Đế Vương Sủng Ái

chương 485

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vấn Thiên Sơn vẫn rất yên tĩnh, sự yên tĩnh này kéo dài tới buổi chiều, đại trưởng lão bất ngờ phái người mời họ tới võ trường ngoài trời cách Thanh Dật Cư không xa.

Khi họ tới nơi, trên võ trường mọi người dường như đã tới đủ, đệ tử, thị nữ của Vấn Thiên Sơn đứng ở vòng ngoài, có khoảng hai trăm người.

Nhìn số người trên võ trường, Trầm Sát và Lâu Thất đều nở nụ cười mỉa mai.

Bây giờ mọi người còn chưa nhiều, đều đã ẩn kĩ để ra đòn quyết định đánh họ xuống vực thẳm sao?

Bích Tiên sơn đi đâu là Mộng Bích tiên tử Cảnh Mộng, còn có Cảnh Dao, dẫn theo các nữ đệ tử diện y phục màu xanh, cũng chỉ có tám người. Thần Tiễn sơn Trang cũng chỉ là những người mà tối qua họ nhìn thấy, Thu tam trang chủ phu thê nhìn thấy họ sắc mặt đều rất khó coi, nhưng có thể vì lúc này không thích hợp cho lắm, nên liền rời mắt nhìn đi chỗ khác, không tới nói với họ về việc của Thu Khánh Tiên.

Trầm Vân Sơn hai quản sự lớn tuổi và tám đệ tử, điều khiến Lâu Thất bất ngờ là Tố Lưu Vân cũng xuất hiện.

Cô ta mặc một bộ xiêm y màu tím hồng bên viền là trắng ngà, chải kiểu tóc đơn giản, chỉ cài một chiếc trâm bạch ngọc, gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt mơ màng, dựa vào ghế tựa, dáng vẻ đáng thương, yếu ớt và tủi thân, ngồi đó thôi cũng có thể thu hút sự đồng tình của mọi người.

Tố Lưu Vân nhìn về phía Trầm Sát, khóe môi khẽ run run, đôi mắt lập tức rưng rưng nước mắt chực tuôn trào, nhưng cô ta lại vội vàng cúi đầu, bàn tay thon thả bị chặt miệng, tỏ ra vô cùng đau lòng, uất ức.

Người bình thường nhìn thấy mỹ nhân như vậy chắc chắn sẽ vô cùng thương cảm.

Lau Thất nhướng mày nhìn Trầm Sát, thấy hắn đang nhìn mình, bất giác sững người: "Nhìn ta làm gì?"

"Rửa mắt." Hắn nhẹ nhàng nói.

Đầu tiên Lâu Thất không hiểu, đợi ngẫm lại mới bật cười thành tiếng.

Màn kịch của Lưu Vân tiên tử đã thành công cốc, vị này chỉ xem như nhìn thấy một thứ bẩn thỉu. Trầm Sát có lúc cũng rất ác độc, hơn nữa tâm địa cũng thật đen tối, sao hết mỹ nhân này tới mĩ nhân khác ái mộ hắn chứ?

"Đế quân, đế phi, hai vị..." Thị nữ dẫn họ tới vị trí có chút kinh ngạc, không ngờ họ chỉ tới hai người, không dẫn theo ai khác.

Lâu Thất và Trầm Sát không nói gì, thản nhiên ngồi xuống, hoàn toàn không xem ánh mắt của mọi người tại đây ra gì.

"Trưởng lão tới."

Một tiếng thông báo vang lên, một nhóm người tiến lại từ đầu bên kia, người đi đầu là một trung niên mặc trường báo tay rộng màu xanh da trời, gương mặt tuấn tú, nhìn chưa tới bốn mươi, khi bước đi vạt áo tung bay, nhìn rất tiên khí đạo cốt.

"Không phải chứ? Đó là đại trưởng lão?" Lâu Thất có phần kinh ngạc, nàng ta tưởng rằng đại trưởng lão là một ông già, hơn nữa lại là một ông già hằn học mới đúng, sao lại là một ông chú trung niên đẹp trai khí chất xuất thần thế này?

Trầm Sát mỉm cười: "Nàng tưởng rằng trên đời này sao lại có từ đạo mạo trang nghiêm?"

Sau lưng đại trưởng lão còn có mấy ông lão khác, huyệt thái dương đều lồi lên, chắc rằng đều là trưởng lão của Vấn Thiên Sơn. Tam trưởng lão Phạm Trường Tử bị hai đệ tử giải đi, nhếch nhác lôi ra. Ở phía sau có hai thị nữ đợi Nạp Lan Họa Tâm đang như người mất hồn.

Hoàn toàn khác với dung mạo xinh đẹp trong đình lưu ly tối qua, bây giờ nàng giống như đã mất đi sắc màu, hai mắt sưng húp, khóe miệng bị đánh rách vài chỗ, vẫn còn rỉ máu.

Nạp Lan Họa Tâm thế này khiến mọi người đều vô cùng sửng sốt.

Bên cạnh Nạp Lan Họa Tâm còn có một nữ nhân xinh đẹp, nét mặt bình tĩnh, khí chất xuất chúng. Nhưng Lâu Thất vẫn có cảm giác nữ nhân này khá giống với Tố Lưu Vân, khi nàng ta còn đang nghi hoặc, nữ nhân đó liền nhìn Tố Lưu Vân, ánh mắt không giấu vẻ bi thương.

"Đó là Diêu Tố." Trầm Sát khẽ nói.

Diêu Tố sủng thiếp của đại trưởng lão, cô của Tố Lưu Vân, là người năm xưa giúp Trầm Sát. Lâu Thất nhướng mày.

Ngoài những người này ra, còn có một số người họ không quen, chắc là người của mấy gia tộc khac.

Mọi người cúi đầu bàn tán, chuyện tối qua rốt cuộc cũng đã truyền ra ngoài, nếu hôm nay không xử lý sẽ lan truyền càng khó nghe. Vì thế đại trưởng lão chỉ có thể kéo dài tới lúc này.

Lâu Thất rất nóng lòng chờ đợi việc sắp diễn ra, nàng quay đầu hỏi thị nữ: "Có hạt dưa không?"

Thị nữ đó sững người: "Hạt dưa?"

"Không có sao? Vậy bỏng ngô có không?"

"Bỏng ngô?"

Thị nữ kia giống như biến thành máy đọc lại, sững người như một tên ngốc.

Lâu Thất thở dài, cũng không sợ người khác nghe thấy: "Ôi, đó là món ăn vặt vô cùng phù hợp để xem kịch."

Mọi người ngã rầm.

Không khí áp lực như thế này, cảnh tượng bối rối, đáng sợ thế này, ngươi lại có thể quang minh chính đại nói rằng xem kịch, như vậy có được không?

Ánh mắt đại trưởng lão từ xa liếc tới.

Trầm Sát thản nhiên dựa vào bên cạnh Lâu Thất, tư thế đó vô cùng ngông cuồng và thờ ơ, giống như không xem những người ở đây ra gì. Cả võ trường đông người tới vậy, hắn ngồi đó giống như một vật phát sáng, không ai có thể làm ngơ, Lâu Thất thì có chút gian xảo, như vậy đấu giống với hoàng phi của một nước.

"Vốn dĩ," đại trưởng lão đợi mọi người ngồi xuống hết mới liếc nhìn khắp một lượt, trầm ngâm một hồi, đợi tiếng bàn tán lắng xuống mới đứng dậy, bước lên một bước, từ từ lên tiếng: "nên gặp mọi người ở thọ yến tối qua, nhưng sơn môn bất hạnh, tối qua xảy ra chuyện, sợ mọi người hiểu nhầm, vì thế mới mới mọi người tới đây cùng xử lý việc này, mong mọi người hiểu cho."

Lời này có phần mơ hồ, cùng xử lý?

Tiếp theo đại trưởng lão hành động chớp nhoáng, tốc độ nhanh tới mức người khác khó lòng theo kịp tư duy của ông ta.

"Tam trưởng lão Phạm Trường Tử phạm tội dâm loạn, đoạt đi vị trí trưởng lão, đánh gãy hai chân, đuổi khỏi Vấn Thiên Sơn, vĩnh viễn không được đặt chân về lại đây."

Hắn vừa dứt lời, Phạm Trường Tử lập tức bị kéo ra giữa võ trường, có hai đệ tử giữ ông ta lại, hai đệ tử khác thì cầm gậy thô ráp đánh mạnh xuống chân ông ta.

Phạm Trường Tử kêu lên thảm thiết, chả mấy chốc đã nghe thấy tiếng xương gãy, sau đó ông ta đau đớn ngất lịm đi, đại trưởng lão xua tay, ông ta liền bị người khác kéo xuống.

"Con gái ta Họa Tâm, thân là thánh nữ, vốn nên trong sáng thánh thiện, là tấm gương của nữ nhi trong thiên hạ, nhưng cuối cùng vẫn vì ít tuổi vô tri, lương thiện quá độ, kết giao với một nữ tử vô sỉ bỉ ổi, bị cô ta chuốc thuốc, làm ra việc không hay. Vì thế, gỡ bỏ danh thánh nữ."

Lâu Thất nghe tới đây suýt bật cười, đại trưởng lão này da mặt thật dày, Nạp Lan Họa Tâm ít tuổi vô tri? Lương thiện quá độ? Nữ tử vô sỉ bỉ ổi chính là Tố Vân Tâm bị cô ta giết chết rồi chăng?

Nàng còn chư cười xong đã nghe đại trưởng lão tiếp lời: "Nhưng Họa Tâm chỉ đi sai một bước, cuối cùng vẫn còn nhỏ tuổi, cũng đã biết lỗi, vì thế là phụ thân của nó, ta cũng hi vọng có thể cho nó một cơ hội." Ông ta nhìn về phía Trầm Sát: "Dưới trướng của đế quân Đại Thịnh có tam vệ, đều là những anh hùng thiếu niên tuấn tú bất phàm, ta có ý gả Họa Tâm cho một trong số họ, không biết ý đế quân thế nào?"

Ồ, để cô Nạp Lan Họa Tâm có ý đồ rõ ràng với Trầm Sát lại làm chuyện đó một đêm với nữ nhân, gả cho một người trong đám Nguyệt? Đó không phải là có ý nhục mạ ba người họ sao, nhân tiện cũng khiến Trầm Sát và nàng thêm khó chịu?

Mọi người đều nhìn về phía bọn họ.

Trầm Sát chưa nói gì, Thần Tiễn Sơn Trang tam trang chủ liền nói: "Nạp Lan cô nương xinh đẹp thiên hạ vô song, võ nghệ cao cường, còn là ái nữ của đại trưởng lão, gả cho thống lĩnh thị vệ thực sự cũng còn gọi là hạ giá (Gả cho người thân thế, địa vị.. kém hơn mình). Đế quân chắc sẽ không từ chối."

Nói xong những người khác cũng lần lượt tán thành, nhưng vậy giống như ép họ đồng ý hôn sự này vậy.

Ánh mắt Nạp Lan Họa Tâm nhìn Lâu Thất, ánh mắt ngập tràn hận ý giống như đã hóa thành thực chất.

Trầm Sát nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâu Thất giống như đang nhàm chán ngắm tay nàng để giết thời gian, đợi mọi người đều đã sốt ruột mới lạnh lùng nói: "Loại đàn bà nhơ nhuốc như vậy, thậm chí không xứng với cả cung nhân đổ bô cho bổn đế quân, bổn đế quân tuyệt đối sẽ không dẫn về để làm vấy bẩn hoàng cung, hôi thối nồng nặc."

Phụt.

Lời nói này thực sự ác độc, đối với một người phụ nữ, đánh giá như vậy đúng là bảo cô ta đi chết đi.

Nhưng Trầm Sát không hề cảm thấy có gì không đúng.

Nạp Lan Họa Tâm kinh ngạc nhìn hắn, toàn thân run rẩy. Cô ta không tin, không tin hắn lại sỉ nhục cô ta như vậy!

Lâu Thất không nhịn được cười. Ai bảo ngươi làm ra việc đó rồi vẫn còn dám xuất hiện, đây không phải là tự tìm tới để bị giẫm đạp sao? Lại còn tưởng rằng mình đúng là thiên tiên?

"Phụt!"

Trước mặt mọi người, Nạp Lan Họa Tâm bất ngờ phun ra một ngụm máu lớn.

Lâu Thất cũng mặc kệ cô ta, quay sang nói với Thần Tiễn Sơn Trang tam trang chủ vừa lên tiếng: "Đúng rồi, Thú tam trang chủ, bổn phi và nhị tiểu thư của quý trang vừa gặp mà đã như thân quen từ lâu, vì thế muốn giữ nàng ta lại bên cạnh, rảnh rỗi thì trò chuyện, cùng nhau cắn dưa tán chuyện, ta báo cho ngươi một tiếng như vậy.”

Cái gì?

Đâu có ai vô xỉ tới vậy! Cứ thế giữ lại con gái nhà người ta ở bên cạnh?

Hơn nữa giọng điệu nàng nói đúng là có phần hời hợt, Thu tam trang chủ tức giận lồng ngực phập phồng, một hồi lâu vẫn không nói lên lời.

Lâu Thất lập tức nói tiếp: "Nếu Thu tam trang chủ không có ý kiến gì, vậy thì việc này quyết vậy đi. Đại trưởng lão, ngươi tiếp tục đi."

Đại trưởng lão sắc mặt tím tái, đang định nói gì thì Nạp Lan Họa Tâm bất ngờ nhào về phía Lâu Thất.

"Bổn thánh nữ nhất định phải giết ả tiện nhân nhà ngươi!"

Từ tối qua quyến rũ Trầm Sát bất thành và lại còn bị tát sưng mặt tới giờ, Nạp Lan Họa Tâm đã bị sốc quá nhiều lần, cô ta đã mất hết ý chí, dù sao thì cũng đã mất mặt trước tất cả mọi người, những việc khác không quan tâm, cô ta nhất định phải giết Lâu Thất. Tất cả đều là do Lâu Thất hại, đều là Lâu Thất!

Người cô ta vẫn còn đang ở trên không, ánh mắt Trầm Sát sắc lạnh, một chưởng đánh về phía cô ta.

Rầm.

Một chưởng nổ đầu.

Máu thịt bắn ra tung tóe.

Mọi người xung quanh kêu lên thất thanh.

Lâu Thất cũng sững sờ, nàng hoàn toàn không thể ngờ rằng Nạp Lan Họa Tâm lại chết như vậy...

Trầm Sát toàn thân lệ khí, ngẩng đầu nhìn: "Thứ rác rưởi gì cũng đều dám tới giết nữ nhân của bổn đế quân?"

Truyện convert hay : Tới Cửa Binh Vương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio