Một tuần, không bữa nào Cổ Tịch thấy được mặt Ngữ Ngưng, nàng nhớ Ngữ Ngưng đến sắp phát điên. Không thể nào chịu nổi thiếu đi bóng hình Ngữ Ngưng trong cuộc sống mình. Nàng ấy đối với nàng lạnh lùng như thế nhưng nàng chẳng màng, chiếc xe màu bạc bon bon chạy trên đường, mỗi ngày đều canh đúng năm giờ đứng trước cửa cổng B đợi Ngữ Ngưng đi bộ xuống.
Không phải Ngữ Ngưng không biết Cổ Tịch là đứng đợi mình, chiếc xe màu bạc đó đặt ở đâu cũng trong nổi bật. Ngữ Ngưng đôi khi đi ngang qua, cố dặn lòng sẽ không nhìn Cổ Tịch nhưng đôi khi đuôi mắt nàng lại phản bội nàng. Nàng không hiểu cảm giác này trong nội tâm gọi là gì, chỉ thấy mình đang rất hỗn loạn. Rất muốn gặp Cổ Tịch nhưng lại muốn xa cách Cổ Tịch, nàng cũng chẳng hiểu mình bị làm sao.
Cổ Tịch không bắt chuyện với Ngữ Ngưng nữa, chỉ ngồi trong xe nhìn bóng dáng Ngữ Ngưng đi khuất khỏi tầm mắt mình, ngày nào cũng thế. Nếu nàng có thể làm vậy cả đời nàng cũng nguyện, chỉ cần thấy các thê tử của mình an ổn, không gì nàng không thể làm.
Ngày hôm sau, Nhã Thư học chung lớp với nàng, nàng ấy khi vừa vào tiết đã mang theo quyển sách phóng như bay xuống chỗ nàng, mái tóc dài xuề xào sau lưng theo động tác của nàng ấy mà tán loạn. Vừa ngồi xuống cạnh nàng, nàng ấy đã xoay người qua, dáng vẻ thập phần khoa trương nhìn nàng nói: - Sáng vui vẻ, Tịch tỷ.
- Hm..? Sáng vui vẻ.
Nhã Thư nghe Cổ Tịch nói chuyện với mình, nàng rất cao hứng, lôi trong cặp ra không ít đồ ăn nói với Cổ Tịch: - Chị ăn sáng chưa? Ăn với em đi.
- Không, chị ăn rồi- Cổ Tịch mỉm cười, vẫn là nha đầu Khuê Thư ngốc nghếch, luân hồi chuyển kiếp vẫn không thể hết được cái ngốc của nàng. Biết là lão sư rất ghét nàng, lại khoa trương ăn trong giờ học.
Đúng như Cổ Tịch nghĩ, chưa được vài phút lão sư đã mang nàng tống ra khỏi lớp, còn nói cái gì mà không ra thể thống gì, không có ý thức của một sinh viên đại học. Lúc này Nhã Thư có muốn kéo Cổ Tịch đi chung với nàng ra ngoài Cổ Tịch cũng không nguyện ý, nàng phải học. Vậy nên Nhã Thư đành tiếc nuối đứng ngoài cửa nhìn vào Cổ Tịch ở bên trong, lòng thầm nghĩ kì sau phải ngoan ngoãn lão sư mới cho nàng ngồi cạnh Cổ Tịch cả buổi sáng.
Kì sau Nhã Thư lại bị đuổi vì lo nói chuyện với Cổ Tịch, nhưng lần này khác với mấy lần trước, lần này Cổ Tịch cũng bị đuổi cùng nàng. Thế là Nhã Thư trộm được của Cổ Tịch một buổi sáng, nàng chở Cổ Tịch đi lê la hàng quán, đến từng ngóc ngách mà nàng biết, theo Nhã Thư, đồ ăn ngon chỉ là những món ít người biết. Đối với Nhã Thư, Cổ Tịch là một người rất đáng để yêu, càng tiếp xúc nhiều với Cổ Tịch nàng càng cảm thấy sự cảm mến lan dần trong lòng mình.
Những tin nhắn của nàng dần được Cổ Tịch đáp lại, tuy là không nhiều chữ nhưng với nàng vậy là đủ, nữ thần Cổ Tịch của nàng chịu nhắn cho nàng, đời nàng như nở hoa. Nhã Thư vì lo nghĩ nên đèn đỏ nàng cũng không biết, phải đi sát lại gần nàng mới thấy, thế nên thắng gấp lại. Cổ Tịch đang ngồi yên lành thì xe thắng gấp, nàng đổ hết cả người vào người Nhã Thư, ôm lấy nàng ấy.
Khỏi phải nói Nhã Thư đã đóng băng ngay phút đó, nàng sướng rơn người, chị ấy ôm nàng, là đang ôm nàng! Nhã Thư thật muốn nhảy xuống xe, tháo nón bảo hiểm ra vứt xuống đất mà nhảy nhót. Nhưng nội tâm phong phú cỡ nào, bề ngoài của Nhã Thư vẫn như cũ đóng băng, đến nổi chuyển sang đèn xanh mà không chịu chạy xe đi, tiếng còi xe inh ỏi phía sau, một hàng dài người tức tối.
- Đi thôi, em làm gì mà ngơ người vậy?- Cổ Tịch vỗ vai Nhã Thư, muốn mau chóng thoát khỏi cảnh trăm cái kèn đều hướng vào hai nàng mà thổi.
- À à.
Nhã Thư hoàn hồn, chạy vù vù đi. Lần đó chân chính phát hiện được, được ôm bởi người mình thích cảm giác còn sướng hơn lên trời. So với được các nữ nhân khác ôm hoàn toàn bất đồng, nàng tham lam, muốn lại một lần nữa được Cổ Tịch ôm vào lòng.
Sau đó một thời gian, ngày nào Cổ Tịch cũng đứng ở dưới lầu chờ Ngữ Ngưng về. Lần nào cũng đợi thấy bóng hình nhỏ nhắn mà cô độc của chị ấy đi ngang qua, Cổ Tịch ngồi ngả đầu dựa vào ghế, đợi tới giờ tan tầm.
Sáu giờ, người về đã gần hết nhưng Cổ Tịch vẫn không thấy Ngữ Ngưng đâu, nàng sốt ruột không biết Ngữ Ngưng có xảy ra chuyện gì không. Nàng dám khẳng định mình không nhìn xót, Ngữ Ngưng chỉ có một con đường để đi lấy xe, đó là đi ngang qua chỗ nàng. Vì vậy Cổ Tịch mở cửa xe đi vào bên trong công ty, vì lần trước đến đây làm việc rồi nên nàng có thẻ vào cổng. Nàng chỉ sợ là do Ngữ Ngưng đang họp, nhưng người đã về hết, chẳng còn ai nữa mà Ngữ Ngưng lại không thấy đâu, nàng lo cũng là chuyện đương nhiên.
Phòng làm việc của Ngữ Ngưng ở tầng cuối tòa nhà, những ngày ngồi ở trước cổng B hay thả kính xe xuống nghe tiếng nhộn nhịp của mọi người, mọi người hay gọi việc lên gặp Ngữ Ngưng là lên 'thiên đường' gặp tiểu 'Ngọc Hoàng'. Việc nàng gọi nhân viên lên phòng mình thường là có việc để phân phó, hai là sa thải, ba là lên chức. Mà sa thải là chủ yếu, sau đó là phân phó, lên chức thì cực hiếm.bg-ssp-{height:px}
Nhân viên trong công ty hầu hết đều sợ nàng, Cổ Tịch nghe mà thấy buồn cười, rõ ràng nhìn Ngữ Ngưng cũng rất đáng yêu, tự nhiên lại sợ. Lầu cuối, không nghe tiếng của ai đi trong tầng này cả, thư kí của Ngữ Ngưng cũng sớm ra về. Cổ Tịch cũng là lần đầu lên phòng làm việc của Ngữ Ngưng, nàng gõ cửa. Một lúc sau mới nghe tiếng Ngữ Ngưng nho nhỏ phát ra:
- Vào đi.
Không biết Ngữ Ngưng nhìn thấy Cổ Tịch sẽ cảm thấy Cổ Tịch thật tùy tiện không, nhưng nàng mặc kệ, chỉ hít một hơi thật sâu rồi đẩy nhẹ cửa đi vào trong. Ngữ Ngưng thấy nàng, có chút ngạc nhiên trong mắt, sau đó thu lại tâm tình của mình, nói:
- Em đến đây có việc gì sao?
- Em.. đợi chị nhưng không thấy chị về.
Ngữ Ngưng xếp gọn lại tài liệu của mình, một vài trang nàng cho vào cặp, còn lại cho hết vào két sắt bên dưới chân nàng.
Cổ Tịch im lặng nhìn mặt nàng ấy, chẳng hiểu sao lại thấy mặt nàng ấy trắng xanh đến thế?
- Em ra ngoài một chút đi, chị phải nhập mật mã.
Cổ Tịch à lên một tiếng rồi đi ra ngoài, nàng đóng cửa phòng lại, bên ngoài phòng làm việc của Ngữ Ngưng là một khoảng trời cao rộng, nàng nhìn ra một khoảng trời xanh bên ngoài cửa kính. Nhìn từ đây xuống, nơi này có thể thấy bao quát được thành phố hiện đại nhộn nhịp, cũng khiến cho người khác thấy trong lòng thư thả. Có lẽ những lúc mệt mỏi, Ngữ Ngưng cũng giống nàng nhìn lên trời, như thế khiến lòng nhẹ nhõm hơn.
Đợi hơn mười lăm phút, Cổ Tịch cũng không thấy trong phòng Ngữ Ngưng có bất kì phản ứng gì, nàng đi lại gần gõ cửa, hỏi:
- Chị! Sắp xong chưa?
Không có tiếng trả lời nàng, Cổ Tịch cả gan đẩy cửa vào trong, nàng không thấy Ngữ Ngưng ở đâu cả. Đi lại gần bàn làm việc của Ngữ Ngưng, nàng nhìn xuống thì thấy Ngữ Ngưng đang ngồi sụp dưới đất, bờ vai nàng ấy là đang run rẩy khóc.
- Ngữ Ngưng! Chị có sao không?- Cổ Tịch đi như chạy lại chỗ Ngữ Ngưng, chạm vào bờ vai đơn bạc của nàng ấy.
Chỉ nghe tiếng Ngữ Ngưng hu hu khóc, Cổ Tịch hỏi gấp gáp nhưng Ngữ Ngưng không trả lời nàng tiếng nào. Mất một lúc sau, nàng ấy mới thôi nấc nghẹn nói với nàng:
- Chị.. hức.. Đau răng.