Nếu mà Bối Vịnh Thi nói có biện pháp giải quyết, nàng liền tin có biện pháp giải quyết, lòng thầm đem Bối Vịnh Thi thành ân nhân của mình, thiếu điều quỳ xuống lạy nàng ấy ba lạy. Cổ Tịch thấy Bối Vịnh Thi định đi bộ về, vậy nên nàng hỏi:
- Có cần tôi gọi taxi cho cô không?
- Không cần, nhà cách đây cũng không xa- Bối Vịnh Thi nói, sau đó nàng mỉm cười, quay lưng đi về nhà mình. Con hồ ly kia chắc hẳn đang đợi nàng đến nóng gan nóng ruột, nàng mà còn chậm trễ, chỉ sợ tối nay ngủ không được.
Sau khi đóng cửa, Cổ Tịch đi vào bên trong nhà thì thấy Ngữ Ngưng đang ngồi yên ở ghế sô pha nhìn nàng, nét mặt nàng ấy luông thong dong như thế. Chỉ là Cổ Tịch biết lòng Ngữ Ngưng ngổn ngang tâm sự, ban nãy thấy nàng hành xử lạ đời, còn lại nói những điều kì quái, chỉ sợ Ngữ Ngưng nhất thời nghĩ nàng bị trúng tà.
- Hai người nói chuyện gì chị không hiểu được? Có phải chuyện nghiêm trọng không Tịch?- Ngữ Ngưng tiến đến lại gần chỗ Cổ Tịch ngồi, ngả người vào người Cổ Tịch âu yếm. Cổ Tịch yên lặng vuốt ve lưng Ngữ Ngưng, dịu dàng nói: - Tới thời điểm em sẽ nói chị nghe.
- Giọng điệu bắt đầu giống bà đồng đó rồi- Ngữ Ngưng phì cười, nàng nhéo mũi Cổ Tịch rồi đứng lên đi chuẩn bị cơm chiều. Cổ Tịch chỉ được ở nhà một lúc, cũng không được ở lâu lại phải quay trở về trại tập huấn.
Khi Bối Vịnh Thi về nhà, nàng ngoài ý muốn không thấy Bạch Dĩnh đâu, tâm trạng đang thư thả lại chuẩn bị bốc hỏa. Vịnh Thi đứng dựa vào tường lấy điện thoại ra, gọi nha đầu Bạch Dĩnh kia. Đợi chưa được ba hồi chuông đã nghe giọng Bạch Dĩnh ngọt ngào truyền tới:
- Vịnh Thiiiii.
- Thi cái gì? Em đang ở đâu, lại đi với đám hồ bằng cẩu hữu đúng không?
- Không có, em ở quán cà phê mình thường uống nè, chị mau tới dùng cà phê với em đi. Ban nãy em bắt được Khuê Thư ở gần đấy- Thật sự Bối Vịnh Thi gọi bạn bè của nàng là hồ bằng cẩu hữu cũng không có gì sai, bọn nàng chính là hồ là cẩu thật.
Nghe tới Khuê Thư, tâm tò mò của Bối Vịnh Thi lại trỗi dậy, nàng làm sao không muốn biết mặt Lã gia đích nữ, nghe danh đã muốn gặp rồi. Nàng đọc truyện vẫn thích tính tình hoạt bát như Khuê Thư, ban nãy gặp Hiền phi ngoài đời rồi, gặp thêm Khuê Thư nữa thì ngày hôm nay cực kì lãi, lãi to.
Vậy nên Vịnh Thi ôm bụng đói đi bắt taxi ra quán cà phê, đến đó liền thấy Bạch Dĩnh đang ngồi đối diện một nữ tử, chỉ cần nhìn bóng lưng Vịnh Thi đã thấy đẹp. Dáng của Khuê Thư đặc biệt thon gầy, cao ráo, mái tóc dày mượt thả sau lưng, đang thong thả khuấy ly sinh tố của mình.
- À, lão bà của chị đến rồi- Bạch Dĩnh với tay ra hiệu cho Bối Vịnh Thi mau tới, Khuê Thư quay đầu lại nhìn 'lão bà' của người bạn mới quen này. Thật đẹp nha, hai người đây chẳng khác gì từ trong tranh bước ra, một cặp nhan sắc cực kì đối xứng, một người sắc khuynh thành, một người gương mặt u lãnh, khiến người khác nổi tâm tiếc thương.
Khuê Thư cũng rất đẹp mắt, Bối Vịnh Thi nhủ thầm trong lòng. Nàng ngồi xuống cạnh Bạch Dĩnh, chào hỏi cơ bản với Khuê Thư.
- Chị tên là Bối Vịnh Thi.
Khuê Thư lại mỉm cười với nàng, nụ cười rực rỡ như ánh dương: - Chị gọi em là Nhã Thư đi.
- Thật đẹp nha, so với trong tưởng tượng của chị không khác gì- Vịnh Thi thật tâm nói, khi nàng đọc truyện nàng cũng âm thầm tưởng tượng ra Lã Khuê Thư, bây giờ gặp mới thấy nhan sắc của Khuê Thư so với nàng tưởng tượng còn muốn hơn rất nhiều.
- Nhã Thư, em gặp Cổ Tịch chưa?- Bối Vịnh Thi hỏi, Bạch Dĩnh tự gọi phục vụ mang lên một ly nước cho Vịnh Thi.
Nhã Thư đương nhiên giật mình, nàng còn chưa nói ra, làm sao những người ở đây biết nàng với Cổ Tịch có quen biết? Nàng ngây ngô gật đầu: - Em có gặp.
- Nhã Thư, em có muốn biết vì sao em yêu Cổ Tịch không?
Lại một lần nữa Nhã Thư giật mình, làm sao người đối diện lại hiểu tâm của nàng đến thế. Nàng cắn nhẹ vành môi dưới, hỏi:bg-ssp-{height:px}
- Chị là thầy bói?
- Không quan trọng, em có muốn biết không? Chị giúp em trước, dù sao em cũng là ân nhân của người yêu chị.
- Dạ muốn- Nhã Thư ngập ngừng gật đầu một cái, nàng cũng không biết vì sao nàng đối với Cổ Tịch dụng tâm thế kia, lại thật sâu nặng, tựa hồ không thể nào dứt khỏi được.
Bối Vịnh Thi lầm bầm trong miệng, sau đó đưa tay lên vuốt đi đôi mắt đang mở của Nhã Thư. Nếu đây là người đối với Bạch Dĩnh có ơn, Bối Vịnh Thi cũng không ngại vì Bạch Dĩnh báo ân. Dù sao đó cũng là người nàng yêu.
Trước mắt Nhã Thư là một căn hộ có kiến trúc kiểu cung đình xưa, nàng đi bộ vào bên trong nhà, phát hiện ra một người đàn ông hung dữ tiến đến gần nàng, ông xách tai nàng lên mắng:
- Ngươi còn không mau theo các ma ma học hành, vẽ vời cái gì!
Trong vô thức nàng khóc hu hu, gọi: - Phụ thân, đừng đánh con, con học, con học.
Nàng thấy nàng bị ma ma quấn một người đỏ thuần, đem nàng lên kiệu đưa đến cổng cung, trên đường đi nàng vừa ngồi kiệu vừa khóc. Phụ thân lúc đó còn dặn dò phải mau được thị tẩm mới mong giữ vững phi vị.
Nàng thấy Cổ Tịch rồi, nàng ấy trêu chọc nàng, yêu thương nựng má nàng. Nàng ấy ôm lấy nàng, nàng ấy hôn vào má nàng, rồi nàng ấy mặc quân trang ra sa trường, nàng bỏ lên chùa đọc kinh cầu phúc cho nàng ấy. Rồi nàng được phong hậu, rồi nàng tuẫn tiết theo Cổ Tịch, tất cả hai mươi năm dài đằng đẵng như một thước phim chiếu lại trong đầu Nhã Thư, nàng ôm mặt khóc, gục xuống bàn, bờ vai run rẩy.
Vịnh Thi đỡ vai Nhã Thư dậy, nàng nhắm mắt phủ bàn tay lành lạnh của mình lên mắt Nhã Thư. Hi vọng các nàng người có tình sẽ được ở bên cạnh nhau, nàng đọc xong cuộc đời của Tịch vương rồi, cũng thấy sợi tơ duyên của tất cả phải gắn bó với nhau, không thể phân ly. Nếu như vậy, nàng sẽ giúp các nàng.
- Đừng khóc nữa- Bạch Dĩnh đau xót lấy khăn giấy trên bàn đưa cho Nhã Thư, còn nhớ khi nàng ấy là Khuê Thư cũng có những khi nàng ấy trốn vào một góc khóc, chỉ là càng đau đớn nàng ấy càng tỏ ra mình vô ưu vô tư. Người ngoài sẽ bị vẻ bề ngoài sáng như vầng dương ấy lừa gạt, chỉ có Bạch Dĩnh mới trong bóng đêm thấy được Khuê Thư phải chịu những gì.
Nhã Thư vẫn để nước mắt lăn trên má mình, nàng run rẩy hỏi:- Dĩnh đây là hồ ly em nuôi, đúng không?
- Phải, em cứu chị một mạng, chị rất cảm kích- Dĩnh mỉm cười nhìn Nhã Thư, cảm kích đến độ không thể nào không xen vào nhân sinh của Nhã Thư, giúp đỡ mọi người một tay.
- Nếu vậy, chị của em là Hiền phi tỷ tỷ? Còn cô Nghiên là Tâm mỹ nhân?- Nhã Thư đem đồ đạc bỏ vào túi mình, thả tờ tiền lên bàn rồi nói- Xin thất lễ, em có việc phải đi một chút.
Bối Vịnh Thi và Bạch Dĩnh cũng không trách Nhã Thư, gật đầu một cái rồi dặn dò nàng đi về cẩn thận.
Nhã Thư bắt taxi đi đến căn hộ trên đường Yên Lãng của chị mình, đến nơi nàng không bấm chuông mà gọi điện thoại cho Ngữ Ngưng, nghe thấy giọng Ngữ Ngưng trả lời, "Em gọi chị có chuyện gì?" Nước mắt lại vô thức chảy xuống.
- Chị hai... huhu.. chị hai- Nhã Thư dựa vào cửa khóc, nàng không tin được mình có thể gặp lại Hiền phi tỷ tỷ một lần nữa.