Bọn họ đứng trên bờ quan sát, hoàn toàn không phát hiện ra những thuyền hoa này có điều gì đặc biệt, thậm chí còn cảm thấy thuyền hoa rất đẹp và tinh tế, có vài chiếc còn thắp đèn chiếu lên những ô cửa sổ có rèm chạm trổ hoa văn tạo cảm giác vô cùng cổ kính.
Nhưng người vừa bước xuống thuyền thì cảm giác ngay lập tức thay đổi.
Ngước mắt lên nhìn, bốn bề xung quanh trong chớp mắt đã nổi lên đầy sương khí dày đặc. Vốn dĩ trên mặt hồ buổi đêm có chút sương khí cũng là điều hết sức bình thường, nhưng, vấn đề là ban nãy không hề có! Còn nữa, vấn đề là, không nên dày đặc như vậy chứ!
Sương khói dày đặc đến mức bọn họ khó mà nhìn thấy được những thuyền hoa ở bên cạnh. Bọn họ biết mấy chục con thuyền hoa này đều đã được buộc chặt lại với nhau bởi một sợi dây thừng rất to, nhưng mà bây giờ bọn họ nghe tiếng sóng nước vỗ nhẹ trên mặt hồ căn bản là không nghe ra nổi bên âm thanh của tiếng sóng nước khẽ đập vào đáy thuyền của những chiếc thuyền hoa bên cạnh.
Hoàn toàn không nghe thấy một âm thanh gì, chứ đừng nói là tiếng của những người khác. Nghe nói trước khi Triệu Vân lên thuyền hoa đã có vài người lên rồi, vậy cũng có nghĩa là thêm đám người bọn họ nữa, trong mấy chục con thuyền hoa ít nhất cũng phải có trên mười lăm người.
Lúc này Lâu Thất mới nghĩ ra mội chuyện kỳ quái khác.
Nếu như trên con thuyền này đã có cơ quan, lại còn có người vì cơ quan đó mà bị thương, thậm chí có khả năng vì nó mà mất mạng, vậy thì tại sao khi ở trên bờ không một ai nghe thấy bất cứ một âm thanh nào trên thuyền phát ra cơ chứ? Âm thanh khi cơ quan hoạt động thì sao? Thi thoảng cũng phải có tiếng kêu thảm thiết chứ?
Không có, chẳng có cái gì cả.
Lúc trước bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới điều này.
Mấy chục con thuyền hoa này quả thật là tựa như đã bị cách biệt vậy, điều này dẫn đến việc khi bọn họ đã lên thuyền thì cũng giống như đã đi vào một không gian khác.
Vốn dĩ, thuyền hoa cách bờ cũng chỉ khoảng hai ba trượng, bây giờ bọn họ ít nhất cũng phải nghe thấy âm thanh ở trên bờ mới đúng, dù gì ở đó có nhiều người như vậy cơ mà, ban nãy vẫn vô cùng huyên náo, còn mở cả sòng bạc, nơi có sòng bạc sao lại có thể yên tĩnh được? Bất luận có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không thể trong chớp mắt mà chẳng có ai nói một câu nào cả.
"Thất Thất."
Giọng của Trầm Thất ở trên đỉnh đầu cất lên.
"Hử?"
"Bất luận xảy ra việc gì nàng cũng phải nhớ rằng cố gắng ở bên nhau, đừng để đi lạc." Trầm Sát dĩ nhiên cũng phát giác ra nơi này có gì đó không ổn. Những cái khác chàng đều không sợ, đều không sợ, chàng chỉ sợ đánh mất nàng.
Nếu lạc mất nàng, kể cả chàng tin tưởng vào năng lực của nàng nhưng cũng sẽ không kiềm chế nổi sự hoang mang hoảng loạn. Lúc trước chàng không hề có cảm giác này, nhưng bây giờ chàng lại vô cùng sợ hãi phải nếu trải mùi vị này.
Trầm Sát không kiềm nổi suy nghĩ, may mà nữ nhân mà chàng đem lòng yêu thương không phải một người yếu đuối, nếu không thì, há chẳng phải chàng phải ngày đêm lo lắng bất an sao? Chàng cảm thấy lựa chọn này của mình rất đúng đắn, vô cùng đúng đắn. Người có thể đi vào trái tim chàng tuyệt đối không phải một nữ nhân yếu ớt.
"Được." Lâu Thất dứt khoát nắm luôn lấy thắt lưng của chàng.
Lúc trước khi phi thân tới đây, Trầm Sát đã nhắm chuẩn chiếc thuyền hoa thứ ba từ vị trí cách bờ, bởi chiếc thuyền này có ánh đèn. Nói là đi tìm đèn vậy thì phải tìm con thuyền có đèn trước kiểu gì cũng đúng phải không?
"Vào trong khoang thuyền xem xem."
Bọn họ đi vào trong khoang thuyền, hoàn toàn không có cảm giác thuyền đung đưa trôi nổi, thậm chí bọn họ còn có cảm nhận sai lệch là đây hoàn toàn không phải trên mặt nước mà đang ở trên đất liền.
Cái cửa ở khoang thuyền chỉ để che hờ cho có. Trầm Sát một tay ôm lấy eo Lâu Thất, một tay khẽ đẩy cánh cửa ra. Đột nhiên "Kéttt" một tiếng rất to vang lên ở nơi vắng lặng này. Lâu Thất ngay lập tức nghĩ tới phim kinh dị thường xem ở thời hiện đại, hoàn cảnh này đại khái chính là cảnh ở trong phim kinh dị, cũng không biết liệu có khi nào bỗng nhiên lòi ra một cái mặt quỷ hay gì đó không.
Nhưng mà bên trong trống rỗng, trống hơ trống hoác, chẳng có cái gì, thậm chí đến cái bàn cái ghế cũng chẳng có, tựa như bỗng nhiên bị chuyển sạch hết đi vậy.
Ở trên tường thì lại có hai cái đế đèn nến, phía trên mỗi đế đều có một cây nến ngắn đang cháy, đúng vào khoảnh khắc bọn họ bước vào, gió dường như thổi theo từ bên ngoài vào vậy, ngọn nến đó ngay lập tức phụt tắt.
Đồng loạt phụt tắt.
"Chàng có cảm thấy có chút tà môn không?" Lâu Thất cảm thấy trận gió đó có chút ghê rợn. Tuy nàng học nhiều như vậy, nửa năm nay cũng đích thân trải qua rất nhiều chuyện nhưng mỗi lần gặp phải chuyện như này đều sẽ cảm thấy có cảm giác sởn hết cả gai ốc. Những đứa trẻ lớn lên ở thời hiện đại ít nhiều gì vẫn vô thức kháng cự lại những cái như này.
Tất nhiên, kháng cự là chuyện của kháng cự, kể cả nàng gào thét lên thì những cái kia nó vẫn phụt tắt thôi.
Trầm Sát lắc lắc đầu nói: "Đây chỉ là đang giả thần giả quỷ thôi, bản Đế Quân đại khái cũng biết là ai rồi."
Lâu Thất ngây ra: "Người quen sao?"
"Cũng chẳng phải là người quen" Trầm Sát dắt nàng lùi ra sau, "Chỉ là lúc trước có tới tộc của họ lấy đồ mà thôi."
Nói tới câu này, nàng liếc xéo chàng: "Lấy đồ sao?"
Sắc mặt chàng không đổi, nói: "Ta vốn định mua lại, nhưng bọn họ không đồng ý bán, vì vậy ta chỉ đành tự đi lấy."
Lâu Thất nhìn chàng khinh khỉnh, nàng rất muốn nhổ ngay bãi nước bọt ra. Nói nghe thì hay lắm, chẳng phải là chàng đi trộm đồ của người ra sao?
Có điều nàng lại cảm thấy vô cùng hiếu kỳ về đồ vật mà Đế Quân phải đích thân đi trộm là gì "Đồ gì vậy?"
"Long Dẫn Thuỷ."
"Long Dẫ Thuỷ lại là cái quái gì vậy?" Lâu Thất đảo một vòng trong não nhưng cũng không tìm ra được tư liệu về Long Nhất Thuỷ này, nàng có thể tự tin khẳng định rằng lão đạo sĩ thối chưa hề dạy cho nàng, ở trên quyển Dị Vật Chí đó cũng không hề có ghi chép.
Trầm Sát nói tiếp: "Khi đó Vân bị trúng một loại kịch độc, chỉ có Long Dẫn Thuỷ mới có thể trừ độc triệt đế."
Đây là lần đầu tiên Lâu Thất nghe chàng nhắc đến một viên thị vệ khác, chàng có bốn thị vệ cận thân, ba người trong đó thì nàng chẳng lạ gì, nhưng còn một Vân vệ thì nàng chưa bao giờ trông thấy, hơn nữa cũng rất ít khi nghe chàng nhắc tới.
"Vân vệ rốt cuộc đi đâu vậy?"
"Thảo nguyên."
"Há?"
"Trên thảo nguyễn đều là dân tộc du mục, Vân nghe ngóng được là trong một tộc du mục có một loại thuốc dẫn, vì vậy hắn đã đem theo vài người đi rồi. Bởi vì không chắc rốt cuộc thuốc dẫn ở trong nhóm người nào nên phải điều tra từng nhóm du mục một. Thảo nguyễn quá rộng lớn, có lúc một năm cũng chỉ gặp được nhóm du mục thứ hai, vì vậy mà hắn vẫn luôn chưa thể quay lại."
Lâu Thất gật gật đầu, hoá ra nơi này cũng có dân tộc du mục.
"Lần đó Vân trúng độc, thần y nói phải cần tới Long Dẫn Thuỷ nên bản Đế Quân đã đích thân đi lấy Long Dẫn Thuỷ. Tộc này rất ít người, gần như đã suy bại rồi, nhưng tộc trưởng lại vô cùng cố chấp. Bọn họ thiên bẩm đã có một năng lực đặc biệt, đó là dung thảo dược kỳ quái để chế tạo ra mê khói có thể ngăn cách động tĩnh giữa hai địa điểm.
Nó không giống với trận pháp hoặc là huyễn thuật, nhưng Trầm Sát không tài nào giải thích nổi.
Vì vậy mà đám sương khói nồng nặc ở bên trên kia ắt hẳn là sương khói do đốt thảo dược.
Lâu Thất lại cảm thấy cái này có lẽ là có căn cứ khoa học nhất định, ví như đại loại là mật độ của loại này vừa hay tìm được một sự cách biệt truyền bá âm thanh hoặc là điểm ranh giới của khúc xạ ánh sáng.
Nhưng cái loại này thì có tác dụng lớn đến mấy cơ chứ?
"Nàng đừng coi thường năng lực này của bọn họ, thử tưởng tượng mà xem, nếu như bị nhốt một thời gian dài tại nơi này, chẳng nghe thấy bất cứ một âm thanh gì, liệu có cảm thấy sụp đổ không? Phối hợp cùng với trận pháp cũng sẽ khiến trận pháp này càng thêm tinh diệu, không có một vết tích gì đề tìm." Trầm Sát nói tiếp: "Nhưng bọn họ bình thường đều không hề ra khỏi tộc địa, lần này không biết vì nguyên nhân gì mà ngàn dặm xa xôi đi tới đây để bày ra cục diện này."
Lâu Thất nói đùa: "Liệu có khi nào là cố tình tới tìm chàng không vậy?" Có điều nói xong nàng cũng cảm thấy điều này là không thể, bởi Vân vệ đã đi khỏi lâu rồi, việc trộm Long Dẫn Thuỷ thiết nghĩ ít nhất cũng đã qua một hai năm rồi, đối phương muốn tìm thì phải sớm đến Phá Vực tìm mới đúng.
"Bất luận là bọn họ muốn làm gì, ái phi đã lấy quỹ đen ra cược bản Đế Quân thắng thì bản Đế Quân cũng phải lấy được đèn." Trầm Sát nói xong lại ghé vào tai nàng thì thầm: "Đổi thêm một tiếng phu quân nữa có được không?"
Lâu Thất rất muốn đấm vào mặt chàng một phát. Bây giờ đang ở đâu, ở hoàn cảnh nào? Chàng có thể nghiêm túc hơn chút được không vậy? Nàng nửa cười nửa không nói: "Nếu chàng không tìm nổi năm ngọn đèn thì đừng trách bản cô nương đây bỏ chồng, đến lúc đó ta không ngại gọi một tiếng tiền phu quân đâu."
Sắc mặt Trầm Sát tối sầm lại.
Bọn họ muốn xuyên qua thuyền hoa này, tiếp tục tiến lên phía trước. Hai người đang định lùi ra khỏi trong cái khoang thuyền trống hoác này, đột nhiên, trong bóng tối "Phật!" một tiếng.
Tựa như là có âm thanh của chim đang đập cánh.
Ánh mắt Trầm Sát loé lên, chàng đang định ôm lấy Lâu Thất vội lui lại, sát khí mãnh liệt dâng lên, có vật gì đó đang đâm về giữa hai người họ.
Bởi trong bóng tối nên bọn họ không nhìn ra được là vật gì, cách tốt nhất dĩ nhiên là tách nhau ra để tránh né. Dẫu rằng vừa xong chàng đã nhắc nhở Lâu Thất là bất kể gặp phải chuyện gì cũng không được lạc mất nhau, nhưng lúc này không thể không lùi, không thể không tránh.
Hai người tách ra sang bên một trái một phải.
Vật đó xuyên qua xong nhưng lại không hề xông ra khỏi cửa mà nó dừng lại quay đầu, nhìn ngó trái phải, dường như đang đánh giá xem nên tấn công ai.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào nội lực hơn người của mình khiến cho thị lực tốt hơn người bình thường. Người khác có thể nhìn không thấy nhưng bọn họ đại thể có thể nhìn ra là hình dáng của một con chim.
Nó đang giương đôi cánh dài khoảng một mét, đôi mắt hơi đỏ.
Quan trọng nhất là nó có một mỏ dài sắc nhọn, vừa rồi có lẽ chính là cái mỏ dài này đã công kích bọn họ, nếu như bị nó mổ phải thì nhất định sẽ là một cái hốc máu cực sâu.
Lâu Thất ngay lập tức muốn bóp lấy vị Đế Quân nào đó, "Chẳng phải bảo là cố làm ra cái vẻ huyền bí sao?"
Trầm Sát vừa chầm chậm dựa sát vào nàng vừa trầm giọng nói: "Cả tộc Long Dẫn chỉ có bốn mươi ba người thôi, bọn họ bình thường chỉ ở trong tộc, tuyệt đối không dễ dàng gây sự với người khác, kết thù với người khác, họ sợ không cẩn thận sẽ gợi đến hoạ diệt tộc. Thiên phú của người trong tộc cũng chỉ dùng phòng ngự là chủ yếu, vì vậy mà bản Đế Quân mới nói là cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng bây giờ bọn họ lại bày ra cái cục diện chết chóc như này, nhất định là tộc Long Dẫn đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.
Nói thì hay lắm, nhưng người xử lý cái thứ này đi đã.
Nàng đang muốn nhổ nước bọt, thì thấy Trầm Sát đã vung cánh tay lên đập con chim đó xuống dưới đất rồi, chàng tiến lên một bước, nhấc chân lên, nhẹ nhàng dẫm xuống, sau đó định di nát.
Lâu Thất không kìm được nhớ lại một lần nào đó động tác mà chân chàng cũng di đứt ngón tay.
"Không phải chim thật." Chàng cúi lưng xuống nhặt con chim đó lên, đưa cho nàng."
Lâu Thất lấy từ trong lòng ra một chiếc trâm cài đầu, "Giúp ta cài vào trước đã."
Chiếc trâm cài đầu đó khảm một viên trân châu to bằng cái móng tay cáo, viên trân châu đó còn phát ra ánh sáng nhàn nhạy, tuy rằng không sáng rõ lắm nhưng cũng đủ để chiếu sáng cho hai người họ.
"Đâu ra vậy?" Trầm Sát cầm lấy, khẽ cắm vào bên tóc mai của nàng.
"Đại ca tặng đấy." Lâu Hoan Thiên nói chiếc trâm cài đầu này vốn dĩ là khi nào hắn tiếp tục đóng giả làm nữ nhân thì sẽ dùng, chuẩn bị dùng để thịt mấy vị khách nữ một bữa, nhưng bây giờ có nàng rồi, đồ tốt dĩ nhiên không thể tuỳ tiện cho nữ nhân khác dễ dàng vậy được. Viên dạ minh châu nhỏ sáng lấp lánh.
Trầm Sát cảm thấy hối hận muốn rút ngay cái trâm đó xuống. "Đã gọi là đại ca rồi?"
"Thực ra ta biết rất rõ hắn nhất định có quan hệ huyết thống với ta." Lâu Thất hoàn toàn không phát hiện ra ý ghen tuông của chàng, nàng nhìn con chim trong tay.
Truyện convert hay : Thú Hắc Cuồng Phi: Hoàng Thúc Nghịch Thiên Sủng