Đế Vương Sủng Ái

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa ngọn cỏ Quỷ còn dư lại trên mặt đất nhanh chóng khô héo. Loại cỏ Quỷ này rất kì lạ, chỉ cần bị cắt đứt, bất kể gốc rễ phía dưới dài đến đâu thì cũng không sống nổi.

Eo Lâu Thất hơi dùng sức, thân thể quay lại, vừa đứng vững, vừa vẫy tay lần nữa, mang đem ánh sáng màu hồng chuyển hướng về phía bên kia.

Nàng giơ tay nắm ngọn cỏ kia lên, vo vào lòng bàn tay từng chút, từng chút một. Sau đó nắm thật chặt, dùng sức bóp một cái. Cỏ Quỷ kia từ màu tím hóa thành màu đen. Một tay kia sờ bên hông lần nữa, mò được một lọ thủy tinh nhỏ, đổ thứ màu đen kia vào, nắp chặt lại. Lâu Thất thở dài, bình thủy tinh này ở hiện đại rất phổ biến, sau này nàng lại phải coi nó như vật quý, bởi vì ở nơi này không có thủy tinh, ít nhất thì nàng tới đây nhiều ngày như vậy rồi vẫn chưa từng thấy.

Ngược lại, có mấy món đồ làm từ lưu ly, nhưng không đủ mỏng, cũng không đủ độ trong suốt. Sau này phải nghiên cứu một chút xem làm sao để cải tiến, nếu không thì người thích thủy tinh như nàng phải làm thế nào?

Lão đạo sĩ thối đã từng nói trong mơ rằng nàng không thể trở về.

Đây là số mệnh của nàng sao?

Hơn nữa, lão đạo sĩ thối bảo nàng giúp ông ta, rốt cuộc muốn nàng giúp cái gì? Làm sao giúp? Thật đáng chết! Không nói rõ ràng cho nàng biết! Bởi vì nàng biết bản lĩnh của lão đạo sĩ thối kia nên nàng sẽ không coi đó là giấc mơ bình thường, có lẽ lão đạo sĩ thật sự có cách nào đó khiến cho nàng mơ thấy ông ta. Có lẽ, lần chuyển kiếp này của nàng chính là do lão đạo sĩ thối làm.

Đáng tiếc, bây giờ nàng không có cách nào để hỏi rõ mọi chuyện.

Nàng thu hồi sự ưu phiền, quay đầu nhìn lại, thấy mấy tên thị vệ đang dần tỉnh táo lại. Lâu Thất nhíu mày, hơi bất ngờ, mấy người này có vẻ không tệ lắm.

“Đứng thẳng lên cho ta!”

Nàng đột nhiên quát lên một tiếng, khiến mấy thị vệ vừa mới tỉnh táo lại nhất thời giật mình một cái, theo bản năng đứng thẳng lên, đồng loạt nhìn về phía nàng.

“Rút kiếm của các ngươi ra, khi ta hô “thu” thì đồng thời cắm xuống đất.”

Lâu Thất thu cỏ Quỷ lại, một tay kéo ánh sáng màu hồng kia vào một góc.

Tám tên thị vệ đồng thời rút ra trường kiếm, mồ hôi đầy người, trên mặt còn có nước mắt không kịp lau đi, khẩn trương nhìn nàng. Lâu Thất thu hồi bút, thu hồi đao nhỏ, dùng sức thu lại ánh sáng màu hồng kia, quát một tiếng: “Thu lại cho ta!”

Tám tên thị vệ đồng loạt đem trường kiếm cắm vào mặt đất.

Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng động, cuồng phong đột ngột nổi lên, nhưng lại nhanh chóng đi qua, không để lại chút dấu vết nào. Vòng xoáy màu đen trên không trung cũng lập tức tiêu tan, mặt trời lộ ra sau tầng mây, tỏa ánh sáng rực rỡ, sự u ám ở nơi này đã bị cuốn sạch đi.

Nếu như không phải dưới chân bọn họ vẫn còn cây kiếm đang rung động, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy đây chỉ là ác mộng.

Nhưng những thứ bọn họ vừa trải qua vô cùng chân thực, không phải là mộng.

Lâu Thất sẽ không hỏi bọn họ đã trải qua chuyện gì, vừa phải làm những gì, thậm chí những thị vệ suýt nữa giết chết đồng đội cũng không có ai trách cứ.

Một thân ảnh nhanh chóng phóng tới, đưa tay giữ lại cổ tay nàng: “Ngươi rất to gan!”

Thật sự to gan, dám che giấu thân thủ như vậy, ngay cả nội lực cũng ẩn giấu đi, hắn không thể không thừa nhận, bản thân hắn cũng nhìn nhầm. Nàng nói cái gì mà không có nội lực chứ? Lại còn nói rất chân thành nữa!

Nhưng chiêu thức vừa rồi đã bán đứng nàng. Nếu nàng không có nội lực thì nàng làm được bằng cách nào?

“A!” Lâu Thất suýt nữa cắn phải lưỡi. Trong tình huống vừa rồi, nàng không rảnh quan tâm đến chuyện khác, không biết được hắn ở chỗ này, nhưng tính cách của nàng là làm việc gì cũng phải làm đến trình độ tốt nhất, kể cả việc phải bại lộ những thứ nàng muốn giấu diếm.

Chuyện nội lực này, thật ra chính nàng cũng quên mất.

Ở hiện đại thường dựa vào vũ khí nhiều hơn, ví dụ như súng, ám khí, xe ô tô hoặc máy bay công nghệ cao. Nàng muốn thích ứng những thứ đó nên đã tự thôi miên bản thân mình rằng nàng không có nội lực, chỉ có như vậy, nàng mới có thể dùng lực lượng cơ thể và tay chân để luyện tập cùng những người khác. Nàng cũng không muốn quên hết tất cả, bởi vì nội lực và công nghệ cao là hai chuyện khác nhau.

Nhưng khi đó nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng tới một thế giới không có công nghệ cao, chỉ sử dụng nội lực như vậy.

Lần nàng dùng nội lực thật sự chính là lúc đến Ưu Đầm tìm cỏ Âm Dương, khi trở về nàng đã bị chặn giết. Cũng chính lần đó, nàng đã đại khai sát giới lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này.

Khi đó, Thiên Ảnh đã bị nàng dọa sợ.

Nhưng dưới sự uy hiếp của nàng, Thiên Ảnh đã đáp ứng sẽ không nói chuyện ngày đó cho Trầm Sát.

Nhưng vậy thì cũng có ích gì đâu, cuối cùng hắn vẫn phát hiện ra...

“Chủ tử, chủ tử, có chuyện gì để nói sau được không, chuyện chính vẫn chưa làm xong mà.” Lâu Thất thấy được mấy cây hòe kia, vội vàng kêu lên.

Trầm Sát hừ lạnh một tiếng: “Chuyện còn lại để Hoa Vu Tồn đi làm!”

Hoa Vu Tồn ở một bên vội vã kêu lên: “Mời Lâu cô nương phân phó.”

Lâu Thất liếc mắt nói: “Chuyện này ngươi không làm được, đi tìm Thần Y tới đây.”

Chuyện phá trận này lại phải dùng đến Thần Y khiến cho Hoa Vu Tồn cảm thấy rất kinh ngạc.

“Chủ tử, còn không mau buông tay...” Lâu Thất liếc nhìn bàn tay hắn đang nắm chặt cổ tay nàng. Dùng sức như vậy là muốn đem xương cổ tay nàng bóp vỡ sao? Thật không biết nam nhân này tức giận cái gì? Nàng chỉ che giấu một chút chuyện mà thôi, cũng không phải đại sự...

Trầm Sát nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên hất tay một cái, xoay người sải bước rời đi.

Lâu Thất khó hiểu nhìn bóng lưng hắn. Không thể nào, người này lại tức giận thật sự sao? Đúng là sáng nắng chiều mưa, rõ ràng là nàng giúp hắn làm việc, hắn còn bất mãn gì nữa? Hừ, nàng còn chưa thèm tính toán với hắn về câu nói vừa nãy đâu!

Sau đó đúng là còn rất nhiều chuyện phải làm. Bản thân mấy cây hòe kia chính là một trận pháp, cho dù chỉ có tác dụng củng cố tận pháp, nhưng những cây hòe đó lớn như vậy, phá được cũng không dễ dàng. Nàng không muốn chặt cây, nàng muốn Hoa Vu Tồn và các thị vệ đi tới hỗ trợ, đem mấy cái cây đó chuyển đi, sau đó bày lại trận pháp phòng ngự một lần nữa.

Sau khi nàng bố trí tốt trận pháp, Hoa Vu Tồn muốn làm người tiên phong, kết quả là suýt nữa kẹt ở bên trong không ra được, cuối cùng phải mời nàng mở trận pháp để hắn đi ra. Sau khi đi ra, ánh mắt hắn sáng lên, trực tiếp quỳ xuống: “Lâu cô nương thu ta làm đồ đệ đi!”

Lâu Thất bị hành động này của hắn làm cho kinh ngạc. Nàng nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều, thu một đồ đệ già hơn mình khiến trong lòng nàng có cảm giác rất quỷ dị...

Nhưng sau khi Hoa Vu Tồn bị cự tuyệt một lần, những lần sau cũng chưa từ bỏ ý định. Mấy ngày sau đó hắn đều chạy xung quanh nàng, bưng trà, rót nước, vô cùng ân cần.

Thần Y nhận được nhiệm vụ chế một loại nước thuốc, loại nước thuốc này dùng để thanh trừ âm khí bên trong cơ thể bọn họ. Lâu Thất kê cho một toa thuốc đơn giản nhưng lại khiến hắn không tin được, thái độ giống như nhặt được báu vật. Bởi vì nàng nói, toa thuốc này không phải chỉ dùng được ở chỗ này, nếu như khí lạnh trong cơ thể quá mạnh thì cũng có thể dùng, hiệu quả tương đối mau.

Chẳng qua, trên toa thuốc có rất nhiều dược liệu không tầm thường, không dễ tìm, khiến cho hắn cũng bắt đầu bận rộn, bốn dược đồng của hắn cũng xung phong nhận nhiệm vụ tìm thuốc.

Mấy ngày hôm nay Lâu Thất đều tận tâm giúp Hoa Vu Tồn cải thiện trận pháp, nhưng trong quá trình này nàng phát hiện ra một vấn đề. Đó chính là thủ pháp bày trận của Hoa Vu Tồn có dấu vết của lão đạo sĩ thối. Đương nhiên là Hoa Vu Tồn kém hơn hẳn, nhưng có một vài điểm tương tự trong đó. Nàng cũng hỏi Hoa Vu Tồn, ai là người dạy hắn trận pháp? Nhưng Hoa Vu Tồn lại nói hắn không có sư phụ, chỉ là trước kia trong gia tộc hắn có một vị tiền bối đã vô tình chỉ điểm cho hắn mà thôi, hơn nữa còn cho hắn một trận pháp gia truyền.

Hỏi kĩ một lần, Lâu Thất biết được vị tiền bối kia đã đi về cõi tiên rất lâu rồi, nghĩ thế nào cũng không phải là lão đạo sĩ thối kia. Hơn nữa, nếu như lão đạo sĩ thối thật sự là người của thế giới này thì ông làm sao đi đến hiện đại được? Nếu như việc nàng chuyển kiếp là do một tay ông ta làm thì sao ông ta không tự mình trở lại chứ?

Những vấn đề này, nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.

Mấy ngày này, Lâu Thất rất ít khi trở về Tam Trùng Điện, Hoa Vu Tồn hận không thể đi theo bên người nàng học tập suốt hai mươi bốn giờ. Nàng nói nàng muốn tiết kiệm thời gian khi ở tù, hắn lập tức tự mình bố trí một căn phòng, còn xin chỉ thị của Đế Quân, dẫn Nhị Linh tới nơi này hầu hạ nàng.

Khu nhà lao của Lâu Thất thật sự rất tự do tự tại, nhưng việc nàng làm mấy hôm nay chính là chinh phục tất cả thị vệ canh phòng của khu nhà lao này, ngay cả đại bá nấu cơm cho phạm nhân cũng vậy, từ khi nàng chỉ điểm cho hắn một chút kiến thức về nấu nướng thì mỗi ngày hắn đều làm đồ mới cho nàng ăn thử. Khiến cho một ngày nọ, Ưng vệ tốt bụng đưa chút bánh ngọt của Tam Trùng điện tới cho nàng, khiến nàng vô cùng kích động.

Trầm Sát không thích ăn bánh ngọt, nhưng mấy món kia cũng hết sức tinh xảo, chỉ là so với đồ ăn của Lâu Thất thì thật sự không đáng nhắc tới.

“Đây là đồ ăn gì?”

“Bách Hoa Đông.” Lâu Thất vừa ăn một bông thược dược đông lạnh vừa trả lời.

“Bách Hoa Đông là gì?”

“Như ngươi thấy đó.” Bách Hoa Đông này đương nhiên không phải Lâu Thất tự nghĩ ra mà là một người bạn kiếp trước của nàng. Người đó còn có ý định rửa tay gác kiếm sớm hơn nàng, thành công rời khỏi giang hồ, sau đó chuyên tâm làm đồ ăn. Ngày ngày đều bị dày vò, nàng cũng dần dần có năng khiếu về lĩnh vực này, mỗi ngày đều nghĩ ra nhiều món mới, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon. Nàng không tiếp nhận nhiệm vụ thì đều đến quán ăn của người bạn đó để ăn uống.

Người bạn đó không chỉ biết làm, còn nói rất nhiều, mỗi lần ăn ở đó, lúc nào người đó cũng nói cho nàng biết món này làm từ cái gì, làm như thế nào, khi làm phải chú ý những điểm nào...

Khi Lâu Thất đột nhiên muốn ăn những thứ này, nàng mới phát hiện nàng vẫn nhớ chi tiết lời nói của người bạn đó, vì vậy nàng đã nói cho đầu bếp một lần, sau đó lập tức được ăn mấy thứ này.

Bách Hoa Đông này chính là do người bạn kia lấy được linh cảm từ bì đông, dùng thịt heo, mật ong, và các loại hoa kia làm thành, làm xong sẽ tạo thành một lớp đông trong suốt, có thể thấy rõ ràng cả hoa văn của cánh hoa tươi ở bên trong. Màu sắc của hoa cũng được giữ nguyên vẹn, giống như bị đóng băng ở thời kì xinh đẹp nhất, nhìn rất đẹp, cũng rất ngon mắt. Hơn nữa, đây là đồ có tác dụng dưỡng da, bởi vì bì heo nấu xong đã mất hết chất béo, tất cả đều được kết nối bằng lòng trắng trứng.

Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio