Đế Vương Sủng Ái

chương 553

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâu lão thái quân không kiềm được bật cười: "Ta cũng đã nhìn ra được rồi, Lâu Thất, còn cả phu quân của nó nữa, bọn họ không phải người dễ bị bắt nạt, dễ bị ám hại đâu, ngươi tưởng rằng các ngươi nhất định sẽ thành công sao?"

"Thế thì cứ đợi mà xem, ta không giết bà chính là bởi muốn để cho bà nhìn thấy kết cục thảm hại của đám cháu trai cháu gái của bà đấy. Đến lúc đó bà sẽ biết ai mới thật sự là người của Lâu gia!"

"Quan hệ giữa Lâu gia và Hiên Viên gia, kẻ tiểu bối như ngươi thì có quan hệ gì chứ?" Lâu lão thái quân hừ một tiếng nói.

Lâu Nhược Uyển khinh miệt: "Có quan hệ gì sao? Chẳng phải bà năm đó không giữ phụ đạo, không biết liêm sỉ, thân là hoàng hậu của hoàng thất Hiên Viên lại đến quyến rũ gia gia của ta, khi đó là gia chủ Lâu gia sao? Hoàng hậu một nước mà lại hồng hạnh vượt tường, quyến rũ gia chủ Lâu gia thành gian phu dâm phụ, bà lại còn dám nói tới quan hệ của Lâu gia và Hiên Viên gia sao? Ha ha, đúng là buồn cười chết đi được! Cái thứ bà già mất nết!"

Bị cô ta chỉ thẳng vào mũi mắng những lời lẽ khó nghe như vậy, trong mắt Lâu lão thái quân dấy lên cơn tức giận, bà nghiến răng nhìn Lâu Ngọc Thiên, lạnh lùng nói: "Ngọc Thiên! Phụ thân ngươi trước giờ rất coi trọng ngươi, bây giờ ngươi thật sự cam tâm đi theo nữ nhân điên dại này khiến Lâu gia diệt vong sao?"

Lâu Ngọc Thiên nhìn bà ta một cái rồi lại chuyển hướng sang Lâu Nhược Uyển: "Nhược Uyển nói không sai, Lâu gia chẳng liên quan gì tới bà, Lâu gia còn có bọn ta, sao có thể diệt vong được cơ chứ? Bởi vì có Nhược Uyển mà bọn ta mới vạch trần được âm mưu của bà, năm đó bà quyến rũ gia gia, sau đó lại hại chết gia gia rồi lấy thân phận của một kẻ ngoại tộc làm lão thái quân của Lâu gia, hại chết thúc thúc của ta, để kẻ thân là con trai của thái tử hoàng thất Hiên Viên giả làm thiếu chủ Lâu gia, bây giờ ngôi vị thiếu chủ lại truyền lại cho cháu ruột của bà, bà muốn dùng huyết mạch của Hiên Viên âm thầm thay thế huyết mạch Lâu Thị, nắm lấy Lâu gia trong lòng bàn tay. Hoàng thất Hiên Viên của các người thật sự bỉ ổi vô liêm sỉ, tham lam ti tiện! May mà chuyện năm đó vẫn có người biết, nếu không thì Lâu gia trên dưới đều bị bà lừa dối! Bây giờ bọn ta hợp tác với Đoạn Trần Tông, chỉ cần tóm được Lâu Hoan Thiên và Lâu Thất thì Lâu gia sẽ nổi danh khắp đại lục Long Ngâm!"

Hắn nói tới đây, trong mắt hắn liền hiện ra sự mong ngóng và hưng phấn: "Ta sẽ trở thành gia chủ Lâu gia, phụ thân ta cũng sẽ cảm thấy vinh quang vì ta! Bây giờ đám người Chiêu Chiêu đang đề phòng, bọn họ nhìn không rõ thế cục ra ngoài làm càn, đến khi mọi chuyện đã rồi, thả bọn họ ra nhất định bọn họ sẽ vô cùng vui sướng! Tông chủ nói rồi, bệ hạ đã đồng ý, việc lớn thành công sẽ chia ra một toà thành ở gần đại lục Long Ngâm cho Lâu chủ, đến khi đó thì Lâu gia thật sự sẽ trở thành quý tộc thế gia ở đại lục Long Ngâm!"

"Ngây thơ, ấu trĩ! Các ngươi đúng là đang bảo hổ lột da!" Sự thất vọng của Lâu lão thái quân đối với bọn họ lên đến cực điểm, gục đầu xuống không nói tiếp nữa.

"Được rồi, đừng phí lời với lão tiện nhân này nữa, Ngọc Thiên ca, huynh túc trực ở Lâu gia, muội đi xem Lâu Hoan Thiên thế nào."

Lâu Ngọc Thiên đang định ra ngoài thì bỗng nghe thấy truyền âm của Lâu lão thái quân bên tai, có thể bởi nội lực của bà đang chịu thương tổn và còn bị cho uống thuốc độc mà âm thanh cứ ngắt quãng không liền mạch.

"Ngọc Thiên, Hoan Thiên và Tiểu Thất đều là huyết mạch của Lâu gia, ngươi nhất định không được sai trái theo Lâu Nhược Uyển nữa."

Lâu Ngọc Thiên quay đầu lại nhìn bà, lạnh lùng hừ một tiếng rồi đi ra.

Lâu Nhược Uyển vội vã vọt lên ngựa rồi phi ra khỏi Lâu gia. Chỉ một khắc sau cô ta đã từ mật đạo xuống vách núi Thông Thiên đi về quần thể kiến trúc đó. Lúc tiến vào cổng lớn, cô ta giơ tay lộ ra một miếng lệnh bài, cả chặng đường thông suốt không có một chút trở ngại nào.

Ở trước một cái sân nhỏ, cô ta lật người xuống ngựa, cũng chẳng thèm để tâm đến con ngựa mà sải bước đi vào trong sân. Cả một khoảng sân đỏ rực trồng đầy những cây phong đỏ, ở trước cửa phòng chính có hai nam nhân mặc y phục màu đen đứng canh gác ở hai bên.

"Nhược Uyển cô nương đã tới rồi."

"Nhược Uyển đáp một tiếng: "Huynh ấy mấy hôm nay thế nào rồi?"

"Vẫn vậy, ngày nào cũng ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, có lúc còn hát tiểu khúc." Một nam nhân áo đen chau mày nói.

Lâu Nhược Uyển không kiềm được khoé môi nhếch lên một nụ cười: "Mở cửa đi."

Cửa mở, Lâu Nhược Uyển đi vào trong rồi đóng cửa lại.

Bên trong phòng bày bố rất khoáng đạt, rèm cửa được phối giữa màu xanh nhạt và tím thẫm rủ xuống, bên cạnh bát tiên bàn chỉ có hai chiếc ghế, chiếc giường lớn được khắc hoa văn, cạnh cửa sổ còn có một tấm sạp mềm, ở một góc sạp chỉ có một giá sách nhỏ, trên đó bày mười mấy quyển sách.

Lúc này, một nam nhân đang mặc trang phục màu tím thẫm thêu hoa văn bạc đang dựa người lên chiếc sạp mềm, thi thoảng lại lật vài trang sách.

Hắn nghe thấy tiếng của Lâu Nhược Uyển đi vào chẳng thèm ngước mắt lên, cũng chẳng nói gì.

Lâu Nhược Uyển bước vào, ngồi xuống bên chân hắn, nhìn hắn rồi nhoẻn miệng cười: "Ca ca, huynh đang xem sách gì vậy?"

Nam nhân lúc này mới ngẩng đầu lên, một gương mặt tuấn tú mỹ miều tỏ vẻ xa cách: "Ai là ca ca của ngươi? Ta chỉ có một muội muội duy nhất, xinh đẹp hơn ngươi nhiều."

"Ha ha, huynh đang nói đến Tiểu Thất sao? Huynh à, muội đâu kém gì Tiểu Thất, cô ta có thể gả cho thái tử của vương triều Trầm Thị thì nói không chừng muội cũng còn thể làm một nữ vương gia gì đó đấy. Ca ca à, tâm tư của muội dành cho huynh chắc huynh cũng biết, ngoài muội ra thì thiên hạ này chẳng còn nữ nhân nào xứng đáng với huynh hơn muội cả." Lâu Nhược Uyển nói xong, nghiêng đầu dựa gần vào hắn, đưa tay ra định nắm lấy bàn tay đang ở trên đùi hắn.

Lâu Hoan Thiên lại tóm lấy cô ta, áp sát người vào, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta, khoảng cách gần trong gnag tấc.

Hơi thở của hắn phả vào mặt, Lâu Nhược Uyển ngay lập tức đỏ bừng mặt, lộ ra bộ dáng ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên cô ta ở khoảng cách gần như vậy với hắn, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở nồng ấm đang phả vào mặt mình, trên người hắn còn có một mùi hương rất dễ chịu, bàn tay tóm lấy cô ta vừa có lực lại vừa ầm áp.

"Uyển Nhi..." Lau Hoan Thiên khẽ gọi tên cô ta, giọng nói ấm áp đến mức khiến trái tim Lâu Nhược Uyển tan chảy.

"Ca ca, Uyển Nhi ở đây." Đôi môi của cô khẽ run lên định áp sát vào bờ môi gần trong gang tấc của hắn, khi chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể chạm vào môi của hắn thì Lâu Hoan Thiên lại lùi ra, tiếp tục nói khẽ: "Uyển Nhi, muội thật sự thích ta như vậy sao?"

Lâu Uyển Nhi gật gật đầu: "Ca ca, Uyển Nhi thật sự rất thích huynh, đợi đến khi Uyển Nhi đưa Lâu gia tới đại lục Long Ngâm, khiến cho Lâu gia được nở mày nở mặt thì sẽ sinh con cho huynh, sau này con của chúng ta sẽ trở thành gia chủ Lâu gia, huynh thấy sao?"

Nghe tới câu này, trong mắt Lâu Hoan Thiên vụt loé lên tia giễu cợt và căm ghét. Chậc chậc, nói những lời muốn đẻ con cho nam nhân như này mà cô ta cũng nói trơn tru như vậy được, mặt mũi để đi đâu hết rồi?

Hắn liếc về chiếc giường lớn một cái, thấp thoáng có thể nghe thấy hơi thở ở khe hẹp đằng sau chiếc giường, rồi hắn lại nói với Lâu Nhược Uyển: "Muốn sinh con chi bằng bây giờ sinh luôn đi!"

Hắn nói xong liền kéo cô ta lên, đưa tới chiếc giường lớn, cánh tay hất ra khiến cô ta ngã xuống giường.

Lâu Nhược Uyển ngã gục trên giường, chống người dậy kinh ngạc nhiên hắn nói: "Ca ca, huynh đang làm gì vậy?"

Khoé miệng Lâu Hoan Thiên bỗng nhếch lên một nụ cười vô cùng tà khí, hắn quan sát cô rồi nói: "Muội chẳng phải muốn sinh con sao? Bản thiếu chủ bây giờ sẽ cùng muội sinh một đứa, muội thấy sao?"

Lâu Nhược Uyển đang định nỏi thì một bóng đen lao tới, ngay lập tức thân xác cô ta trở nên tê liệt, không động đậy được nữa.

Cô ta kinh hoàng nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện trước giường, đang định nói thì lại bị nam nhân đó nhanh như cắt điểm vào á huyệt.

Nam nhân đó mặc trên người chiếc cẩm bào màu trắng ngà, khí chất cao quý nho nhã, so với vẻ tuấn lãng của Lâu Hoan Thiên thì đúng là hai mẫu nam nhân khác hẳn nhau. Ánh mắt hắn ta nhìn Lâu Nhược Uyển rất thờ ơ.

Vào khoảnh khắc nam nhân này đi ra thì Lâu Hoan Thiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn lại chẳng vui vẻ gì nói với nam nhân đó: "Hách Liên Quyết, chúng ta chỉ là lấy cái mà mình muốn, coi như hợp tác mà thôi, ngươi nhớ tránh xa muội muội ta ra."

Truyện convert hay : Vô Địch Từ Thần Cấp Đoạt Lấy Bắt Đầu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio