Khi Mạn Hy gọi cho Cổ Tịch thông báo rằng Ngữ Ngưng biết chuyện rồi, chiếc đũa nàng cầm để chiên thịt cũng rớt xuống đất. Nàng lật đật tắt điện thoại của Mạn Hy, gọi ngay cho Ngữ Ngưng. Điện thoại vang lên từng tiếng tút tút dài, tàn nhẫn. Cổ Tịch rối đến độ không biết phải làm gì, nàng chạy vào phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác và chìa khóa, nàng nghĩ nàng sẽ kiếm được Ngữ Ngưng.
Chiếc xe màu bạc bon bon chạy trên đường, Cổ Tịch gấp gáp nhấn còi xin đường, nàng còn không quan tâm nàng đang chạy quá tốc độ. Bây giờ có bảo nàng đi chết đi nàng cũng nguyện, chỉ đừng mang Ngữ Ngưng của nàng rời xa nàng.
Căn nhà trên đường Yên Lãng không hề có ánh sáng phát ra, chứng tỏ người ở trong nhà đã ngủ rồi, hoặc là không có ở nhà. Cổ Tịch không nhấn chuông cửa mà trực tiếp mở cửa vào nhà, trong nhà một mảng tối đen, Cổ Tịch với tay bật đèn thì thấy Ngữ Ngưng đang ôm gối ngồi ở ghế sô pha. Thấy nàng, Ngữ Ngưng lau đi nước mắt chạy vào trong phòng ngủ.
Nàng chạy lại chỗ Ngữ Ngưng giữ tay nàng ấy lại, ôm nàng ấy vào lòng, ngay lập tức một bạt tay in hằn lên má nàng đau đớn, bạt tay này hệt như kiếp trước giáng vào mặt nàng, An Trúc của nàng, người mà nàng yêu hơn bản thân mình..
- Ngữ Ngưng.. Em có thể giải thích không?
Mặc cho dấu tay in hằn trên má đỏ ửng, Cổ Tịch giữ lấy cánh tay Ngữ Ngưng, dùng ánh mắt mình van cầu nàng nghe mình giải thích.
- Cút đi, biến đi! Không phải tôi từng nói với cô tôi ghét nhất là bị lừa dối?- Ngữ Ngưng vùng vẫy tránh khỏi bàn tay Cổ Tịch đang giữ cánh tay mình, nhưng nàng làm sao mạnh hơn Cổ Tịch, bị nàng ấy giữ lại đến trốn cũng không thoát.
- Thật ra..
- Đừng! Xin cô, để tôi còn một chút tôn trọng cô.
Ngữ Ngưng bưng mặt khóc, nàng rơi nước mắt rồi, chính thức trở nên hèn mọn trước mặt Cổ Tịch. Rõ ràng nàng không nên khóc, nàng phải ngẩng cao đầu nhìn Cổ Tịch chật vật khóc lóc, không phải, người đó không nên là nàng!
- Tôi còn cái gì không tốt?..- Ngữ Ngưng nấc nghẹn trong cổ họng, nàng nghĩ cả buổi tối cũng không nghĩ ra mình còn cái gì sai sót, cái gì không tốt để Cổ Tịch phải tìm kiếm sự ủi an từ người phụ nữ khác.
Biết Cổ Tịch yêu ở mình bản tính nhu mì, dịu dàng, nàng vẫn giữ sự nhẹ nhàng của mình ở bên cạnh Cổ Tịch. Biết Cổ Tịch tính tình cao ngạo, nàng luôn thu liễm mình, không dám thể hiện bản thân trước mặt nàng, chỉ sợ nàng tự ti. Biết Cổ Tịch không giỏi tính toán, nàng mới dụng tâm thay Cổ Tịch tính toán, nàng rốt cuộc còn thiếu điểm gì?
- Chị cái gì cũng tốt.. Nghe em nói đi, thật ra em và chị..
- Rốt cuộc em bị cái gì mê hoặc? Sắc đẹp của cô ta? Tuổi xuân?
Ngữ Ngưng buông bàn tay đang bưng mặt ra, đôi mắt xinh đẹp vì khóc mà đỏ ửng, sưng đến thảm thương. Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười mất mát.
- Yêu em khiến chị thảm thương đến thế này đây.. Cổ Tịch, chị không muốn nghe bất kì lời giải thích nào, hôm nay chúng mình chia tay.
Không cho Cổ Tịch có cơ hội nói gì, Ngữ Ngưng bỏ đi về phòng mình khóa cửa lại. Nàng vùi đầu vào giường rấm rứt khóc, hết rồi, ba mươi năm nay nàng mới học cách yêu đương lần đầu. Không ngờ chính mình bị tổn thương đến vậy.
Vẫn nhớ đến khi hai người ở bên cạnh nhau, Cổ Tịch vẫn thường nắm tay nàng nhìn nàng âu yếm, ánh mắt đó, là giả dối cả phải không? Ngữ Ngưng thật muốn xông ra hỏi Cổ Tịch, nhưng nàng thấy mình đã đủ thảm thương rồi, nàng không muốn nhận được sự thương hại từ Cổ Tịch. Căn phòng này cũng là căn phòng hai người từng ái ân lần đầu, cũng là căn phòng chứng kiến sự bảo vệ, sủng nịch của Cổ Tịch dành cho nàng. Càng nghĩ đến tim nàng càng nhói lên từng hồi, nước mắt ướt gối, khiến nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Buổi sáng Ngữ Ngưng thức dậy thì thấy trên bàn đã có đồ ăn sáng, nàng cầm đĩa đồ ăn đổ hết vào trong thùng rác, sau đó ném luôn cả đĩa vào. Như thể đĩa đồ ăn đó là đồ vật dơ bẩn, chỉ cần nàng đụng vào một chút liền sinh bệnh.
Suy nghĩ cả đêm, Cổ Tịch đến Nguyên Thụy bằng đôi mắt thâm quầng nghiêm trọng, nàng bước vào phòng làm việc mà chẳng chào hỏi ai. Huyền Cơ thấy nàng ấy không chào mình liền thắc mắc, nàng gõ cửa phòng làm việc Cổ Tịch rồi đẩy cửa vào, vô tình thấy Cổ Tịch đứng ở bàn làm việc khóc.
- Em bị sao vậy?
- Không có gì!- Cổ Tịch ngay lập tức lau nước mắt, cũng tại nàng khóc đã quen nhịp, chỉ cần nghĩ một chút liền rơi nước mắt.
Huyền Cơ không tin nên đi lại gần Cổ Tịch, nàng giơ ngón tay lên chạm vào mi mắt còn ẩm ướt của nàng ấy, lấy ra một ít nước mắt.bg-ssp-{height:px}
- Còn bảo là không, nói đi, tại sao khóc?
Cổ Tịch phân tán sự chú ý của mình bằng cách lấy tài liệu ra xem lại, nàng còn phải làm bảng báo giá, à phải rồi, nàng còn phải gặp đối tác, nàng còn phải kí hợp đồng, nàng còn phải họp với team B.. Nàng còn phải.. Càng nghĩ nước mắt càng rơi lợi hại, Cổ Tịch ngồi sụp xuống đất, nàng chịu không nổi rồi. Không chịu nổi..
Huyền Cơ đi lại gần, suy nghĩ một chút không biết nên làm thế nào, dù sao nàng cũng chưa thấy ai khóc trước mặt mình bao giờ.
- Sao lại khóc? Có chuyện gì không vui à?
Nàng cúi người xuống, ôm lấy cả người Cổ Tịch vào lòng. Đừng khóc.. Huyền Cơ nhủ thầm trong lòng, khi nhìn Cổ Tịch, Huyền Cơ chỉ thấy ở Cổ Tịch nụ cười vui vẻ, thái độ mềm mỏng, lúc nào cũng dịu dàng quan tâm nàng. Nàng không quen thấy Cổ Tịch khóc, cũng không thích thấy Cổ Tịch khóc vì người phụ nữ khác.
- Đừng khóc nữa, khóc như ma trù vậy công ty làm ăn gì nữa.
Rõ ràng trong lòng Huyền Cơ muốn nói, "Đừng khóc, có chuyện gì chị cũng có thể giải quyết cùng em", nhưng lời ra khỏi miệng liền biến thành thế kia.
Phải rồi, Cổ Tịch nhớ ra Bối Vịnh Thi, nàng phải gọi hỏi thăm Bối Vịnh Thi, đợi ngày nàng ấy về.
Cổ Tịch lật đật với tay lấy điện thoại trên bàn, nhấn số Bạch Dĩnh rồi gọi, chỉ nghe giọng Bạch Dĩnh nhàn nhạt trả lời:
- Alo?
- Bối Vịnh Thi sắp sinh chưa?
- Tịch.. Tịch vương làm gì gấp gáp vậy?- Bạch Dĩnh đang uống nước cũng suýt sặc, Bối Vịnh Thi thấy vậy bèn lấy điện thoại nghe.
- Chị nghĩ là hai tháng nữa, có chuyện gì gấp sao?
- Chị thật sự không thể sao?
- Không, ráng giữ mọi chuyện đừng căng quá, đợi chị về.- Bối Vịnh Thi đếm ngày, con nàng cũng sinh ra đời, chỉ đợi sinh con xong, nàng làm việc mới không tổn hại đến con.
Huyền Cơ ngồi yên nhìn Cổ Tịch nghe điện thoại, rồi thấy Cổ Tịch tắt máy, vậy nên nàng mới hỏi:
- Bối Vịnh Thi, bà đồng nổi tiếng à?
Cổ Tịch lau đi nước mắt trên má mình, gật đầu.
- À. Tôi là bác sĩ chịu trách nhiệm ca của nàng ấy, cũng chưa tới lúc sinh đâu. Cái thai nhỏ đó có vẻ ổn định.
- Ừ
Nói rồi, Cổ Tịch lại ngồi xuống bàn thơ thẩn lôi tài liệu ra đọc, nàng thật sự không còn cách nào nữa rồi. Hai tháng.. Hai tháng dài biết bao nhiêu.