Đế Vương Luyến

quyển 2 chương 53: bao dưỡng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc sống không có Ngữ Ngưng này Cổ Tịch đã chịu qua hai lần, một lần là khi An Trúc hồi hương thăm phụ thân, một lần phân ly vĩnh viễn. Nếu lần An Trúc hồi hương nàng còn mong thấy ngày An Trúc trở về, còn lần phân ly vĩnh viễn, nỗi tuyệt vọng đó Cổ Tịch vẫn còn nhớ rõ.

Lần này Ngữ Ngưng đi công tác chỉ hai tuần, nhưng hai tuần này đối với Cổ Tịch dài đằng đẵng, nàng vẫn làm việc nhưng trên môi biến mất đi nụ cười cố hữu. Nhân viên tụm năm tụm bảy bàn chuyện bát quái, Cổ Tịch đang trao đổi với Tiểu Ngọc cũng nghe loáng thoáng.

- Đại ma đầu hẹn hò bà con ơi, ban nãy mới thấy anh đẹp trai chở bả đi làm.- Katherin mau mắn nói, nếu ngày thường làm việc cũng nhanh như vậy thì không bị Huyền Cơ la suốt rồi.

Tiểu Hiệp đang ngồi thong thả ăn nho, nghe vậy bèn nói: - Điên, đại ma đầu là gei đấy.

- Anh đấy đẹp trai lắm nha, thật đó, không đùa đâu.

Lại là bạn trai, các phu nhân của nàng phải trải qua thiên biến vạn hóa mới có thể về đến tay nàng. Cổ Tịch thở dài một phen. Phi tử của nàng, thê tử của nàng, nàng nhất định sẽ giành lấy. Thế nên Cổ Tịch dò hỏi:

- Có biết là ai không?

Chỉ nghe tiếng cộp cộp nện trên nền đất, bờ vai nàng được ai đó chạm vào, vỗ vỗ hai cái như an ủi.

- Anh trai tôi, Khổng Huyền Thanh.

Nói rồi tiếng giày cao gót lại nện xuống trên nền đất, mùi hương nước hoa ngọt ngào lại len lỏi vào mũi các nhân viên. Thật ra mùi nước hoa của Huyền Cơ rất thơm, chỉ là do nàng khó tính, thế nên ai nghe thấy mùi nước hoa của nàng liền sợ mất mật. Mùi nước hoa biểu thị cho đại ma đầu sắp tới gần! Chuẩn bị trốn mau.

Huyền Cơ trước khi đi khuất khỏi mọi người, bồi lại một câu:

- Katherin, tôi thấy cô rảnh lắm rồi, chiều nay h mà chưa kí xong hợp đồng với Minh Bảo thì.. một lá thư cảnh cáo.

- Dạ, em biết rồi, em lập tức làm.- Katherin lật đật gọi điện thoại cho bên Minh Bảo, đại ma đầu nói một là một, hai là hai, ai làm ở đây lâu đều biết. Cho nên Katherin và mọi người đều rất sợ.

- Còn Cổ Tịch, theo tôi vào phòng làm việc.

Cổ Tịch không ngờ có gọi thêm mình, thế nên nàng ừ một tiếng rồi đi theo Khổng Huyền Cơ vào phòng làm việc. Tiểu Hiệp đưa tay ngang cổ mình, ý bảo Cổ Tịch bị chém đầu chắc rồi.

Vào tới phòng làm việc, Khổng Huyền Cơ ngồi yên vị trong ghế bành của mình, ném sấp tài liệu trên bàn, mắng:

- Cô xem, cô làm ba ngày ra một đống gì?

Cổ Tịch tiến lên một bước định nhận lấy tài liệu mở ra xem thì Huyền Cơ cầm lấy, mở ra. Nàng tức tối đọc lên cho Cổ Tịch nghe, chỉ ra được ba lỗi sai trên tài liệu mà Cổ Tịch soạn. Còn mắng:

- Cô dùng lối văn phong gì đây? Làm sao tôi đưa cho đối tác được?

- À, xin lỗi. Tôi lập tức làm lại. – Cổ Tịch hơi buồn cười, nàng viết nhầm văn phong cổ đại vào tài liệu hiện đại, đọc lên liền thấy lạc quẻ. – Nếu không còn gì, tôi về sửa lại nhé. Nửa tiếng sau để lên bàn cho cô.

- Còn nữa. Khoảng vạn là cái gì?- Huyền Cơ mở tài liệu ra, đưa cho Cổ Tịch xem con số khoảng một trăm vạn mà nàng viết. Cổ Tịch biết, lỗi này ở nhà Ngữ Ngưng cũng mắng nàng y hệt, nhưng nàng rất dở tính toán chi tiết.

Cổ Tịch hơi gãi đầu, nói: - Là khoảng vạn.

- Lỡ vạn thì sao? Lỡ vạn thì sao? Cô không có sự rõ ràng trong tài liệu làm sao đối tác dám kí. Cô biết có bao nhiêu công ty tranh nhau bán bảo hiểm cho đối tác không?

Mặt Huyền Cơ càng lúc càng đỏ, như thể nàng đang có một ngọn lửa ở bên trong, bập bùng bập bùng cháy. Cổ Tịch không giỏi về kinh tế như Ngữ Ngưng, Cổ Tịch chỉ giỏi dùng người, giỏi điều hành một quốc gia. Mà việc điều hành một quốc gia thì không cần chuyên môn quá sâu, hầu hết là dụng người, dụng việc. Thế nên có ai ngờ Tịch vương một ngày bị vợ la đến thế này.

- Tôi lập tức sửa lại, đừng tức giận.

Huyền Cơ thẳng tay ném tài liệu vào thùng rác, tức tối ngồi thở dốc một hơi. Cổ Tịch thấy mình làm nàng ấy tức giận đến vậy liền áy náy không thôi, thường ngày Ngữ Ngưng có giận nàng cũng không giận đến thế, thế nên nàng cũng không biết nên dỗ dành nữ nhân thế nào, Cổ Tịch tiến lên một bước, chống tay trái vào bàn làm việc của Huyền Cơ, tay phải nàng vuốt đi sợi tóc đang vương vào khóe miệng của nàng ấy.

- Nếu tức giận đến vậy thì đánh tôi đi, tôi để chị đánh.bg-ssp-{height:px}

Ngay cả Huyền Cơ cũng không nghĩ rằng sau khi mình mắng Cổ Tịch đến vậy mà nàng ấy lại không hề giận dữ hay xấu hổ, chỉ bảo mình trút giận vào nàng ấy đi. Từ trước đến giờ, chưa ai đối với nàng như thế. Tính Huyền Cơ dễ nổi nóng, bạn bè xung quanh bị nàng đánh không ít, lớn lên thu liễm được một chút, nhưng vẫn hay nổi nóng, nhân viên hay bạn bè đều không chơi với nàng. Nàng còn nghĩ.. Cổ Tịch sẽ giống họ.

- Lại đây.

Vẫy tay ra hiệu cho Cổ Tịch đi lại gần mình, Cổ Tịch vừa mon men lại gần tới thì bị chân Huyền Cơ giậm vào, giày cao gót giẫm vào giày cao gót.

- A.

Bên ngoài nghe tiếng 'a' đau đớn của Cổ Tịch liền trộm đổ mồ hôi, Tiểu Hiệp ra hiệu cho các bạn đồng nghiệp lui đi. Sau khi rút lui an toàn, Tiểu Hiệp mới che miệng nói nhỏ:

- Chết Tịch tỷ rồi, không những bị la mà còn bị đại ma đầu đánh.

Buổi chiều ôm cái chân thương tật đến phòng học, Bảo Ni nhìn thấy chân của Cổ Tịch đỏ ửng liền hỏi:

- Sao vậy? Em đá trúng đâu hả?

- À, bị vợ đánh thôi.- Cổ Tịch mỉm cười lấy trong túi ra tập vở chuẩn bị học. Bảo Ni nghe nói Cổ Tịch có vợ cũng không ngạc nhiên gì nhiều, dù sao một người ưu tú như Cổ Tịch cũng không nên ở cạnh đàn ông. Không một ai Bảo Ni thấy xứng với Cổ Tịch.

Trong lúc Bảo Ni hăng say dạy học, Cổ Tịch bèn hỏi Bảo Ni:

- Người đàn ông đó là chồng của chị?

Bảo Ni hơi khựng người một chút, nàng cười xòa: - Không phải, là kim chủ của chị.

- Chị không sợ trung tâm biết chuyện rồi đuổi việc? – Cổ Tịch ngưng bút, cảm thấy tính cách của Bảo Ni so với cổ đại còn khác lạ hơn tính cách của Huyền Cơ so với Khả Thanh.

Bảo Ni cũng ngưng giảng đứng tựa vào bàn, dáng dấp của nàng vẫn như thế ngạo kiều, đứng đó liền thấy hấp dẫn, chiêu nhân.

- Đây chỉ là nghề tay trái, ba mẹ chị thích chị làm giáo viên, chị thì không.

- Ngoại trừ anh ta ra, chị còn kim chủ nào khác?- Cổ Tịch đứng lên, từng bước từng bước đi lại gần Bảo Ni, tay nàng chạm vào bàn tay Bảo Ni, ân cần, dịu dàng nhìn vào mắt nàng ấy.

Bảo Ni cũng không rút tay ra, ngược lại còn cho ngón tay của mình chạm vào bàn tay Cổ Tịch, khẽ khàng di chuyển:

- Em biết nguyên tắc khi làm tiểu tam của chị là gì không?

- Không.

Mỉm cười thật quyến rũ, Bảo Ni thở nhẹ làm hơi thở của nàng chạm vào làn da mỏng manh của Cổ Tịch, nói khe khẽ như đang hát một bản tình ca: - Nguyên tắc là chỉ làm tiểu tam của một người, chị được bao dưỡng, không phải kỹ nữ.

- Tính tình thật hào sảng, hắn trả chị bao nhiêu..

-.. Em trả gấp đôi?- Bảo Ni nói tiếp lời Cổ Tịch, ý cười càng lúc càng đậm.

- Phải.

- Vậy được, liền là người của em, một tháng vạn.

Một tháng vạn vừa vặn là một tháng lương trưởng phòng của Cổ Tịch, con số bốn vạn này, đối với nàng nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Biết được một tháng Cổ Tịch học như vậy chỉ đóng nghìn, nghìn, là gấp sáu lần như thế.

Mà Bảo Ni cũng không muốn nói với Cổ Tịch rằng, người đó chỉ là bạn trai của nàng, không phải kim chủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio