sáng lấp lóe từ cây nến ven đường, Nhiễm Tâm vẫn thế, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng giữ lấy tâm của nàng.
- Tại vì tôi yếu đuối quá, với lại, tôi học ngành này không tốn nhiều tiền- Mạn Hy nhìn mũi giày của mình, hơi cười.
- Thế còn bạn trai của cô?
Nếu có thể, Cổ Tịch vẫn luôn ước ao được ở bên cạnh các nàng, nàng không muốn để các nàng bên cạnh ai khác. Nhưng nàng có thể lựa chọn không? Nàng có quyền quyết định không? Nàng không phải vương, trong chế độ này, nàng chỉ nên có một người vợ, một người.. Đây là quyết định đau đớn nhất đời nàng.
Cổ Tịch vẫn muốn nàng chết đi ở cổ đại và không sống lại nữa, như vậy tất cả sẽ chấm hết, các nữ nhân của nàng sẽ vẫn là của nàng, không ai bị bỏ lại như thời hiện đại này. Nhưng giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, hoang đường và mộng ảo.
- Tôi vừa chia tay rồi, bây giờ thì độc thân. Còn cô, cô tính giải quyết chuyện của Ngữ Ngưng thế nào?
- Cô chỉ tôi được không?- Cổ Tịch nhìn Mạn Hy, nghiêm túc hỏi.
Chỉ thấy Mạn Hy lắc đầu: - E là không thể, cô phải tự chọn thôi.
Ánh sao trên trời lấp lánh bên cạnh vầng trăng sáng. Trăng phải sáng đến độ nào, sao sáng mới phải lấp lánh vây quanh chúng. Mạn Hy cười buồn, trong lòng nàng cũng chẳng thấy thoải mái nữa.
Ngày hôm sau, Nhã Thư vẫn như trước đeo bám lấy Cổ Tịch nhưng Cổ Tịch lại lờ Nhã Thư đi. Nếu đã biết, trước tiên hết phải đem Nhã Thư ra khỏi cuộc sống của mình, kẻo Nhã Thư lại vì nàng mà đau đớn. Nhưng Nhã Thư lại là một người cố chấp, nàng ấy chịu một ngày như thế, vẫn không sao, ngày thứ hai vẫn không sao, ngày thứ ba, nàng ấy để vào lòng bàn tay của Cổ Tịch một tờ giấy. Hẹn Cổ Tịch vào buổi tối, trên bờ biển sau trường.
Nói là bờ biển cũng không hẳn, sau trường chỉ là một mép biển nhỏ, không sâu. Nếu Cổ Tịch lạnh lùng nàng đã không tới, nhưng Nhã Thư không phải ai khác mà là thê tử của nàng, thân là phụ nữ nửa đêm đứng ở đó một mình. Cổ Tịch thế nào cũng không an tâm.
Cổ Tịch đi ven theo bờ biển, rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng của Nhã Thư đang cô độc đứng dưới rặng cây. Nàng ấy thả mái tóc dài xuống, nhìn dáng vẻ yếu đuối này, một chút cũng không giống Khuê Thư hoạt náo của nàng kiếp trước. Chỉ thấy Nhã Thư thật u buồn, Cổ Tịch lại không muốn tiểu dã cẩu này u buồn, nàng lúc nào cũng mong nụ cười nở trên môi Nhã Thư.
- Em hẹn chị ra đây có việc gì?- Cổ Tịch nén lòng mình lại đi gần chỗ Nhã Thư, hỏi.bg-ssp-{height:px}
Ban nãy thấy Cổ Tịch đi ra khỏi trường, Mạn Hy cũng mon men theo sau, nàng không biết vì sao nàng muốn làm vậy. Chỉ biết là nàng muốn xem Cổ Tịch giải quyết chuyện của Nhã Thư thế nào.
- Tịch tỷ, tại sao chị như vậy với em? Sao lại tránh mặt em?
Nhã Thư đi lại gần Cổ Tịch, dựa theo ánh sáng của mặt trăng, Cổ Tịch đã thấy nước mắt trên mắt Nhã Thư. Đừng khóc, tiểu nha đầu, xin nàng đừng khóc.
- Chị nói em rồi, chị có người yêu rồi, Nhã Thư.
- Em có yêu cầu chị chấp nhận em đâu? Chị ơi, cho em ở bên chị thôi- Nhã Thư đi lại gần Cổ Tịch bắt lấy bàn tay Cổ Tịch, khóe mắt của Cổ Tịch cũng cay xè, nàng không dám nhìn vào thẳng gương mặt Nhã Thư nên nàng quay đầu đi. Nàng phải làm sao mới phải? Tại sao lão thiên không cho nàng chết đi hẳn, để cho nàng phải đau đớn thế này.
- Em có phải họ Tiết, con thứ hai của Tiết gia?- Cổ Tịch hỏi, cánh mũi nàng phập phồng, chỉ sợ ngay lúc này sẽ khóc. Nhã Thư, nếu như nàng ấy không phải Tiết nhị tiểu thư, Cổ Tịch sẽ để nàng ấy bên cạnh mình làm bạn. Nhưng là.. Cổ Tịch không biết mình là đúng, hay là sai. Nàng phải thế nào mới vẹn toàn, nàng cũng không rõ.
- Em là Tiết Nhã Thư, em tưởng chị biết rồi. Chị không cần ngại gia cảnh của em đâu, em không quan tâm, em chỉ cần được bên chị!- Nhã Thư tiến lên một bước định ôm Cổ Tịch, nhưng Cổ Tịch lùi một bước tránh né. Nàng không nhịn được nữa, nước mắt cũng lăn xuống, đau đớn này, tại sao ông trời lại bắt nàng thêm một lần chịu đựng.
Cổ Tịch lau đi nước mắt trên má mình, nàng nói: - Người yêu của chị là chị hai của em, Tiết Ngữ Ngưng.
Đầu của Nhã Thư như sắp nổ tung, nàng trợn to mắt không tin được nhìn Cổ Tịch. Người yêu của Cổ Tịch là chị hai của nàng? Người chị thanh tâm quả dục chỉ hứng thú tu hành, người mà Cổ Tịch yêu hơn sinh mạng kia.. là chị nàng? Trên đời còn muốn bao nhiêu éo le nữa.
- Chị biết em yêu chị, Nhã Thư- Cổ Tịch đi lại gần Nhã Thư, vuốt lại những sợi tóc tán loạn trên má của Nhã Thư. Mạn Hy thấy Cổ Tịch khóc lóc khổ sở như thế, trong lòng nàng cũng đau đớn không thôi. Tuy chỉ là người ngoài cuộc, nàng cũng thấy rất đau lòng- Nhưng, chị.. chị không thể như thế được.
Nhã Thư tiến lên một bước ép sát Cổ Tịch, nàng ấy cư nhiên lại hôn Cổ Tịch! Mạn Hy thật sự không tin được những điều đang xảy ra trước mặt nàng lúc này. Lúc đầu Cổ Tịch cũng đẩy Nhã Thư ra, nhưng sau đó nụ hôn lại nhẹ nhàng đáp trả, theo nụ hôn, những giọt nước mắt như lấp lánh giữa màn đêm.
- Chị nói chị không yêu em là nói dối, đúng không? Chị có yêu em, đúng không?- Nhã Thư buông đôi môi mềm mịn của Cổ Tịch ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Cổ Tịch- Chị hai sẽ nhường chị cho em thôi, Tịch, chị đừng lo.
- Em đừng như vậy, Nhã Thư. Em biết chị em sẽ chấp nhận, còn muốn ép chị mình? Chị biết em thích chị, nhưng một thời gian sau em cũng sẽ nguôi ngoai thôi, chị hai em thì khác.
- Khác! Em thì khác chỗ nào?! Em không phải nữ nhân?! Em yêu chị! Em lặp lại một lần nữa là EM YÊU CHỊ! Thật sự yêu, rất yêu! Em yêu chị không kém chị em một phân nào, chị công tâm chọn một người đi!!- Nhã Thư ép Cổ Tịch chọn một người, nhìn Nhã Thư như chú chó nhỏ bị thương, tâm Cổ Tịch cũng dày vò không kém.
- Chị chọn chị em. Nhã Thư, đau một lần về sau em sẽ không đau nữa.
Cổ Tịch chưa nói xong Nhã Thư đã xoay lưng chạy mất, nhìn theo bóng dáng ấy, Cổ Tịch thấy mình đứng không nổi nữa. Nàng ngồi xuống dưới gốc cây, thẫn thờ nhìn vùng biển lâu lâu lại cho sóng đánh vào bờ, yêu thương, sao lại khó đến thế.
- Mạn Hy, cô cũng không cần núp nữa.