Tối đó là đêm đầu tiên sau khi đại hôn với Hiền phi Cảnh Tịch lưu lại Nhất Phương cung, lòng An Trúc khẽ hoảng hốt khi nghe "Hoàng thượng giá đáo". Nàng ngàn lần vạn lần không dám mơ tưởng đến một ngày nàng ấy đến chỗ nàng, cư nhiên nàng ấy lại tới. Cảnh Tịch vừa mới lâm triều xong đi kiệu ngang Nhất Phương các liền nhớ đến An Trúc, nghĩ một chút liền cho kiệu ngừng lại, tiến vào bên trong.
- Hoàng thượng cát tường- An Trúc hành lễ, nàng ấy mặc một chiếc áo đơn bạc màu nắng nhàn nhạt. Mái tóc tùy tiện búi lại một búi trễ dưới ót, trâm rũ xuống, dáng vẻ bạc nhược trong đêm tối.
Cảnh Tịch nắm lấy tay nàng, nói nhẹ: - Nàng đứng lên, cũng không cần hành lễ gì đâu.
- Tạ ơn hoàng thượng.
An Trúc thu lại dáng vẻ thất thần của mình, khóe miệng hơi hơi mỉm cười. Hoàng thượng đến gần nàng rồi, nàng và ái nhân gần nhau dù một chút cũng khiến tâm tình nàng trở nên vui vẻ hơn. Hai người cách nhau năm tuổi, Cảnh Tịch tuy nhỏ tuổi hơn nàng nhưng phong thái của Cảnh Tịch chững chạc hơn nàng. Điều này cũng bởi vì Cảnh Tịch thời hiện đại đã là hai mươi bốn tuổi, những sáu năm ở cổ đại, nàng đã gần ba mươi tuổi sống trên đời, muốn không chững chạc cũng khó.
- Nàng ở đây có quen không?- Cảnh Tịch đi một vòng quanh Nhất phương cung, chạm vào từng chiếc bình cổ đặt ở đây, có vẻ chỗ này hợp với nàng ấy, rất tao nhã nhưng lại không quá tầm thường.
- Thiếp quen rồi- An Trúc mỉm cười, vẫn như trước duy trì khoảng cách hai bước chân với đương kim hoàng thượng.
- Cả hai nữ nhân của nàng, họ có quen không?- Cảnh Tịch quay sang nhìn An Trúc, ý tứ thể hiện trên mặt Cảnh Tịch khiến An Trúc không khỏi ngượng ngùng. Nàng lắp bắp nói rằng: - Không phải, họ.. không phải như vậy.
- Vậy sao?- Giọng Cảnh Tịch hơi đề cao lên một chút, sau đó cười xòa: - Chọc nàng thôi, nào, đi ra đây trẫm cho nàng một bảo vật.
Hai người sóng bước đi ra vườn hoa của Nhất phương các, trong bóng đêm, một bóng cao một bóng thấp sánh bước bên nhau hài hòa vô cùng. Cảnh Tịch vốn ban nãy đã sai người đi lấy một chiếc cổ cầm tới, đặt trên bàn đá ở hoa viên. Nàng phát hiện trong kho của mình có một chiếc cổ cầm thật đẹp, biết An Trúc thích liền mang đến cho nàng, không cần phải nói nàng đã thấy nàng ấy vui vẻ đến độ mắt long lanh nhìn cổ cầm.
- Này.. này là cho thiếp sao?- An Trúc sờ vào cây cổ cầm màu đen tuyền, từng chỗ trạm khắc đều khiến người khác thấy dụng công phu. Hình phượng trải dài một nửa cổ cầm, còn đề tự một bài thơ hay. Nhìn là biết trong nhân gian chỉ có một cây như thế.
- Với một điều kiện- Cảnh Tịch nhướn mi, An Trúc cũng ngờ vực nhìn nàng cho đến khi Cảnh Tịch lôi một bình rượu con trong tay áo ra, bảo nàng: - Tấu cho trẫm một khúc, trẫm sẽ tặng cho nàng.
Nói rồi Cảnh Tịch ngồi xuống bàn, lấy chung rượu ở trên bàn ra, định rót. Thế nhưng An Trúc không cho nàng dùng chiếc ly bám bụi ở trên bàn, nàng nhờ gia nhân trong nhà lấy ra hai ly rượu ngọc, là thứ mà cữu cữu Trữ Kiện của nàng thích nhất. Ly rượu ngọc lúc nào cũng mát lạnh, cũng có thể dùng để lên khay nhỏ hâm nóng, thế nào cũng rất bền.
Cảnh Tịch nhìn ngắm chiếc ly ngọc trên tay một lát rồi rót ra hai ly rượu, nàng một ly, mình một ly. Tóc mây của Cảnh Tịch vài sợi rơi xuống hai bên mang tai, nàng mặc kệ, nhìn ngón tay thanh mảnh của An Trúc lướt trên mặt đàn, từng tiếng nhạc như tơ mỏng bay ra, quấn quít đuổi bắt cùng gió.
Mẫu thân của An Trúc giỏi nhất là đàn, từ nhỏ nàng đã theo học, có lần trong yến tiệc thưởng hoa ở Nam quốc nàng vì Tô gia mà tấu một khúc, liền vang danh Nam quốc. Ngón tay ngọc ngà di chuyển thoăn thoắt trên cổ cầm, lòng nàng có quân vương, quân vương liệu có chỗ nào giành cho nàng không?
- Hoàng thượng..
Tiếng đàn đứt đoạn, ngưng hẳn.
Cảnh Tịch chẳng hiểu sao lại muốn ôm nữ nhân trước mặt mình, bởi vì những giọt nước mắt trên má nàng ấy, hay tiếng đàn quá u uất, nàng cũng chẳng biết. Gắt gao đem An Trúc ôm trong lòng mình, vỗ về nàng ấy bằng đôi tay mềm mại: - Không sao, có trẫm ở đây. Đừng khóc.
- Thiếp không khóc.
Nàng khó hiểu nói, chẳng biết trên mặt mình sớm như mưa nhạt nhòa. Nhưng nàng thật thích khoảnh khắc này, khoảnh khắc dựa đầu vào vai Cảnh Tịch, để nàng ấy ôm lấy mình chặt chẽ như thể sắp lìa xa.
- Nàng khóc như mèo ướt mưa thế kia, còn bảo là không? Không thích thì không cần đàn, trẫm..
- Thiếp có sao?- An Trúc đưa tay lên mặt mình, hóa ra là thất thố như thế. Nàng lật đật với tay lấy tay áo lau đi, nước mắt lấm tấm dính vào tay áo. Thế như Cảnh Tịch cũng không buông nàng ra, chỉ như cũ ôm lấy nàng chặt.
Trong ánh trăng vằng vặc ở Nhất phương cung, hoàng thượng lần đầu tiên gạt bỏ hiềm nghi, gạt bỏ chính trị ra ôm lấy người con gái trước mặt. An Trúc không thấy hoàng thượng muốn buông nàng ra, nàng cũng không nói gì để mặc Cảnh Tịch ôm mình, thỏ thẻ nói rằng: - Thật ra đó không phải nữ sủng của thiếp, thiếp chỉ.. thiếp chỉ yêu mình nàng, chỉ mình nàng. Từ lần đầu tiên gặp đã yêu rồi.
- Ta biết- Cảnh Tịch tra mấy tháng nay mới biết được rằng hóa ra Vĩnh Ý và Ánh Tuyết đều không phải nữ sủng của nàng ấy. Là người của Tô gia muốn cài vào hoàng cung để xem nữ nhi của mình có bị nàng bạc đãi không. Là nàng hiểu sai nàng ấy, là Nam Cung Kiện hắn nói dối gạt nàng.
Ánh trăng bàn bạc buông xuống tay áo quân vương, An Trúc muốn khắc ghi giờ phút này mãi mãi, nếu có thể, nàng mong thời gian ngừng trôi ngay tại giây phút nàng hạnh phúc nhất này. Cảnh Tịch nàng ấy buông nàng ra, lau đi nước mắt trên má nàng rồi mỉm cười:
- Xem nàng, khóc đến hoa dung thất sắc. Nào còn là Hiền phi nương nương cao cao tại thượng.
An Trúc bật cười, nụ cười này cả đời Cảnh Tịch cũng không quên được. Trái tim râm ran lay động, tâm khe khẽ xao động, Cảnh Tịch cũng cười với nàng, nụ cười đầu tiên.
Tháng chín, cơn mưa cuối mùa đột nhiên lại rơi xuống mà không hề báo trước, An Trúc đang mỉm cười đột nhiên thu lại ý cười của mình, không biết mình nên ôm cổ cầm chạy vào trong hay là chỉ cùng Cảnh Tịch chạy vào trong bỏ mặc cổ cầm. Cảnh Tịch thấy nàng ngồi ngơ ra, nước mưa sớm rớt xuống ướt cả mái tóc nên nàng phì cười, bảo rằng: - Hiền phi muốn cùng trẫm tắm mưa?
Mưa ở Cảnh quốc thường là lạnh hơn Nam quốc, An Trúc có muốn tắm cũng chẳng tắm nổi, nàng lắc đầu, mái tóc ướt bết vào hai bên má, y phục nàng cũng như thế ướt hết. Cảnh Tịch cũng chẳng khá hơn, đường ra hoa viên thì xa, ban nãy nha hoàn sau khi lấy ly rượu ngọc liền bị nàng đuổi vào trong hết, không có ai mang ô ra cho hai người cả.
Hôm nay là những lần đầu tiên với An Trúc, là một ngày thật đặc biệt, là lần đầu tiên Cảnh Tịch lưu lại chỗ nàng, lần đầu tiên Cảnh Tịch tặng quà cho nàng, lần đầu tiên Cảnh Tịch ôm nàng, cười với nàng, và giờ là lần đầu tiên Cảnh Tịch nắm tay nàng dắt nàng chạy kiếm chỗ trú mưa.
- Trẫm không biết chỗ nàng không có mái hiên ở hoa viên, bằng không đã chuẩn bị ô, mấy hôm nay hay mưa vào ban đêm- Cảnh Tịch dắt nàng trú vào một căn phòng nhỏ của nha hoàn, đem nha hoàn đó cùng cây ô đuổi ra bên ngoài, chỉ chừa lại hai người các nàng. Mà vị nha hoàn đó cho dù có cho tiền cũng chẳng dám ở lại.
Co ro trong bộ y phục ướt sũng nhưng An Trúc vẫn thấy trái tim mình ấm áp, có lẽ nàng đã bị ngu ngốc trong tình yêu rồi, có lẽ nàng đã bị dìm trong tình yêu của nàng ấy, cho dù chết đi trong ấm áp nàng cũng cam lòng. Cảnh Tịch thấy nàng ngẩn người thì mỉm cười, trêu rằng: - Thấy trẫm xinh đẹp lắm sao? Lại, trẫm giúp nàng thay y phục.
Ngoan ngoãn đi lại gần Cảnh Tịch, An Trúc đỏ mặt dựa người vào nàng, âu yếm. Cảnh Tịch thoát hạ y phục ướt mưa của An Trúc, ngay cả trâm cài, yếm và nội khố cũng bị trút bỏ đi, sau đó lấy chiếc chăn của nha hoàn trùm lấy ái nhân, để nàng nằm lên giường đợi mình thoát hạ y phục. Cảnh Tịch tháo đi y phục của mình, xõa mái tóc mây ẩm ướt xuống, sau đó vì quá lạnh liền leo lên giường ôm lấy lưng An Trúc.bg-ssp-{height:px}
- Thật lạnh, nàng cho ta ôm nhờ một chút- Cảnh Tịch nói khe khẽ vào tai An Trúc, là ôm nhờ nhưng bàn tay thì sờ soạng đôi bạch thỏ to tròn của An Trúc, một chút cũng không ngượng ngùng.
- Nàng lạnh thật sao?
Bàn tay không an phận còn lấn lướt nàng, xuống tới tận vùng cỏ rậm rạp trêu đùa, tách hai chân nàng ra tiến vào.
- Ta là lạnh thật.
Cảnh Tịch trùm chăn lên kín đầu, lần mò trong bóng tối kiếm được nơi tư mật của An Trúc. An Trúc ngay lập tức khép chân lại, nhưng nàng ngoài sáng, quân vương trong tối, không thể nào tránh khỏi ma pháp của nàng ấy, chỉ có thể đầu hàng.
- Cảnh Tịch..
- Hm.. Gọi ta?.
- Vâng, gọi nàng.
- Ta đang bận một lát, nàng có thể nói, ta nghe. Một lát sẽ trả lời nàng sau.
- Hỗn đản.
Cảnh Tịch nghe nàng ấy mắng mình, chiếc lưỡi nho nhỏ liền trừng phạt nàng, tiến vào thật sâu trong hang động ẩm ướt, An Trúc rên lên một tiếng, khép hai chân mình lại. Nhưng nàng càng khép càng khiến cảm giác trở nên chân thật hơn, cơ thể vốn ướt mưa nhiễm lạnh lại trở nên nóng hổi như đang bị thiêu đốt.
- Tịch..
Nàng gọi, nhưng đáp lại nàng chỉ là những đợt tấn công ra vào không ngừng. Cảnh Tịch nếm trải mùi vị ngọt ngào của An Trúc, tất cả thu vào hết, không để phải thất thoát một chút nào.
Chăn cũng bị các nàng đạp tung ra ngoài, không khí có lạnh cũng không khiến nơi đây mất một ít lửa nào, lần đầu tiên thật sự Cảnh Tịch nếm trải An Trúc. Nàng ấy quả thật thơm ngát như hoa, làn da mềm mịn, khi ái tình lên cực điểm nàng rên rỉ những tiếng kích tình khiến hạ thể nàng không khỏi ẩm ướt.
Căn phòng của hạ nhân vốn dĩ cũ kĩ, khi động liền nghe tiếng ộp ẹp đáng ghét, có lẽ đây là phòng của nha hoàn tam đẳng trở xuống. Nhưng Cảnh Tịch như thế nào có thể bận tâm, nữ nhân trước mặt nàng thật sự đã chiếm hết tầm mắt của nàng rồi.
- Trúc Nhi..
Mật dịch của An Trúc ngày càng nhiều, Cảnh Tịch thôi không hôn nữa, nàng cho tay tiến nhập không ngừng. Đôi môi ướt át của Cảnh Tịch làm An Trúc ngượng ngùng, nàng kêu a một tiếng rồi trốn mình trong chiếc chăn, mặc dù chăn phơi không đủ nắng, bốc mùi ẩm mốc nàng cũng chẳng để tâm.
Tay Cảnh Tịch hết tiến rồi lại nhập, khiến cho An Trúc thở cũng không xong, cảm thấy như đang bay bổng, cũng như đang chịu cực khổ mà cũng giống như đang hưởng hết khoái hoạt trên đời. Sau đợt cao triều, Cảnh Tịch ôm lấy An Trúc vào lòng, đắp lại chăn cho nàng.
- Nàng yêu ta ở chỗ nào?
- Nàng chính là nghiệt duyên của thiếp, phụ thân đã nói thế- An Trúc mỉm cười, ôm lấy eo của Cảnh Tịch. Nàng chỉ mong hết thảy không phải giấc mơ trong cô đơn nàng dệt ra.
- Nghiệt duyên.. Ta ghét nhất là bói toán.
Cảnh Tịch hừ một tiếng, sau đó nghĩ gì đó liền giãn chân mày ra, ôm lấy An Trúc.
- Nàng ngủ đi, ta ôm nàng ngủ.
- Thiếp ngủ một giấc dậy phát hiện ra tất cả là mơ thì sao? Thiếp không ngủ.
Cảnh Tịch mỉm cười, đã gần hai mươi rồi sao mà không khác gì tiểu cô nương: - Vậy sáng ta sẽ gọi nàng dậy, không bỏ đi trước, được chứ?
- Được không?
- Đương nhiên được, nào, ngoan ngủ đi- Cảnh Tịch vuốt ve lưng nàng.
Sáng hôm đó đúng thật Cảnh Tịch không thất hứa, nhưng có điều, nàng lần đầu tiên không lâm triều. Từ đó về sau Cảnh quốc có luật lệ là cứ hễ sáu ngày lâm triều, một ngày nghỉ ngơi cho các quan nhân. An Trúc thức dậy trời đã trưa liền không thấy Cảnh Tịch đâu, mà nàng lại đang nằm trong phòng hạ nhân. Nàng rảo mắt tìm kiếm thì thấy Cảnh Tịch đang ngồi ở bàn uống trà, nhìn nàng từ lúc nàng mới thức dậy tới khi nàng dáo dác kiếm tìm Cảnh Tịch.
- Trẫm bệnh rồi.
Cảnh Tịch giải thích việc nàng không lâm triều, An Trúc mỉm cười. Bệnh cũng được, khỏe cũng được, không là mơ là được.