IKEA buổi sáng tám giờ sẽ vào làm việc, chỉ riêng team A- B- C được đặc cách vào trễ hoặc có thể ở bên ngoài nhưng không quá phân nửa người trong đội. Họ là team sáng tạo nòng cốt của IKEA, mà sáng tạo đương nhiên là không ngồi lì trong công ty vẽ vời ra ý tưởng. Chỉ cần cuối ngày có thể chốt ý tưởng, hoặc đề xuất tốt, mà team A đây là team giỏi nhất IKEA, theo Ngữ Ngưng từ lúc Ngữ Ngưng vừa tiếp quản công ty.
Team A gồm năm người: Sở Quan, Hạ Liễu, Vị Trường, Nam An, Minh Ngọc, hết thảy đều là lính tốt của Ngữ Ngưng. Sở Quan nhón chân lên bật máy chiếu, nàng tuy là trưởng team nhưng lại rất nhỏ bé, chỉ cao một mét năm mươi. Mà vị trưởng team này rất thích làm mấy việc nặng nhọc, ai muốn tranh cũng không được.
- Theo như bên bảo hiểm Nguyên Thuỵ yêu cầu, chúng ta sẽ thiết kế quảng cáo truyền hình, TVC loại s và s.
Theo như Sở Quan biết thì bên Nguyên Thuỵ chỉ giao cho Cổ Tịch TVC, không hề giao các hoạt động ngoài trời cũng như quảng cáo trực tuyến, cho nên nàng đến đây họp chỉ mang theo ý tưởng TVC. Nàng cứ tất bật thuyết trình, Cổ Tịch cũng chăm chú lắng nghe, nhưng ý tứ của Ngữ Ngưng và nàng đã thay đổi.
- Thật ra, chúng tôi muốn thử với "Nỗi sợ hãi", nếu tác động tạo ra nỗi lo sợ để khách hàng tìm tới sản phẩm được quảng cáo như một giải pháp mang lại sự an toàn. Như vậy cũng ổn, dù sao cũng đang làm bảo hiểm nhân thọ.
Ngữ Ngưng cũng gật gù:
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Nhưng mà Nguyên Thuỵ không muốn mạo hiểm, trước giờ luôn chọn quảng cáo an toàn..- Hạ Liễu phát biểu.
- Tôi biết, nhưng Lý Tông Nguyên phụ trách đã giao cho tôi rồi, phải không?- Cổ Tịch lại cười nhẹ, quảng cáo nàng chọn không phải shock Ads, không gây chấn động lớn, nàng chỉ muốn đánh vào lòng sợ hãi của họ một chút.
Ngữ Ngưng chung quy vẫn chưa nói gì, chỉ đan hai tay lại với nhau để dưới cằm nhìn hai người họ bày tỏ quan điểm. Theo Nguyên Thuỵ đến nay gần mười năm, lúc nào cũng chỉ chọn an toàn, doanh thu chỉ tăng trưởng được chút ít trong lĩnh vực bảo hiểm đang dần đóng băng này. Nàng cũng thấy không thoải mái.
- Bây giờ, ung thư chính là nỗi lo sợ của các gia đình nước ta, bệnh viện lúc nào cũng quá tải. Những người bệnh có xu hướng trẻ hóa độ tuổi, thiết nghĩ TVC tầm phút có thể làm về đề tài này. Cho họ thấy cái chết có thể đến bất cứ lúc nào và những người ở lại sẽ ra sao –Cổ Tịch lại nói, nàng cũng chẳng có kinh nghiệm bằng họ, nhưng lời nàng nói có giá trị hơn họ, vì nàng đang tiếp quản công việc này.
Vào buổi trưa thì họ mới căn bản xem xét hết các vấn đề buổi họp, Sở Quan phụ trách trao đổi thêm với Lý Tông Nguyên nhưng ông chỉ nói rằng mọi sự tùy theo Cổ Tịch. Nàng thong dong mở cửa ra về, Ngữ Ngưng cũng vậy, thấy nàng ấy cả buổi sáng chưa ăn gì Cổ Tịch liền hỏi:
- Có muốn cùng đi ăn một chút không?.
Gương mặt của An Trúc là thứ ám ảnh nàng trong những ngày cận kề cái chết, nàng nhớ nàng ấy biết bao, nhớ gương mặt tràn đầy nước mắt, tuyệt vọng nỉ non:
- Ngươi nói ngươi yêu ta, giả dối, giả dối hết!.
Thế là cho đến chết Cảnh Tịch cũng không thể nhìn thấy bóng dáng nàng một lần nữa. Thành Kiến Đô bất chợt nhận ra, đã từ rất lâu đem người con gái Trường An đặt vào tận sâu trong lòng, dứt ra liền đầm đìa máu chảy.
Không hiểu sao nhìn ánh mắt ngơ ngẩn si mê đó của Cổ Tịch, khuôn miệng nhỏ nhắn của Ngữ Ngưng lại nói ra câu: - Cũng được.bg-ssp-{height:px}
Nàng vốn rất không thích tiếp xúc với người khác, nàng chỉ hứng thú với chùa chiền, với Cảnh Khang triều, với Cảnh quốc, Nam quốc. Giờ đây, nàng lại muốn tiếp nhận một người hoàn toàn xa lạ, cùng nàng ấy đi dùng cơm, điều lạ nhất trên đời
Hai người cùng nhau ra một nhà hàng nhỏ ở gần tòa nhà IKEA, Cổ Tịch thì vẫn thích nét đặc sắc của ẩm thực Trung Hoa hơn là các món Âu nên hai người vào một nhà hàng bình thường ăn. Cổ Tịch gọi một loạt món ăn, thấy quá nhiều Ngữ Ngưng liền nói:
- Tôi ăn ít lắm, cô cứ gọi đủ cho cô là được.
Cổ Tịch nhìn Ngữ Ngưng, khẽ cười, gấp thực đơn lại rồi nói với phục vụ: - Như vậy đủ rồi, em vào trong làm đi.
Ngữ Ngưng thấy mặt của cô phục vụ đỏ lên, rõ ràng là đã động tình, nhưng cô phục vụ là nữ, Cổ Tịch cũng là nữ nhân?. Khó hiểu, nhất là khi cô phục vụ đó bưng món ăn ra, cả buổi cứ nhìn chăm chú Cổ Tịch. Ngữ Ngưng đương nhiên biết nữ nhân cũng sẽ có thể thích nữ nhân, nhưng nàng đây mới là lần đầu thấy tận mắt.
Mà Cổ Tịch cũng rất đẹp mắt, áo sơ mi nàng mặc trên người tư vị khác hẳn với các nữ nhân khác, nhìn thanh tao, soái. Khoan, Ngữ Ngưng trợn tròn mắt, nàng nghĩ Cổ Tịch soái sao?. Sống đến hơn ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên khen người khác soái, mà lại là khen nữ nhân trẻ hơn nàng gần chục tuổi, không thể tin được. Nữ nhân ngồi đối diện buộc mái tóc lên cao, trong lúc đó nàng tưởng như nàng thấy một đế vương đang tự chỉnh kim quan của mình.
- An Trúc, thay ta sửa kim quan đi.
- Vâng, đợi thiếp- Ngữ Ngưng buộc miệng nói.
Cổ Tịch tâm khẽ chấn động, ngữ điệu này là của An Trúc, không phải phát ra từ miệng của một nữ nhân hiện đại. Nàng ấy có nhớ chút gì sao? Cổ Tịch ngàn vạn lần không mong nàng nhớ lại, nàng còn muốn kết bạn với nàng ấy, ở bên nàng ấy. Nếu nàng ấy nhớ lại, không chừng nhìn mặt nàng còn không nhìn, trực tiếp lên chùa xuống tóc làm ni cô, như thế sẽ lại bức nàng một lần nữa đau đớn đến chết.
- Chị?- Cổ Tịch dò xét gọi.
Ngữ Ngưng liền không biết mình đang nói điều kì quái gì, vốn dĩ trước giờ nàng luôn vậy, lâu lâu nói ra những điều kì quái nên mới không có bạn từ khi còn nhỏ đến lớn. Nhất là khi nàng còn ở nhà trẻ, cứ thấy xung quanh mình là một cái am nhỏ trên núi, nàng muốn chạy thoát, gào thét cũng không tránh được. Nên các người bạn cứ nói nàng bị ma ám, không ai nguyện chơi với nàng, báo hại Tiết ba ba phải đổi trường liên tục. Sau này lớn lên chút nàng liền kiềm chế những lời trước miệng cho tới bây giờ, không ngờ rằng trước Cổ Tịch lại buộc miệng.
- Không có gì, dùng cơm thôi- Ngữ Ngưng vẻ mặt như chưa từng thất thố nâng đũa, gắp vài món ăn cho vào chén. Quái lạ là Cổ Tịch dáng vẻ ban nãy rất giống đế vương trong giấc mộng nhỏ đến lớn của nàng, giấc mộng yêu đương quái lạ.
- Vâng, chị dùng cơm ngon miệng.
Cổ Tịch gắp rau xanh cho nàng, bỏ vào chén. Sau đó mới gắp cho chính mình một ít. Không khí cứ quái dị mà nàng cũng không biết vì sao.