Vừa nghe lời này, vẻ mặt của Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên đều sầm xuống.
Bọn họ không phải kẻ đần, tất nhiên là trong đầu đã nảy ngay ra một ý, có thiểu khiến Long Lân phải căng thẳng tới báo tin như vậy, có lẽ là người hoặc chuyện cấp bách liên quan tới Lâu gia, vậy thì, phu nhân, hẳn chính là Vân U, đại tiểu thư? Vân Y chỉ có hai người con, tất nhiên đại tiểu thư là Lâu Thất rồi!
"Chuyện ngươi tìm thấy Lâu Thất chưa gì mà tất cả mọi người đều biết rồi ư?" Sắc mặt Trầm Sát không mấy vui vẻ liếc nhìn Lâu Hoan Thiên, "Bổn Đế Quân cho rằng Lâu gia chưa chắc đã có người biết đến sự tồn tại của Thất Thất cơ!"
Lâu Hoan Thiên nhíu mày, "Quả thực là chưa hề có người nào biết cả, chỉ biết mẫu thân của ta còn có một nữ nhi, có điều cũng chỉ là mấy người trong Lâu gia mà thôi, thế nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, ta chỉ lặng lẽ tìm kiếm Tiểu Thất, từ trước tới nay mẫu thân đều không nhắc đến, dường như mọi người cũng quên cả rồi, lần này trở về, ta cũng muốn tìm mẫu thân để thử chuông Hồn Tức, hoàn toàn không nói với người khác cái gì."
Sắc mặt của mấy người họ đều ngưng trọng vô cùng.
Vậy thì chuyện này đúng là kỳ lạ, mười tám gần hai mươi năm rồi, chẳng ai nhắc tới sự tồn tại của Lâu Thất, cho dù Lâu Hoan Thiên có đột nhiên nói đã tìm thấy muội muội, vậy cũng chẳng thể nào truyền ra ngay lập tức được, huống hồ, Lâu Thất được tìm thấy cũng chẳng rõ dáng vẻ thế nào, sao đã có người muốn tới cửa hỏi cưới được chứ?
"Người tới hỏi cưới là ai? Tới lúc nào?"
Tin tức mà được truyền tới đây thì ít nhất cũng phải hơn nửa tháng rồi.
Long Lân nói, "Là tin truyền tới từ Chấp Pháp Đường, nói là vào ngày thứ ba sau khi thiếu gia rời khỏi Lâu gia, có hai nhà tới hỏi cưới, một là Kim gia, một là Bạch Vu tộc Vân gia!"
"Cái gì?"
Lâu Thất vốn bình tĩnh, nghe tới đây cũng không nén nổi mà kinh ngạc vô cùng.
Kim gia, vừa rồi bọn họ đang nói Kim gia, Kim Lão có lẽ biết rằng nàng là con gái của Lâu gia, từ khi ở Thần Ma cốc thấy nàng dùng Bản Mệnh Huyết Chú đã đoán được ra rồi, thế nhưng khi ông ta hỏi nàng cũng đã nói với ông ta rồi, mình sẽ không về Lâu gia. Hơn nữa chẳng phải giữ Kim Lão và Lâu gia vốn đã có liên hôn rồi sao?
Lẽ nào là bởi Lâu gia trì trệ hôn kỳ, bọn họ mới muốn đổi một người khác để cưới? Thế nhưng điều này là không thể, Kim Lão đã biết mối quan hệ giữa nàng và Trầm Sát rồi mà.
Nếu như chuyện Kim gia hỏi cưới đã khiến họ kinh ngạc, thì chuyện Bạch Vu tộc Vân gia hỏi cưới quả thực lại càng khiến bọn họ ngây ra như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Chẳng phải đã nói là, Vân U trốn ra từ Bạch Vu tộc sao? Rốt cuộc thì Vân U họ Lâu hay họ Vân? Bà chẳng phải chính là người của Bạch Vu tộc Vân gia sao?
Giờ Vân gia tới diễn trò náo loạn gì vậy?
Lâu Thất không chịu nổi mà xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên nàng lại muốn mắng lão đạo sĩ thối, nếu như đã đưa nàng tới hiện đại rồi, cũng đã sống ở hiện đại nhiều năm như vậy rồi, vậy thì cứ để nàng sống ở đó luôn chẳng phải là được rồi sao, vì sao phải đưa nàng trở lại đây chứ?
Lung tung lộn xộn cái gì thế không biết!
Thế nhưng vừa nhìn thấy Trầm Sát, nàng lại đè cái ý niệm đó xuống. Ý nghĩ này không thể để vị kia biết được, bằng không nếu nói nàng thà không tới đây không gặp được hắn, hắn sẽ lại phát điên lên mất.
Nàng thở dài một hơi, hỏi Long Lân, "Tin tức mà Chấp Pháp Đường đưa tới còn gì nữa? Lâu phu nhân trả lời hai nhà đó ra sao?"
Long Lân còn chưa nói gì, Lâu Hoan Thiên đã chen lời, "Tiểu Thất yên tâm, mẫu thân tuyệt không thể nào đáp ứng chuyện này đâu. Dù cho là Kim gia hay Vân gia, sẽ không đáp ứng bên nào cả."
Trầm Sát hừ một tiếng, "Bổn Đế Quân sẽ diệt Kim gia với Vân gia gì đó!"
Hắn chẳng cần quan tâm Vân U Lâu gia gì đó, nếu như bà ta thực sự dám đồng ý lời hỏi cưới của hai nhà đó, hắn nhìn về Lâu Thất, nhíu mày, cũng chẳng rõ Thất Thất có tình cảm gì với mẫu thân ruột kia không, nếu như hắn giết bà ta, Thất Thất có trở mặt với hắn không?
Vì vậy mới nói, nhận họ hàng gì đó đúng là điều đáng ghét nhất mà!
Đế Quân đại thần cảm thấy bực bội vô cùng.
Ba người đều nhìn chằm chằm vào Long Lân chờ lời hồi đáp của hắn, Long Lân cảm thấy áp lực vô cùng, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ra, thế nhưng vẫn vững giọng đáp lại, "Phu nhân nói để bà suy nghĩ kĩ đã."
Vừa dứt lời, khí áp xung quanh liền lạnh xuống ngay tức khắc, nếu như ánh mắt có thể biến thành đao, Long Lân cảm thấy mình đã sớm bị ánh mắt của Đế Quân Phá Vực chém vụn rồi. Thế nhưng hắn không thể không nói ra mà!
"Không phải là thẳng thắn cự tuyệt, mà là muốn suy nghĩ lại sao? Hả?" Sắc mặt của Trầm Sát đen như đít nồi. Lâu Thất rơi từ trời cao rớt vào lòng hắn, hơn nửa năm bọn họ cùng nhau sóng vai vượt qua mưa gió bão bùng, còn cùng trải qua mấy phen sống chết, mấy người đó là cái thá gì chứ? Lại dám cướp thê tử với hắn?
Nhất thời, sát khí trên Trầm Sát phát tán ra ngoài, Tiểu Trù và Nhị Linh không có võ công chỉ cảm thấy bị tức ngực, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Lâu Thất thấy họ như vậy liền đưa tay ôm lấy cánh tay Trầm Sát, mềm giọng nói, "Trừ ta ra, ai có thể làm chủ chuyện hôn sự của ta chứ? Chàng vẫn không tin ta sao?"
Lời này đã trấn an được Trầm Sát, hiếm lắm nàng mới mềm mại đáng yêu lấy lòng hắn, hắn thu lại sát khí, kéo nàng vào lòng, "Nếu như nàng muốn tới Lâu gia, cũng phải đợi lập nước phong hậu xong rồi tính, tới lúc đó bổn Đế Quân đi cùng nàng." Hắn lại muốn xem xem, Kim gia và Bạch Vu tộc Vân gia có phải là ngại sống quá lâu rồi không.
Lâu Hoan Thiên vẫn còn chưa hồi thần lại từ trong cơn sững sờ khi nghe thấy mẫu thân đáp ứng suy nghĩ kỹ lại, vừa nghe thấy câu này, liền vội vã nói, "Tới lúc đó thì đã quá muộn rồi, nếu như thực sự mẫu thân đáp ứng một trong hai nhà đó, đưa canh thiếp ghi bát tự của Tiểu Thất cho người ta thì sao?"
"Canh thiếp?" Trầm Sát khẽ híp mắt lại.
Hắn và Lâu Thất vẫn chưa nghĩ quá nhiều tới những lễ nghi phức tạp đó.
Thế nhưng thế gia thành thân bên đó có lẽ phải có các loại nghi thức, nếu đã trao đổi canh thiếp, đồng ý cho hôn sự này, vậy cũng đã coi là định thân, nếu như hủy hôn ra, vậy thì danh tiếng truyền đi chắc chắn sẽ chẳng dễ nghe.
Tới lúc đó, Lâu Thất cũng không kìm được mà sinh lòng oán hận với mẫu thân ruột của mình. Mấy năm nay, có lẽ đều là huynh trưởng của nàng yên lặng kiếm tìm nàng, Lâu gia Vân U chỉ coi giữ chuyện chuông Hồn Tức chẳng làm gì cả, sau khi nghiệm chứng được nàng là con gái của bà ta, bà ta cũng chỉ rơi lệ, cũng chẳng có ý muốn nhận nàng về, sao khi có người tới cửa hỏi cưới, bà ta liền bày ra trò mẫu thân chứ?
Thế nhưng lý trí lại nói cho nàng rằng, trong chuyện này chắc chắn có chút không hợp lý, dù là biểu hiện của Lâu gia Vân U, hay là hai nhà tới hỏi cưới cũng vậy.
Dù có thế nào đi chăng nữa, chắc chắn nàng phải tới Lâu gia một chuyến.
Chỉ là vào thời gian này, quả thực không thể sắp xếp ổn thỏa được.
Lâu Hoan Thiên trông đợi nhìn nàng, tất nhiên hắn mong rằng Lâu Thất có thể cùng hắn trở về sớm một chút. Trầm Sát cũng nhìn nàng, ánh mắt sâu thăm thẳm như hàn đàm trong đêm thu lạnh giá.
"Trước khi chưa tìm đủ được thuốc dẫn, ta không thể tới Lâu gia."
Nghe lời này của Lâu Thất, bỗng nhiên Trầm Sát lại bật cười, nụ cười tuyệt thế mỹ ngọc đó đột nhiên lấp lánh hào quang, tỏa sáng chói lọi, chỉ thấy trong mắt Lâu Thất đã ngập tràn trái tim màu hồng.
Ôi chao, lại quyến rũ nàng rồi.
Thấy nàng ngây ra nhìn mình như vậy, tình cảm trong mắt khó mà che giấu được, Trầm Sát khẽ cười, rất muốn kéo nàng vào lòng hôn thật sâu, thế nhưng quét mắt nhìn quanh, những người chướng tai gai mắt nhiều như vậy, quả thực đúng là đáng ghét vô cùng.
"Thuốc dẫn?" Lâu Hoan Thiên nhìn kỹ Trầm Sát, trước đây hắn không hề để tâm quá nhiều tới chuyện của Trầm Sát, tuy nhiên cũng đã từng nghe nói hắn bị trúng cổ độc, thế nhưng chuyện cần thuốc dẫn gì lại không hề rõ, giờ Lâu Thất nhắc tới chuyện này trước mặt hắn, hắn cũng không biết nội tình ra sao, vì vậy vừa nghe thấy lời này hắn liền hiểu lầm, "Không phải là chuyện đó của ngươi không ổn chứ?"
Câu này quả thực đã chọc cho Trầm Sát nổi giận, hắn đập một quyền về phía Lâu Hoan Thiên.
"Xem ra trước kia ngươi đúng là thấy trước kia đánh ngươi chưa đủ mạnh."
Hai người ở đây lại sắp đánh nhau, ngoài phòng ăn của Nhị Trùng Điện, A Mộc đang ló đầu nhìn vào trong, Ưng Vệ, Nguyệt Vệ, và cả một nam nhân có chút u ám đang cạn ly với Hỏa đại ca.
Nàng muốn khuyên họ đừng chuốc rượu Hỏa đại ca nữa, thế nhưng đây là Cửu Tiêu Điện, không phải là thảo nguyên tự do của bọn họ nữa rồi, nếu như nàng không tuân theo quy tắc, có phải là sẽ khiến Hỏa đại ca khó xử không?
A Mộc rấ lo lắng, đang không biết nên làm sao mới tốt thì đã nghe thấy một lời của Ưng Vệ.
"Hỏa, nghe nói dân phong thảo nguyên đó dũng mãnh, nữ tử đều khá cởi mở, thậm chí nếu như có vài nữ tử nhìn trúng nam tử nào đó, còn muốn vui vẻ một đêm với người ta, ngươi ở đó đã lâu như vậy, nói cho huynh đệ coi, đã ngủ với mấy người rồi?"
Nguyệt vỗ vào vai hắn vài cái, "Ngươi hỏi cái gì vậy? Uống rượu đi." Bình thường Ưng chẳng bao giờ nói về vấn đề này, sao vừa uống rượu đột nhiên lại không nề hà gì mà hỏi chứ?
A Mộc cắn môi, mặt đỏ lên, lại không kìm nổi mà muốn nghe câu trả lời của Hỏa.
Nói thực, khi hắn ở đó, được rất nhiều nữ tử chào đón, chỉ là sau này có thêm vết sẹo đó, lại dọa khá nhiều người chạy mất.
Hỏa cũng đã uống nhiều, ở thảo nguyên lâu như vậy, khó khăn lắm mới về lại được nơi của chính mình, cả người thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, đến cả rượu ở đây cũng mát hơn ở thảo nguyên đến mấy lần. Nghe thấy lời của Ưng, hắn cười khổ đáp, "Chẳng ai cả."
Trong lòng A Mộc như có trăm đóa hoa đang bừng nở, bỗng dưng cười thật tươi.
Thế nhưng lúc này khóe mắt của Hỏa Vệ lại nhìn thấy nàng, vẻ mặt khẽ cứng lại, liền nói tiếp, "Trong lòng huynh đệ có người rồi, đợi sau khi lập nước sẽ cầu hôn nàng."
"Có người rồi sao? Ai đó? Sao chúng ta lại không biết?" Ưng và Nguyệt đều ngây ra, A Mộc ở ngoài cửa liền cứng người lại, người mà hắn nói, là ai? Liệu có phải là nàng không?
Trên thực tế Hỏa cũng có chút say, trong lòng hắn vốn chẳng có ai, trong lúc tỉnh tỉnh mê mê hắn cũng không nghĩ nổi ra một nữ nhân nào, trong đầu lung tung lộn xộn bắt đầu ghép mình với các nữ nhân khác lại một lượt, cũng chẳng biết tại sao lại nghĩ tới Nhị Linh vừa dẫn người thay họ ngồi vào bàn rượu này.
Trước khi rời khỏi Cửu Tiêu Điện hắn cũng biết Nhị Linh, dù sao thì Nhị Linh cũng là thị nữ của Nhị Trùng điện thỉnh thoảng có thể vào Tam Trùng điện vài lần, hơn nữa đã lâu như vậy không gặp rồi, lần này hắn thấy Nhị Linh, nhận ra nàng lại càng tự nhiên hào phóng hơn trước, khí chất tỏa ra khắp người, cũng có ấn tượng khá sâu. Vì vậy hắn bèn buột miệng nói ra, "Nhị Linh!"
Ưng ngây ngốc nhìn hắn, thế nhưng sau đó cũng ha ha cười ầm lên, vỗ vào vai hắn, "Huynh đệ, ngươi được đấy! Nha đầu Nhị Linh này cũng chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng hơn nửa năm này ở bên Đế Phi, sự can đảm kia cũng ngày càng lớn hơn, cũng chẳng ít người trông ngóng nàng ấy ngày đêm đâu."
Truyện convert hay : Vốn Riêng Nam Bác Sĩ