Lâu Thất lạnh lùng nhìn họ, lúc này ánh mắt nàng sắc lạnh, vẻ mặt nghiêm túc, khí thể toàn thân thể hiện rõ rệt, giống như nữ hoàng, ngạo nghễ nhìn tất cả.
Trên người nàng họ nhìn thấy sự sắc lạnh, sát khí, quý khí cao ngạo, khiến người khác đều muốn thần phục.
Bình thường nàng có thể ngờ nghệch, giả vờ ngốc nghếch, gọi họ là Ưng vệ đại nhân, Nguyệt vệ đại nhân, nàng có lẽ sẽ nhiệt tình, mắng vài câu, tận tâm tận lực cứu họ trong nguy hiểm, vì thế cho dù họ đều chấp nhận nàng, cảm kích nàng, nhận nàng là đế phí nhưng trong tiềm thức họ đều không coi nàng là chủ tử có địa vị ngang hàng với Trầm Sát.
Vì thế việc của Phi Hoan lần này họ cũng không đợi để cùng nói nàng, và khi nói với Lâu Thất cũng không ai nghĩ xem nàng có để bụng hay không.
Trước khi Lâu Thất xuất hiện, bọn họ căn bản không suy nghĩ xem Lâu Thất có để bụng hay không, khi nàng xuất hiện, bọn họ tuy hơi chột dạ nhưng suy nghĩ cũng giống như Phi Hoan, chẳng qua chỉ là ngủ với một người phụ nữ, cách giải độc này có người đàn ông nào không đồng ý? Và là để cứu Trầm Sát, nàng cũng không nên ngăn cản.
Dù sao tính mạng của chủ tử mới là quan trọng nhất.
Không còn mạng nữa thì nàng ta làm sao yêu cầu chủ tử chỉ có một mình nàng ta? Không còn mạng nữa thì chả còn gì nữa cả, lẽ nào nàng ta thà nhìn chủ tử chết đi cũng không muốn để Thúy Hoa cứu chủ tử?
Đừng nói hai người họ, trong lòng đại đa số mọi người chắc cũng đều nghĩ vậy.
Không có gì quan trọng hơn tính mạng?
Nhưng suy nghĩ của Lâu Thất khác hoàn toàn của bất cứ ai trong số họ.
"Đế phi..." Nguyệt nhìn Lâu Thất, thần sắc phức tạp: "Thuộc hạ nghe đế phi giao phó."
Ưng còn lùi hẳn về sau một bước, hơi cúi đầu. Hắn rất kinh hãi, nếu nói hôm nay khi nàng truyền âm cho hắn, hắn còn gọi nàng một tiếng Lâu Thất, nhưng bây giờ hắn không dám, không bao giờ dám gọi tên của nàng nữa.
"Tốt lắm."
Lâu Thất liếc nhìn họ, thần tính lạnh lùng nghiêm nghị: "Các ngươi đứng sang một bên quan sát, bổn đế phi... thẩm vấn phạm nhân như thế nào?"
Vừa dứt lời, thân hình nàng đã lập tức tới trước mặt Phi Hoan
Phi Hoan kinh hãi lập tức vội vàng né tránh.
"Lâu Thất ngươi điên rồi sao! Ngươi thực sự bỏ mặc sự an nguy của đế quân!"
"Đó là phu quân của bổn cô nương, sự an nguy của chàng đã có bổn phi phụ trách, cần quái gì thánh nữ Tây Cương nhà ngươi lo lắng!" Lâu Thất lạnh lùng nói, lại áp sát tới đẩy Phi Hoan ra ngoài.
Nguyệt và Ưng cũng vô cùng kinh ngạc, cái gì, cô ta là thánh nữ Tây Cương?
Phi Hoan cũng vô cùng ngạc bất ngờ: "Sao ngươi biết thân phận của ta?"
"Đoán!" Lâu Thất từng bước áp sát, sắc mặt lạnh nhạt trả lời. Khống Mộng Yểm không phải ai cũng có thể học, hơn nữa việc trong giấc mơ của Trầm Sát không phải ai cũng có thể điều tra ra, người bình thường không thể nào một mình tới Phá Vực được. Những manh mối này gộp lại không khỏi khiến nàng đoán ra thánh nữ Tây Cương.
Thánh nữ Tây Cương hình như mới trở thành thánh nữ cách đây không lâu, Trầm Sát từng nói, muốn trở thành thánh nữ không hề đơn giản, giống như cạnh tranh hoàng vị vậy, vì thế sau lưng Phi Hoa nhất định có người nâng đỡ, ở Tây Cương, nâng đỡ thánh nữ thông thường là vương tử.
Phi Hoan nhanh chóng thừa nhận.
"Thánh nữ Tây Cương!" Nguyệt và Ưng lập tức rút kiếm muốn tham gia chiến đấu, Lâu Thất liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Bổn phi bảo các người đứng quan sát, ai lại đây bổn phi giết kẻ đó."
Giọng nói lạnh nhạt và nguy hiểm, khiến họ giật mình, đồng thời lùi lại.
Họ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Ánh mắt ban nãy của đế phi thật đáng sợ! Đây còn là Lâu Thất trong kí ức của họ không? Hơn nữa đây là lần đầu tiên Lâu Thất tự xưng "bổn phi" trước mặt họ!
"Hừ, khẩu khí lớn gớm! Lâu Thất, cho dù ta là thánh nữ Tây Cương thì đã làm sao? Đế quân cần ta, không có ta chàng chắc chắn sẽ phải chết! Cho dù ngươi tìm được mọi loại thuốc dẫn thì đã làm sao? Không có ta vẫn không được!"
"Ngươi chết rồi chàng cũng không chết được." Lâu Thất lạnh lùng nói: "Cho dù chàng có chết cũng không thèm ngời. Giải cổ? Miễn đi."
Nàng vừa nói vừa tiếp tục túm về phía cổ cô ta. Phi Hoan nhanh chóng lấy ra một nắm thuốc bột ném về phía trước, thuốc bột màu đen bay trong không khí, hai tay cô ta nhanh chóng vẽ phù hiệu gì đó trong thuốc bột.
Lâu Thất hừ một tiếng: "Ngươi vẫn còn muốn dùng dược chú trước mặt bổn phi sao?"
Tay nàng mau chóng kết quyết, cũng không biết như thế nào, những bột thuốc kia hoàn toàn tập trung lại bay về phía nàng, sau đó bay quanh mười ngón tay nàng giống như vật thể sống.
Phi Hoan sững sờ: "Không, không thể nào, đây rõ ràng là bột thuốc độc môn của ta, sao có thể..."
"Thúy Hoa, dùng xác Hoa Diệp Điệp để làm thuốc bột, thứ này cũng là sư phụ ngươi dạy cho ngươi phải không? Nói như vậy sư phụ ngươi chắc là thánh nữ tiền nhiệm?"
"Tới xác Hoa Diệp Điệp mà ngươi cũng biết?" Phi Hoan kinh hãi.
Lâu Thất chậm rãi xoay chuyển mười ngón tay, thuốc bột màu đen ngoan ngoãn bay quanh ngón tay nàng, nếu như thực sự có sinh mạng, vậy chúng chắc chắn đã phản bội là chủ cũ của mình là Phi Hoan.
"Để ta đoán xem, Trầm Sát trúng cổ, người ngoài không biết, nhưng sư phụ ngươi lại biết ngươi có thể giải cổ của hắn, vậy cổ này do sư phụ ngươi hạ?"
Phi Hoan lập tức cảnh giác: "Ngươi đừng đoán bừa, tại sao sư phụ ta lại hạ cổ lên chàng?"
"Nguyên nhân sao, đúng là khó đoán hay là ngươi nói cho ta biết?" Ánh mắt Lâu Thất nhanh chóng lướt qua Trầm Sát, y phục hắn mặc khiến máu trên người nhìn không ra, nhưng nàng đã ngửi thấy mùi máu càng lúc càng nồng nặc. Mắt hắn vẫn đang nhìn về bên này nhưng đôi mắt đã trở thành màu đỏ máu, nàng nghĩ tới khi nàng tới đây, lần đầu nhìn thấy hắn đã gọi hắn gã mắt đỏ, bây giờ lại một lần nữa nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nàng biết lúc này hắn đang đau tới đỉnh điểm.
Nàng cũng có thể đoán được tại sao hắn thà chịu đau đau tột độ cũng không muốn để nàng bại lộ, vì hắn sợ Phi Hoan sẽ truyền tin ra ngoài, tới khi đó chắc sẽ có rất nhiều người tới đối phó với nàng, nàng sẽ trở thành kẻ cần loại trừ của rất nhiều thế lực.
Có điều hắn đã bỏ qua một điểm, đó chính là Phi Hoan có còn cơ hội để truyền tin tức này ra ngoài hay không.
Phi Hoan căn bản không biết rằng Lâu Thất đã có ý giết cô ta. cô ta vẫn chắc chắn rằng người Phá Vực sau khi biết được tác dụng của cô ta sẽ không giết cô ta, họ không dám. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô ta một mình tới đây, cô ta có chỗ dựa lớn nhất.
"Sư phụ của ta đang yên đang lành hạ cổ cho chàng làm gì, hơn nữa sư phụ ta giỏi nhất là bùa chú, không phải cổ. Lâu Thất, cho dù ngươi đổ vạ cũng phải có chừng mực." Phi Hoan xem thường nói.
"Lẽ nào ngươii định nói sư phụ ngươi ngoài biết bùa chú ra còn biết xem bói? Bói một cái sẽ biết được Trầm Sát trúng tuyệt mệnh cổ? Sau khi sư phụ ngươi bói ra xong liền cho ngươi trà trộn vào Phá Vực chủ động dâng hiến thân thể của ngươi? Nói tới đây ta cũng hơi nghi ngờ." Lâu Thất quan sát cô ta từ trên xuống dưới: "Ngươi còn trong sạch không?"
Nghi ngờ này khiến Phi Hoan mặt đỏ bừng: "Lâu Thất, ngươi ức hiếp người quá đáng!" Cô ta thẹn quá hóa giận cũng là vì cơ thể cô ta đã khiến Tây Trường Ly sờ khắp lượt, nếu nói về trong sạch vậy thì đúng là không còn. Nhưng khi cô ta bị chất vấn như vậy trước mặt Trầm Sát và Ưng, Nguyệt, cô ta thực sự muốn đào lỗ chui xuống đất.
Lâu Thất không để cô ta có cơ hội phản bác, tiếp tục nói: "Ngươi tự dẫn xác tới cũng tốt, chí ít chúng ta biết được sư phụ ngươi có vấn đề, sư phụ của thánh nữ đương nhiệm, không khó tìm mà, đúng không? Đợi ta có thời gian, giết tới Tây Cương, băm vằm sư phụ ngươi ra cho chó ăn, xem bà ta còn dám hạ cổ Trầm Sát nữa hay không."
Phi Hoan có chút khiếp sợ: "Sư phụ ta không biết hạ cổ! Người chẳng qua chỉ là quen được Nam Cương..."
Cô ta lập tức dừng lại, ánh mắt đảo quanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thì ra ngươi định dụ ta nói ra. Đáng tiếc ngươi tìm sai người ra, ta và sư phụ ta đúng là không biết gì cả."
Cô ta đã nói mà, Lâu Thất sao dám giết cô ta! Thì ra chỉ là muốn moi tin mà thôi. "Ta nguyện cứu đế quân..."
"Không cần, phu quân của ta, ta tự cứu." Lâu Thất thấy cô ta cũng không còn gì để nói, sát khí kìm nén trong người lập tức bộc phát toàn bộ.
Lạnh lùng, dồn ép, không hề nương tình.
Phi Hoan kinh hãi, cô ta dường như ngay lập tức kêu lên: "Ngươi không thể giết ta..."
Lâu Thất thoắt cái tới bên cạnh Trầm Sát, đưa tay ấn xuống vai hắn.
Trầm Sát sợ nàng bại lộ nhưng Phi Hoan đã không còn cơ hội nữa.
Dường như ngay lập tức Trầm Sát đau tới tê dại lập tức sống dậy. Cảm giác đau đớn rút hết đi như thủy triều. Màu mắt đỏ tươi của hắn cũng từ từ tan biến, khôi phục lại nguyên dạng, vô cùng sâu thẳm.
Phi Hoan tận mắt nhìn thấy cảnh này, kinh hãi lùi sau hai bước, suýt chút nữa không tìm lại được tiếng nói của mình.
"Ngươi, ngươi..."
Lâu Thất nhìn cô ta khinh miệt: "Ngươi nói xem, có cần ngươi không?"
Trầm Sát đứng dậy, lập tức giơ tay ôm lấy eo nàng, hắn không hôn mê, vì thế những lời vữa nãy Lâu Thất nói hắn đều nghe thấy hết.
Chỉ cần hắn đụng vào người phụ nữ khác, nàng lập tức đá hắn!
Nàng ta sắp sửa bá đạo hơn cả hắn rồi. Nhưng tại sao hắn ngược lại lại càng thích vậy? Thích chết đi được!
Và nàng cố tình để lộ việc mình có thể áp chế độc cổ, chẳng qua là đã quyết tâm giết Phi Hoan.
Phi Hoan lại lùi sau hai bước.
Lâu Thất không nhìn cô ta mà quay ra nhìn Trầm Sát, giọng nói có chút lạnh: "Ta muốn giết cô ta, chàng có ý kiến gì không?"
Nàng cũng muốn biết sự lựa chọn của Trầm Sát, mặc dù nàng có thể áp chế được sự phát tác của độc cổ nhưng bây giờ nàng không có cách nào giải cổ cho hắn. Ai cũng muốn sống, lại có người tới tận nơi để giải cổ, chỉ cần hắn ngủ với cô ta, ai có thể từ chối được?
Cho dù hắn tin là có cách khác nhưng chí ít cũng vẫn phải giữ lại mạng sống cho cô ta, để lại cho mình một con đường sống. Giữ mạng đấy, ai nỡ giết.
Nguyệt và Ưng không dám lên tiếng nhưng nhìn Trầm Sát bằng ánh mắt lo lắng.
Phi Hoan kêu lên: "Ta là âm nữ, chàng sao có thể giết ta..."
"Ha ha, giờ ta thay đổi chủ ý rồi, cần phải giết ngươi nhưng sẽ không để ngươi chết dễ dàng vậy đâu!" Lâu Thất vẫn nhìn Trầm Sát.
Nàng phải ép hắn.
Lựa chọn. Hắn muốn ở bên nàng thì chỉ có thể lựa chọn như vậy, giới hạn của nàng đã nói rồi, ở chỗ nàng tuyệt đối không thể cho phép có người thứ ba chen vào.
Kẻ nào tới, kẻ đó phải chết.
Truyện convert hay : Long Thần Chí Tôn